Lịch Chấn Nghiệp nghe vậy thì lập tức nói với Quý Tú Thanh: “Tú Thanh, em lấy báo cáo kiểm tra tới cho anh xem một chút, chuyện này anh phải nói với ông cụ một tiếng.”
Quý Tú Thanh đáp: “Được, em đi lấy ngay.”
Một lát sau, Quý Tú Thanh đã xuất hiện ở phòng làm việc của Lịch Chấn Nghiệp.
Bà ấy mang từng loại báo cáo kiểm tra hoa quả ra đặt ở trước mặt Lịch Chấn Nghiệp.
“Chấn Nghiệp, anh xem thử đi, những số liệu này đều rất bất ngờ phải không?”
Lịch Chấn Nghiệp nhìn kỹ, quả nhiên các loại số liệu đều khiến người ta bất ngờ, mỗi một hạng mục số liệu đều cao hơn hoa quả bình thường gấp mấy lần.
“Anh tiếp tục nhìn hàm lượng vật chất hoạt tính này xem, nó có tác dụng vô cùng lớn với cơ thể người.”
“Tăng cao gấp mấy lần, cũng đồng nghĩa với việc nó có thể nâng cao khả năng miễn dịch của cơ thể, khả năng trao đổi chất, khả năng phòng chống và kháng ung thư, khả năng làm đẹp dưỡng nhan gấp mấy lần…”
Nói đến đây, Quý Tú Thanh hít một hơi thật sâu: “Nói tóm lại, nếu như có thể thường xuyên ăn loại hoa quả này, sống lâu trăm tuổi sẽ là một chuyện rất bình thường.”
Lịch Chấn Nghiệp nghe vậy thì cũng chấn động theo.
Ông ấy nói với vợ đang có cảm xúc kịch động rõ rệt: “Tú Thanh, em ngồi xuống trước đã, giờ anh sẽ gọi điện thoại cho bố, xem bố nói thế nào?”
Quý Tú Thanh kiềm chế nội tâm kích động, ngồi xuống bên cạnh ông ấy: “Vậy anh mau gọi điện cho bố xem bố nói thế nào?”
Lịch Chấn Nghiệp cầm điện thoại lên, gọi vào điện thoại ở nhà anh cả.
Ông cụ Lịch luôn ở cùng con trai cả là Lịch Chấn Quốc.
Con trai thứ hai là Lịch Chấn Nghiệp, còn con trai thứ ba là Lịch Chấn Hưng, bọn họ đều là người bận rộn, bình thường chỉ vào ngày lễ mới có thể về nhà để đoàn viên.
Nhưng có đôi khi bọn họ bận rộn đến mức ngay cả ngày Tết cũng chưa chắc đã có thể về nhà.
Người của niên đại này đều coi trọng một loại tinh thần vô tư dâng hiến không sợ hãi, dũng cảm tiến lên, thậm chí bọn họ có thể dâng hiến cả mạng sống của bản thân cho quốc gia một cách không oán trách không hối hận.
Lúc này, ông cụ Lịch đang ngồi ngay bên cạnh điện thoại.
Ông nghe thấy điện thoại đổ chuông thì lập tức cầm lên: “Alo, ai đó?”
Lịch Chấn Nghiệp cười trả lời: “Bố, là con, Chấn Nghiệp.”
Cụ Lịch vừa nghe thấy giọng của con thứ hai thì lập tức cười nói mấy lời gây tổn thương cho ông ấy: “Ồ, là thằng nhóc con à, sao hôm nay mặt trời lại mọc từ đằng Tây thế, con còn biết gọi điện thoại về nhà cơ đấy? Có phải có chuyện gì rồi phải không?”
Lịch Chấn Nghiệp nghe thấy bố nói mấy lời độc địa với mình thì cũng không buồn, trái lại còn có chút áy náy.
Ông ấy và Tú Thanh suốt ngày bận rộn làm nghiên cứu, quả thật không hiếu thảo như anh cả và chị dâu, cũng không chăm sóc bố chu đáo như hai vợ chồng anh cả.
Ông ấy cười nói: “Biết rõ con nhất không ai khác ngoài bố mà. Bố, đúng là con có chuyện muốn nói với bố.”
Trong lòng cụ Lịch lập tức căng thẳng: “Chuyện gì? Con nói đi!”
Lịch Chấn Nghiệp nghe thấy giọng nói căng thẳng của cụ Lịch thì vội nói: “Bố, bố đừng căng thẳng, con không có chuyện gì, là hoa quả mà hôm qua Tiểu Tiệp đưa tới cho chúng con, Tú Thanh mang đi kiểm tra, hiệu quả vô cùng bất ngờ…”
Cụ Lịch vừa nghe thấy là chuyện này thì lập tức ngắt lời ông ấy: “Bố biết rồi, con không cần nói nữa, con bảo Tú Thanh lập tức mang báo cáo kiểm tra về cho bố, giữ đầu đuôi cho cẩn thận, chuyện này tạm thời đừng nói ra ngoài.”
Lịch Chấn Nghiệp nghe ra ý trong lời nói của bố, bèn kính cẩn đáp: “Vâng, con hiểu rồi, con bảo Tú Thanh tan làm sẽ về nhà.”
“Được, cứ như vậy đi.” Cụ Lịch nói xong bèn cúp điện thoại trước.
Lịch Chấn Nghiệp nghe thấy bên phía ông cụ cúp điện thoại, ông ấy cũng buông điện thoại xuống, lại nhìn về phía vợ.
“Tú Thanh, em cũng nghe thấy rồi đấy, bố bảo em tan làm về nhà, mang báo cáo kiểm tra về cho bố, còn em thì giữ kín mọi chuyện.”
Quý Tú Thanh khẽ gật đầu: “Em biết rồi, bên anh buổi tối không có việc gì chứ?”
Lịch Chấn Nghiệp lắc đầu: “Không có, buổi tối chúng ta cùng nhau về thăm bố, cũng đã lâu rồi chúng ta không trở về.”
Quý Tú Thanh mỉm cười: “Được, vậy em về phòng làm việc trước, tan tầm sẽ tới tìm anh.”
Lịch Chấn Nghiệp căn dặn theo thói quen: “Được, em cẩn thận một chút.”
Khi Lịch Chấn Nghiệp và Quý Tú Thanh trở lại nhà anh cả, Lịch Tiệp cũng đã trở về từ nhà họ Dung.
Cô ấy trở về từ buổi chiều, lại mang về hai giỏ hoa quả lớn.
Hoa quả mà lần này cô ấy mang về chủ yếu là nho, còn có hai quả dưa hấu rất to, thật sự khiến cụ Lịch vui mừng không thôi.
Hai giỏ hoa quả này vừa được mang về đã bị cụ Lịch giấu đi, để tránh cho mấy ông già kia biết lại tới tranh.
Khi Lịch Chấn Nghiệp và Quý Tú Thanh trở về, cụ Lịch bèn bảo Lịch Tiệp lấy một quả dưa hấu ra bổ cho mọi người ăn.
Dưa hấu này một quả đã khoảng mười mấy cân, cho dù cả nhà ăn thì một người cũng có thể ăn hai ba cân.
Nhưng dưa hấu này vừa giòn vừa ngọt, nước lại nhiều, mọi người ăn mà không dừng lại được, cho đến khi ăn quá no mới thôi.
Lịch Chấn Nghiệp và Quý Tú Thanh vừa ăn là biết ngay, dưa hấu này cũng được trồng từ cùng một nơi.
Sau khi ăn dưa hấu xong, cụ Lịch xem hết báo cáo kiểm tra bèn nói với người nhà: “Chuyện báo cáo kiểm tra này, trước hết các con đừng nói ra ngoài, cô nhóc Thanh Du này không phải người bình thường đâu!”
“Lát nữa bố sẽ báo cáo với cấp trên, bảo cấp trên phái người đi bảo vệ cô nhóc này, để tránh cho người xấu có ý đồ với con bé.”
Quý Tú Thanh cũng rất tán thành: “Đúng là nên làm như vậy, dưới tình hình trình độ kỹ thuật và hoàn cảnh chữa bệnh của nước ta còn lạc hậu như vậy, nếu như có thể trồng những hoa quả này với quy mô lớn, vậy thì tố chất cơ thể của người dân nước chúng ta, trình độ trí thông minh đều có thể tăng mạnh.”
“Cho dù không thể trồng với quy mô lớn, chỉ có thể trồng quy mô nhỏ, cũng có thể để một số nhóm người đặc thù nhận được lợi ích.”
“Đồng chí Thanh Du có thể trồng được hoa quả thần kỳ như vật, thật sự rất giỏi giang.”
Cả nhà ăn cơm tối xong, cụ Lịch bèn lấy mẫu của mấy loại hoa quả, còn mang theo báo cáo kiểm tra của Quý Tú Thanh, dưới sự bảo vệ của lính cảnh vệ, lặng lẽ đi tìm lãnh đạo cấp trên.
Sau khi lãnh đạo nghe xong báo cáo của cụ Lịch thì lập tức phê duyệt, không chỉ muốn cử người đi bảo vệ tốt cả nhà của đồng chí Dung Thanh Du, mà còn muốn cắt cử một doanh trại đến đóng quân ở thôn Dung Gia, bảo đảm căn cứ trồng trọt kia không bị bất kỳ kẻ nào, bất kỳ thế lực nào quấy rầy.
Sản phẩm do thôn Dung Gia sản xuất, toàn bộ đều đặc biệt cung cấp cho quân khu, dưới tình huống không có cấp trên phê duyệt thì không được mang sản phẩm với số lượng lớn ra ngoài tiêu thụ.
Đương nhiên, giữa người thân bạn bè và một số mối quan hệ xã giao lui tới, lấy ra định mức của một người với số lượng nhỏ, đương nhiên bọn họ sẽ không quản, ai mà chẳng có mấy người thân bạn bè chứ.
Nhưng cho dù là lui tới với người thân bạn bè cũng không thể chạm tới một số nguyên tắc và giới hạn, càng không thể làm tổn hại hoặc bán đứng lợi ích của quốc gia và nhân dân.
Cụ Lịch nghe lãnh đạo nói sẽ cử một doanh trại đến thôn Dung Gia đóng quân, ông lập tức xin chỉ thị cấp trên cho cháu trai Lịch Mãnh.
“Lãnh đạo, đúng lúc cháu trai lớn Lịch Mãnh của nhà tôi đang là doanh trưởng của một quân khu gần thôn Dung Gia, hơn nữa đồng chí Dung Thanh Du trồng ra được hoa quả kia trùng hợp lại là bạn gái của Lịch Mãnh nhà tôi, ông xem, có thể cử Lịch Mãnh dẫn một doanh trại đến đó đóng quân không?”
Lãnh đạo nghe thấy Dung Thanh Du là bạn gái của Lịch Mãnh thì lập tức chỉ vào cụ Lịch bật cười: “Ông già này, quả nhiên vẫn lợi hại như vậy, hạt giống tốt như đồng chí Thanh Du đã bị ông vơ về nhà ông nhanh như vậy rồi à?”
Cụ Lịch vội vàng giải thích: “Ông đừng nói như vậy, chỉ trùng hợp là sau khi Lịch Mãnh nhà tôi và đồng chí Thanh Du yêu nhau mới phát hiện bản lĩnh xuất sắc của cô ấy, không phải vì lợi ích trong tay đồng chí Thanh Du nên chúng tôi mới coi trọng cô ấy.”
“Trình tự này không thể nhầm lẫn, càng không thể bị hiểu lầm, để tránh cho người ta tưởng rằng chúng tôi ham lợi ích do đồng chí Thanh Du mang tới nên mới coi trọng cô ấy.”
“Hơn nữa, khi chúng tôi vừa phát hiện chuyện này thì đã mang đi làm kiểm tra, sau khi có báo cáo kiểm tra, tôi đã lập tức đến báo cáo với lãnh đạo, tôi không dám kéo dài và giấu diếm một phút nào đâu!”
Lãnh đạo thấy cụ Lịch sốt sắng đứng đó giải thích bèn giơ tay với ông, giọng điệu hòa nhã cười nói: “Ông Lịch, ông không cần căng thẳng như vậy, mấy chục năm tình cảm của chúng ta, chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ ông hay sao!”
“Nếu Lịch Mãnh đã có quan hệ như vậy với đồng chí Thanh Du, chắc chắn khi hợp tác sẽ càng vui vẻ hơn, vậy thì để đồng chí Lịch Mãnh dẫn đội qua đó đi.”
“Ông bảo cậu ấy làm cho tốt, đừng để người xấu nắm được sơ hở, bằng không, nếu lộ ra ngoài, tôi sẽ hỏi tội cậu ấy đấy.”
Cụ Lịch lập tức đứng dậy chào kiểu quân đội: “Rõ! Tôi đảm bảo với lãnh đạo, nhất định sẽ để Lịch Mãnh bảo vệ đồng chí Thanh Du thật tốt, bảo vệ căn cứ trồng trọt thật tốt, tuyệt đối không để có điểm yếu.”
Lấy được văn bản phê duyệt của lãnh đạo, cụ Lịch bèn đứng dậy chào tạm biệt, về đến trong nhà.
Cả nhà vẫn còn ngồi ở trong phòng khách chờ cụ Lịch trở về.
Nhìn thấy cụ Lịch trở về, cả nhà đều đứng dậy.
Hai anh em Lịch Chấn Quốc và Lịch Chấn Nghiệp cùng nhau lên tiếng hỏi ông: “Bố, sao rồi?”
“Bố, lãnh đạo nói thế nào?”
Cụ Lịch xua tay với mọi người: “Ngồi xuống rồi nói.”
Mọi người lại ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu.
Cụ Lịch ngồi ở vị trí đầu.
Lịch Tiệp ân cần rót cho ông cụ một chén trà nóng: “Ông nội, ông uống một ngụm nước trước đi, thấm giọng rồi nói sau.”
Cụ Lịch tán thưởng mà nhìn cháu gái ngoan một cái, lúc nãy ông báo cáo ở chỗ lãnh đạo cả buổi trời, đúng là cảm thấy hơi khát nước.
Ông vươn tay nhận lấy chén trà, uống ừng ực hơn nửa chén nước, cuối cùng cũng giải được cơn khát.
Ông đặt cái chén ở bên cạnh, lúc này mới đưa văn bản chỉ thị của lãnh đạo cho mấy người Lịch Chấn Quốc và Lịch Chấn Nghiệp xem.
“Bố đã xin chỉ thị của lãnh đạo rồi, để Lịch Mãnh đi đóng giữ ở thôn Dung Gia, bảo vệ đồng chí Thanh Du thật tốt.”
Lịch Chấn Quốc xem hết văn bản mới đưa cho em hai xem.
Nghe thấy lời của cụ Lịch, Lịch Chấn Quốc cười nói: “Bố, vẫn là bố nhìn xa trông rộng, bây giờ Thanh Du bộc lộ tài năng, chắc là sau này sẽ có không ít người có ý đồ với con bé, để Tiểu Mãnh canh giữ ở bên cạnh bảo vệ con bé, công và tư đều có thể chăm nom, không còn gì tốt hơn nữa rồi.”
Lịch Chấn Nghiệp cũng cười nói: “Con cũng cảm thấy rất tốt, có Lịch Mãnh dẫn đội đóng giữ ở đó, chúng ta cũng có thể yên tâm.”
Chỉ có người làm nghiên cứu mới biết rõ nhân tài có thể nghiên cứu ra thành quả có giá trị lớn cỡ nào.
Lịch Chấn Nghiệp và Quý Tú Thanh chưa từng gặp Dung Thanh Du, thế mà bây giờ đã đồng tình với nhân tài nghiên cứu như cô, chỉ hận không thể nhìn thấy cô sớm một chút, trò chuyện với cô một hồi.
Cụ Lịch liếc nhìn thời gian, đã mười giờ tối.
Ông nói với mọi người: “Hôm nay thời gian không còn sớm nữa, tất cả mọi người đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai bố sẽ tự mình đi tìm Lịch Mãnh, cho thằng nhóc kia một niềm vui bất ngờ.”
Lịch Tiệp cười hì hì nói: “Ông nội, ông toàn ý không ở trong lời thôi đúng không?”
Cụ Lịch lườm cô ấy một cái: “Nói nhảm ít thôi, không thấy ông đang làm chuyện chính à!”
Lịch Tiệp cười khẽ: “Dạ dạ dạ, ông nội nhà cháu siêu nhất!”
Nịnh bợ xong, cô ấy chuyển đề tài: “Ông nội, có thể dẫn cháu đi cùng không?”
Cụ Lịch lại lườm cô ấy một cái: “Hôm nay cháu đã xin nghỉ rồi, ngày mai vẫn không muốn đi làm à? Cháu còn muốn giữ công việc của cháu không đây?”
Lịch Tiệp buồn bực nói: “Đúng là cháu không muốn đi làm, cháu còn muốn đến nhà Thanh Du chơi, cho dù ra đồng giúp cậu ấy hái rau, cháu cũng bằng lòng.”
Nói đến nhà Thanh Du, cô ấy lại bắt đầu mặt mày hớn hở: “Ông nội, ông không biết đấy thôi, trái cây và rau củ quả nhà Thanh Du trông tươi tốt lắm luôn, nhìn thấy nhiều dưa và trái cây sai chi chít như vậy, lúc cháu hái chỉ hận không thể hái hết chúng xuống, cho tất cả vào trong giỏ xách của cháu, sau đó mang về nhà để chúng ta ăn cho đã.”
Nhìn biểu cảm ngóng trông kia của cháu gái, ông cụ Lịch cũng có chút chờ mong hành trình ngày mai.
Quả thật là dự định của ông giống như suy đoán của Lịch Tiệp, đầu tiên là đi tìm Lịch Mãnh, sau đó đi thôn Dung Gia dạo chơi một vòng, xem thử cô nhóc đã lâu không gặp kia.
Cuối cùng Lịch Tiệp vẫn không thể hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, mang theo vẻ mặt buồn rầu đi về phòng ngủ.
Ngày hôm sau.
Người nhà họ Lịch cùng nhau ăn sáng rồi mỗi người lại lao về với cư**g vị của mình, tiếp tục cố gắng làm việc.
Cụ Lịch mang theo vài lính cảnh vệ, để tài xế lái xe đi quân khu tìm Lịch Mãnh trước, tìm Triệu Siêu Quần và Lịch Mãnh tuyên bố mệnh lệnh của lãnh đạo.
Triệu Siêu Quần nhìn thấy cụ Lịch đích thân đến thì vội chạy ra đón tiếp: “Ông cụ, sao ông lại tới đây? Có phải là cấp trên có chỉ thị gì không?”
Cụ Lịch cười liếc nhìn ông ấy một cái: “Thằng nhóc cậu cũng thông minh đấy nhỉ, vừa đoán đã đoán đúng rồi.”
Triệu Siêu Quần cười cười: “Có chút bất ngờ, nhưng lại cảm thấy là trong dự liệu, có phải là chuyện liên quan đến thôn Dung Gia không?”
Cụ Lịch khẽ gật đầu: “Cậu gọi cả Lịch Mãnh đến đây trước, tôi nói cho cả hai người, cũng đỡ phải nói hai lần.”
“Vâng.”
Triệu Siêu Quần lập tức gọi điện thoại bảo Lịch Mãnh tới.
Lịch Mãnh tới rất nhanh.
Khi anh nhìn thấy cụ Lịch cũng ở phòng làm việc của Triệu Siêu Quần thì hơi ngạc nhiên hỏi: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”
Cụ Lịch cười với anh: “Thằng nhóc thối, ông mang tin tức tốt tới cho cháu đây.”
Lịch Mãnh nhíu mày: “Tin tức tốt gì?”
Cụ Lịch đưa văn bản trong tay cho anh: “Mở ra xem đi.”
Lịch Mãnh mở ra xem, lập tức cười nở cả lông mày: “Ha ha ha, ông nội, cháu cảm ơn ông, tin tức tốt mà ông mang tới này thật sự là quá hợp ý cháu rồi.”
Cụ Lịch mỉm cười nhìn cháu trai lớn, lại nhắc nhở anh: “Lãnh đạo bảo cháu làm cho tốt, nếu như xảy ra sơ suất gì đó, sẽ chỉ hỏi tội cháu.”
Lịch Mãnh lập tức thu lại nụ cười, kính cẩn chào với cụ Lịch: “Ông nội, xin ông và lãnh đạo hãy yên tâm, nhất định cháu sẽ cố gắng hết sức, hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không phụ sự tin tưởng của lãnh đạo và tổ chức.”
Cụ Lịch lại bảo anh đưa văn bản cho Triệu Siêu Quần, cũng nói từng lời căn dặn của lãnh đạo cho Triệu Siêu Quần nghe.
Triệu Siêu Quần lập tức trả lời: “Cụ Lịch, cụ yên tâm, tôi sẽ lập tức sắp xếp người qua đó đóng giữ, lập tức tìm chỗ xây dựng doanh trại, tuyệt đối không làm chậm trễ chuyện chính.”
Cụ Lịch cười nói với ông ấy: “Chúng tôi đều tin tưởng năng lực của cậu, đoàn trưởng Triệu, vậy thì bên cậu sắp xếp người trước, bây giờ tôi và Lịch Mãnh đi dạo thôn Dung Gia một vòng, xem thử nơi đó, trở về sẽ để Lịch Mãnh báo cáo với cậu.”
“Vâng.”
Triệu Siêu Quần đưa cụ Lịch và Lịch Mãnh ra ngoài, sau đó nhanh chóng sắp xếp và triệu tập người đi đóng giữ ở thôn Dung Gia.
Thôn Dung Gia.
Xe Jeep lái thẳng đến nhà cũ của nhà họ Dung, dưới chỉ thị của Lịch Mãnh, xe dừng ở cổng chính của nhà cũ.
Hôm nay vẫn là một mình Tống Huệ Trân ở nhà trông nom, những người khác của nhà họ Dung đều đã đi ra đồng làm việc.
Bà nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ xe bèn đi ra.
Khi bà nhìn thấy Lịch Mãnh và một ông cụ, còn có tài xế và lính cảnh vệ đi cùng thì đã đoán được thân phận của ông cụ này e là không thấp.
Lịch Mãnh vừa nhìn thấy Tống Huệ Trân đi ra thì vội chào hỏi bà: “Bác gái, cháu lại tới rồi, đây là ông nội của cháu, ông cụ cũng muốn đến đây xem thử một chút, muốn đến nhà bác ngồi một lát, không chào hỏi trước, xin bác hãy thứ lỗi!”
Tống Huệ Trân cười nói: “Chuyện này có gì đâu, tới thì tới chứ sao.”
Bà lại nói với cụ Lịch: “Ông cụ, chào mừng ông tới thăm nhà tôi, mau vào bên trong ngồi.”
Cụ Lịch bảo tài xế và lính cảnh vệ lấy quà đã chuẩn bị sẵn để ở trong xe ra, cùng nhau xách đi vào.
Lịch Mãnh lại lặng lẽ hỏi Tống Huệ Trân: “Bác gái, Thanh Du đâu?”
Tống Huệ Trân cười nói trả lời anh: “Đang ở bên ruộng thí nghiệm đó, nếu cháu muốn tìm con bé thì tự qua đó đi.”
Lịch Mãnh nhếch miệng cười nói: “Vậy làm phiền bác đón tiếp ông nội của cháu trước, cháu đi tìm Thanh Du trở về.”
“Đi đi!”
Tống Huệ Trân hiểu loại tâm trạng vừa mới yêu của người trẻ tuổi, hận không thể lúc nào cũng nhìn thấy đối phương, trong lòng và trong mắt chỉ có đối phương.
“Cảm ơn bác gái.”
Lịch Mãnh lập tức co cẳng chạy như bay về phía ruộng thí nghiệm.