Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 24

Dung Bằng nghe thấy ông ấy nói vậy, nghĩ cải thìa thôn bọn họ được hoan nghênh như thế, có cảm giác vô cùng vinh dự.

Nhưng Dung Bằng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói với quản lý cửa hàng thực phẩm phụ: “Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, phiền anh giải thích với những người dân đó, dù sao quân nhân là người đáng thương nhất, họ bảo vệ tổ quốc, bảo vệ nhân dân chúng ta, chúng tôi đã cung cấp hết tất cả là vì muốn ưu tiên cho quân đội.”

Quản lý cửa hàng thực phẩm phụ nghe thấy ông ấy nói vậy thì còn nói thêm được gì đây, chỉ có thể than thở rồi cúp điện thoại.

Ông ấy ngồi ở trong văn phòng một lúc lâu, ngẫm nghĩ nếu mình đi ra ngoài nói với họ là cải thìa hết hàng rồi, có khi nào những người này sẽ xé xác ông ấy luôn không?

Ông ấy cũng cảm thấy tò mò, loại cải thìa đó thật sự ăn ngon như vậy sao?

Ngày hôm qua cải thìa vừa lên kệ là đã bị tranh nhau cướp sạch, quản lý cửa hàng thực phẩm phụ như ông ấy cũng không còn thừa lại chút gì.

Ông ấy chẳng thể ngờ rằng cải thìa này sẽ gây ra tiếng vang lớn như vậy.

Quản lý cửa hàng thực phẩm phụ ngẫm nghĩ, vẫy tay gọi một nhân viên bán hàng đến, kề sát tai anh ta dặn dò vài câu, sau đó thì đi ra ngoài bằng cửa sau.

Ông ấy leo lên xe đạp nhanh chóng đạp về thôn Dung Gia.

Anh nhân viên bán hàng được quản lý cửa hàng thực phẩm phụ dặn dò đã đi ra ngoài cửa, nói với những người đang chờ mua cải thìa: “Các vị đồng chí, vừa rồi quản lý chúng tôi đã gọi điện hỏi thăm, người ta nói tất cả số cải thìa đó đã cung ứng cho quân khu, tạm thời hết hàng.”

Mọi người vừa nghe đã cảm thấy nhụt chí: “Sao lại cung cấp hết cho quân khu? Chia một chút cho cửa hàng thực phẩm phụ bán cho chúng tôi không được sao?”

“Đúng vậy đó, cho dù chia cho chúng tôi một chút cũng được mà!”

Vẻ mặt anh nhân viên bán hàng rất nghiêm túc, nói: “Quân nhân bảo vệ đất nước, bảo vệ người dân, không có họ trả giá thì không có những ngày an ổn cho chúng ta bây giờ, mọi người đều phải có cái nhìn toàn cục và cống hiến tinh thần, bây giờ chúng ta ăn ít đi hai ba miếng ăn cũng đâu có sao, đúng không nào?”

Anh ta đã úp cái mũ cái nhìn toàn cục và cống hiến tinh thần xuống rồi, nên làm gì có người dân nào dám nói gì nữa, vội vàng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, cậu nói đúng!”

“Chúng ta nhanh đi mua thức ăn khác, mua xong thì nhanh chóng trở về, còn phải vội đi làm nữa đó.”

“Ôi, tôi cũng tính mua cái khác.”

Nhìn thấy đám đông dân chúng vây quanh nhanh mua những thứ khác rồi bỏ chạy lấy người, anh nhân viên bán hàng không khỏi âm thầm dựng ngón cái với quản lý, đúng là quản lý lợi hại nhất.

Lúc này, quản lý cửa hàng thực phẩm phụ – Chung Hồng Binh đang ra sức đạp xe đạp chạy đến thôn Dung Gia.

Chờ đến khi ông ấy tới Dung Gia thì đã là chín giờ sáng.

Chung Hồng Binh đi thẳng đến đại đội, định đi vào để tìm người thì ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn thấy Dung Học Xương mới vừa quay lại văn phòng.

Trong lòng ông ấy mừng thầm, bước ba bước gộp thành hai vọt tới trước mặt Dung Học Xương, vui vẻ nói với Dung Học Xương: “Đại đội trưởng Dung, cuối cùng tôi cũng tìm được ông rồi.”

Lúc Dung Học Xương mới vừa về văn phòng thì Dung Bằng đã nói với ông ấy, quản lý cửa hàng thực phẩm phụ có gọi đến hỏi chuyện hàng hóa.

Dung Bằng cũng nói với Dung Học Xương rằng đồ đã được cung cấp hết cho quân khu rồi, cũng nói cho quản lý cửa hàng thực phẩm phụ biết.

Dung Học Xương nhìn thấy Chung Hồng Binh tự mình đến, lập tức đoán được ông ấy muốn hỏi điều gì.

Ông ấy cũng biết không thể đắc tội với Chung Hồng Binh được, ai biết sau này có cần nhờ đến mối quan hệ với cửa hàng thực phẩm phụ hay không đâu.

Dung Học Xương nhiệt tình mời Chung Hồng Binh ngồi xuống, rồi rót cho ông ấy một ly nước, sau đó nói với ông ấy: “Quản lý Chung, tôi đã đoán được đại khái ý định đến đây của ông rồi.”

“Không lừa ông làm gì, chất lượng rau quả chỗ chúng tôi rất tốt, từ ngày hôm qua đã được phía quân khu thu mua hết toàn bộ rồi.”

“Số rau quả mà sáng hôm qua tôi vận chuyển đến cửa hàng thực phẩm phụ, nếu không phải vì quân khu tới muộn thì tôi cũng không chuyển nó ra ngoài bán đâu.”

“Bây giờ rau quả của chúng tôi chỉ có thể cung cấp cho quân khu, tạm thời không bán ra ngoài, mong ông thông cảm nhé!”

Chung Hồng Binh bày ra vẻ mặt chua xót bất lực, giả vờ đáng thương nói với Dung Học Xương: “Đại đội trưởng Dung, tôi rất thông cảm cho các ông, nhưng ông không biết đâu, sáng sớm hôm nay cửa hàng thực phẩm phụ chúng tôi đã bị người dân đến mua cải thìa bao vây, tôi đến chỗ ông chỉ dám đi cửa sau, thật sự không dám đi từ cửa chính đâu.”

“Có điều rau của các ông rất tốt, chỉ cung cấp cho quân khu, tôi có thể hiểu được.”

Nói tới đây, Chung Hồng Binh hạ giọng hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi thử là chúng tôi lấy danh nghĩa của cửa hàng thực phẩm phụ, muốn mua một chút ở chỗ các ông để phát phúc lợi công nhân viên chức, có được không?”

Dung Học Xương cười nói: “Nếu số lượng không nhiều, thật ra chúng tôi có thể lấy từ định mức của nhà mình để lại cho các ông.”

Chung Hồng Binh thấy Dung Học Xương dễ nói chuyện như vậy, lập tức cười trả lời: “Không cần nhiều, chỉ cần mười… À, hai mươi cân là được.”

Cửa hàng thực phẩm phụ của họ không lớn, ông ấy cũng chỉ có bốn công nhân viên chức, ba công nhân viên chức bình thường kia chia mỗi người hai cân, còn thừa lại thì ông ấy lấy hết.

Dung Học Xương thấy số lượng ông ấy cần cũng không nhiều, vì thế thỏa mãn ông ấy: “Được, vậy ông đi với tôi xuống ruộng hái cho tươi đi.”

Chung Hồng Binh cười tủm tỉm nói: “Được, tôi cũng đang định đi tham quan, xem các ông làm sao trồng được rau quả ngon như vậy.”

Dung Học Xương lại dặn dò ông ấy: “Quản lý Chung, tôi nể mặt ông là quản lý cửa hàng thực phẩm phụ, nên mới nhường lại cho ông hai mươi cân rau, ông đừng nói với người bên ngoài là đến thôn sẽ mua được rau quả, nếu không cả đám chạy đến thôn, chúng tôi không gánh nổi đâu.”

Chung Hồng Binh liên tục gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu, hôm nay bọn họ cũng hỏi tôi cải thìa do thôn nào cung cấp, ông yên tâm, tôi sẽ dặn dò công nhân viên chức trong cửa hàng thực phẩm phụ, bảo họ không được nói chuyện này ra ngoài.”

“Vậy là tốt rồi, đi thôi!”

Dung Học Xương dẫn Chung Hồng Binh đi về phía ruộng thí nghiệm.

Ngay khi Chung Hồng Binh vừa nhìn thấy cải thìa xanh biêng biếc dưới ruộng thí nghiệm, trong lòng lập tức nảy lòng yêu thích.

Dưới sự nỗ lực của ông ấy và Dung Học Xương, rất nhanh đã nhổ đủ hai mươi cân cải thìa.

Dung Học Xương lấy một cái sọt xếp vào cho ông ấy, nói chờ lần tiếp theo ông ấy đến cửa hàng thực phẩm phụ mua đồ sẽ lấy sọt về.

Chung Hồng Binh nhanh chóng nói: “Không cần ông đi lấy, hôm nào đó tôi sẽ tự mang trả cho ông.”

Dung Học Xương vừa nghe ông ấy nói vậy là biết ông ấy có ý đồ gì ngay.

Ông ấy cười gượng hai tiếng, nhắc nhở Chung Hồng Binh: “Quản lý Chung, lần tới ông tự mang sọt đến trả, tôi không chắc sẽ còn đồ ăn nhường cho ông đâu!”

Chung Hồng Binh tốt tính trả lời: “Không sao không sao, coi như là tôi đi đến đây thăm người bạn là ông đi.”

Dung Học Xương mỉm cười.

Quản lý Chung này nói chuyện thật khéo đưa đẩy, tục ngữ nói rất đúng, vươn tay không đánh mặt cười, ông ấy đúng là khiến người ta khó chịu nhưng không làm được gì.

Tiễn Chung Hồng Binh quyến luyến không muốn ra về đi, Dung Học Xương lại xuống ruộng giám sát các đội viên làm việc.

Sau khi ký hợp đồng mua bán với quân khu xong, thôn của họ đã chuẩn bị mở rộng quy mô, bây giờ đang bắt đầu ra sức xây dựng thêm khu gieo trồng mới.

Hôm nay cả nhà Thanh Du đều xuống ruộng, dẫn theo thôn dân cùng nhau làm việc, chỉ có Tống Huệ Trân là ở lại trông nhà.

Đến cả ba cậu nhóc kia, sau khi về thôn, ngày nào cũng cùng chạy ra ngoài chơi cùng những bạn nhỏ trong thôn, nếu chưa đến giờ cơm thì chúng sẽ không về.

Ngày hôm qua Lịch Mãnh ngủ lại ở nhà họ Dung.

Nhà họ Dung là một căn nhà cũ tam tiến, có nhiều phòng, có thể chứa đủ ba bốn mươi người, một mình anh ở lại hoàn toàn không thành vấn đề.

Anh cảm thấy ngày hôm qua ở lại bồi dưỡng tình cảm với Thanh Du là quyết định đúng đắn.

Qua một đêm, tình cảm của anh với Thanh Du đúng là đã tiến triển thêm một bước, giữa hai người đã thân nhau hơn một chút, ít đi một chút xa lạ.

Cho dù chỉ phát triển một chút nhưng đã đủ làm Lịch Mãnh cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Buổi sáng anh ăn sáng ở nhà họ Dung xong, hẹn với Dung Thanh Du lần sau được nghỉ sẽ đến tìm cô, sau đó đi theo xe thực phẩm của quân khu trở về.

Hôm nay Lịch Tiệp nghe theo lời dặn của ông cụ và cha mình đến tìm Dung Thanh Du.

Nhưng thời gian xe thực phẩm của quân khu đến đây quá sớm nên cô không đi theo xe.

Chờ đến khi cô ngủ dậy, ăn sáng xong thì tự đạp xe đạp đến.

Lúc Lịch Tiệp chạy đến nhà họ Dung thì đã gần chín giờ sáng.

Tống Huệ Trân nhìn thấy Lịch Tiệp lại tới nữa, mỉm cười đón cô ấy vào trong nhà “Tiểu Tiệp, mau vào nhà ngồi đi, nào, uống nước nho mới vừa ép buổi sáng đi.”

“Cảm ơn bác.”

Lịch Tiệp đã đạp xe đến đây nên cảm thấy rất khát nước, cô ấy nhận lấy nước ép nho mà Tống Huệ Trân đưa rồi uống một ngụm thật lớn.

Vừa uống, chớp mắt cô ấy đã cảm nhận được cảm giác mát lạnh thấm vào tận ruột gan, từ cổ họng xuống tận dạ dày, cả người dường như trở nên mát mẻ thoải mái hơn nhiều.

Lịch Tiệp lập tức khen: “Bác gái, nước nho ép này uống thật ngon!”

Tống Huệ Trân cười nói: “Thích thì uống nhiều một chút, đừng khách sáo.”

Lịch Tiệp cười khanh khách nói: “Bác gái, cháu sẽ không khách sáo với với bác, đúng rồi, số quà này bác nhận đi, là ông cụ bảo cháu mang đến đây.”

Tống Huệ Trân nhìn túi quà tặng thật lớn, biết bên trong có không ít đồ.

Bà cười nói với Lịch Tiệp: “Cháu còn mang đồ đến làm gì? Lát nữa về nhớ mang theo về đi.”

Lịch Tiệp lắc đầu nói: “Không làm vậy được, nếu mang về thì ông nội sẽ mắng cháu.”

Lịch Tiệp ngồi chơi chốc lát, rồi nói với bà: “Bác gái, hôm nay cháu đến đây thật ra là nghe theo lời dặn của ông cụ và cha cháu, đến tìm Thanh Du, họ có chút việc muốn nhờ cháu chuyển lời đến Thanh Du, bác có thể dắt cháu đi tìm cậu ấy không?”

Tống Huệ Trân vừa nghe đã lập tức trả lời ngay: “Được, bây giờ bác dắt cháu ra ruộng tìm con bé.”

Lịch Tiệp ngoan ngoãn cười đồng ý: “Vậy phiền bác rồi.”

Tống Huệ Trân dắt cô ấy ra ngoài ruộng, sau khi tìm được Thanh Du thì bà về nhà nấu cơm trưa.

Dung Thanh Du thấy Lịch Tiệp lại đến, cười chọc ghẹo cô ấy: “Tiểu Tiệp Tiệp, cậu lại đến nhanh vậy, mình còn tưởng rằng phải nửa tháng hay một tháng cậu mới đến một lần đó.”

Lịch Tiệp ra vẻ điêu ngoa hung hăng hừ một tiếng: “Cậu không chào đón mình đúng không?”

Dung Thanh Du cười hỏi lại cô ấy: “Nếu mình nói không chào đón cậu, có phải cậu sẽ quay về ngay không?”

Lịch Tiệp cười ha ha: “Cậu đừng có mơ! Nếu mình đã tới thì không vơ vét xong, mình tuyệt đối sẽ không đi.”

Dung Thanh Du xem thường liếc cô ấy: “Cái này không phải không thể, nói đi, hôm nay cậu lại chạy tới tìm mình là có chuyện gì?”

Lịch Tiệp cũng không đùa nữa, cô ấy kể lại rành mạch tất cả mọi chuyện đã xảy ra sau khi trở về vào ngày hôm qua.

Cô ấy cũng nghiêm túc thuật lại lời dặn dò của ông cụ và Lịch Chấn Quốc cho Dung Thanh Du nghe.

Sau khi Dung Thanh Du nghe xong thì bình tĩnh cười nói: “Dù bọn họ có muốn thì mình cũng không có đâu, cậu cũng thấy rồi đó, sau vườn mình chỉ có mấy cây ăn quả, ngày hôm qua các cậu hái về nhiều như vậy, nhà mình cũng muốn giữ lại một ít để ăn, không còn dư lại nhiều.”

Lịch Tiệp vừa nghe vậy thì lập tức suy sụp cúi đầu xuống: “Ôi chao, nếu biết sớm vậy ngày hôm qua sau khi tụi mình về sẽ khóa chặt cửa lại, không để mấy ông già kia cướp đi nhiều trái cây như thế.”

Dung Thanh Du nhìn khuôn mặt nhăn nhó như trái khổ qua của cô ấy, trong lòng mềm nhũn, nói lời an ủi cô ấy: “Sau vườn còn một ít trái cây, hôm nay cậu hái một ít về đi!”

Lịch Tiệp vừa nghe vậy thì ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ôm chặt Dung Thanh Du, cảm động nói: “Tiểu Du Nhi, mình biết mà, cậu là người tốt nhất.”

Dung Thanh Du vươn tay nhéo cái mũi của cô ấy: “Được rồi được rồi, biết miệng cậu ngọt nhất.”

Hai cô vừa nói chuyện phiếm vừa làm việc, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến giờ cơm trưa.

Chờ đến khi hai cô và người nhà họ Dung về đến nhà, Tống Huệ Trân đã nấu xong thức ăn, đang chờ họ về ăn cơm.

Viện nghiên cứu quân khu, khu người nhà.

Ông hai nhà họ Lịch – Lịch Chấn Nghiệp là kỹ sư cao cấp của viện nghiên cứu, bà Quý Tú Thanh – vợ ông ấy cũng là kỹ sư nghiên cứu cao cấp.

Hai vợ chồng có thể nói là chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo, tình cảm cũng rất tốt.

Gần đây Lịch Chấn Nghiệp đang nghiên cứu một dự án, nhưng dự án đang vào giai đoạn giậm chân tại chỗ, ông ấy mãi không bứt phá được, tâm trạng bứt rứt khó chịu, không thể nào giữ được bình tĩnh.

Đêm qua, sau khi ông ấy tan làm, đã nhìn thấy trong nhà có một rổ trái cây lớn.

Quý Tú Thanh nói với ông ấy: “Là Lịch Tiệp đưa tới, nói số hoa quả này ăn cực kỳ ngon, cũng có lợi cho sức khỏe, đặc biệt mang đến cho chúng ta ăn, em đã ăn thử rồi, đúng là ăn rất ngon, anh mau nếm thử đi.”

“Thật sao? Vậy anh nếm thử.”

Lịch Chấn Nghiệp nhìn số trái cây căng mọng này, cũng cầm lấy một quả anh đào cho vào trong miệng.

Sau khi ăn xong, ông ấy gật đầu tán thành: “Đúng là ăn rất ngon, sau khi ăn anh cảm thấy cảm xúc bứt rứt khó chịu dần trở nên bình tĩnh lại.”

Quý Tú Thanh có một công trình chuyên nghiên cứu về thực phẩm, bà ấy cũng nghiêm túc nói: “Em cũng có cảm giác này, anh Lịch à, em nghi ngờ trái cây này không bình thường, em muốn mang đến phòng thí nghiệm kiểm tra một chút, anh thấy thế nào?”

Trong lúc bà ấy nói chuyện, Lịch Chấn Nghiệp lại ăn thêm mấy quả anh đào nữa.

Ông ấy nghe bà ấy nói vậy, thì cũng gật đầu: “Được, anh cảm thấy kết quả kiểm tra của số hoa quả này nhất định sẽ mang lại ngạc nhiên và niềm vui bất ngờ cho chúng ta.”

Ngày hôm sau, Quý Tú Thanh đã mang một ít trái cây đến phòng thí nghiệm.

Mà kết quả kiểm tra quả nhiên đúng như lời Lịch Chấn Nghiệp nói, khiến bà ấy cảm thấy rất bất ngờ, rất ngạc nhiên và vui vẻ.

Số trái cây này cứ như được sinh trưởng ở vùng đất thuần khiết nhất.

Thành phần dinh dưỡng trong trái cây nhiều hơn trái cây bình thường, hàm lượng phong phú đến mức khiến bà ấy không dám tin.

Quý Tú Thanh lập tức cầm lấy điện thoại báo kết quả kiểm tra cho Lịch Chấn Nghiệp biết.

Bình Luận (0)
Comment