Dung Thanh Du đang thử nghiệm dùng pháp thuật hệ mộc để thúc chín cà chua.
Cô dùng pháp thuật hệ mộc càng nhiều, thủ pháp càng thêm thuần thục, tốc độ lên cấp cũng nhanh chóng hơn.
Nhưng bây giờ cô không dám dùng toàn lực của pháp thuật hệ mộc để thúc chín cà chua, sợ rằng nếu thúc cà chua chín ngay thì bác cả bọn họ sẽ bị dọa mất.
Nếu để người trong thôn phát hiện ra sự khác lạ của cô thì cô phải kiếm cớ giải thích, hoặc phải thể hiện bản lĩnh của mình ra.
Thật ra cô cũng đang suy nghĩ về việc tiết lộ thân phận và khả năng được truyền thừa của mình.
Mọi người biết được bản lĩnh của cô thì sẽ gia tăng uy tín của cô hơn, người bình thường cũng không dám động đến cô nữa.
Nhưng ở niên đại này đang đả đảo phong kiến mê tín.
Nếu như không có ai che chở cô, vậy bản lĩnh này của cô trái lại sẽ trở thành cái cớ để người khác công kích cô.
Dung Thanh Du vẫn chưa nghĩ xong nên làm thế nào.
Vậy nên, bây giờ cô chỉ dám thúc chín ở mức độ thấp để những quả cà chua này chín nhanh hơn, nhưng cũng không chín ngay trong chớp mắt.
Chủ yếu là vì lượng cải xanh trước đó quá ít, hàng giao cho quân khu chỉ đủ cho ba ngày ăn.
Ba ngày sau, Dung Thanh Du định cung cấp những quả cà chua này cho quân khu.
Mặc dù bây giờ toàn bộ thôn nhà họ Dung đều là ruộng đất, họ cũng đã bắt đầu trồng trọt cải xanh và những loại rau củ khác với diện tích lớn nhưng cải xanh có thể thu hoạch nhanh nhất cũng mất tới nửa tháng sau.
Khoảng thời gian này, cô chỉ có thể dùng pháp thuật hệ mộc để thúc chín mười mấy mẫu rau củ trong khu ruộng thí nghiệm này để mau giao hàng cho quân khu, nếu không sẽ bị đứt nguồn cung hàng hóa mất.
“Thanh Du, Thanh Du…”
Thanh Du đang làm việc thì nghe thấy tiếng Lịch Mãnh gọi mình vang lên.
Cô hơi nghi ngờ, sao anh lại đến đây? Không phải hôm nay anh phải đi làm sao?
“Thanh Du, Thanh Du, em ở đâu vậy?”
Dung Thanh Du nghe thấy anh vẫn còn gọi nên vội vàng vận nội công xuống, cất giọng trả lời về phía anh: “Anh Lịch, em ở đây!”
Cô bước nhanh ra khỏi mẫu đất trồng cà chua.
Lịch Mãnh nghe thấy giọng nói của cô nên cũng đi từ bên ngoài vào, hai người gặp nhau giữa đường.
Lịch Mãnh cười nhìn cô: “Tiểu Du Này, báo cho em một tin tốt, cấp trên đã ra lệnh sau này sẽ để anh đóng doanh trú ở thôn nhà họ Dung, bảo vệ em và người nhà của em, còn có khu nuôi trồng này nữa.”
Dung Thanh Du nghe thấy cấp trên ra lệnh, trong lòng vui mừng, đây chẳng phải là tìm được chỗ dựa vững chắc như núi rồi sao? Nhà họ Lịch đang ra mặt dẫn đường giúp cô sao?
Nếu nhà họ Lịch đã ra mặt thì cô thật sự phải cảm ơn bọn họ rồi.
Cô để lộ bản lĩnh của mình, mang những trái cây rau quả có giá trị này đến quân khu chính là vì muốn tìm được tổ chức và núi dựa để đối mặt với bão táp sắp đến.
Một chiêu này của cô quả nhiên đi đúng hướng rồi.
Sau này có Lịch Mãnh đóng doanh trú ở đây, vậy thì ai có thể hạ thủ với cô và người nhà của cô được nữa chứ?
Dung Thanh Du nghĩ đến đây, mặc dù trong lòng có suy đoán nhưng cô vẫn muốn hỏi rõ ràng: “Thật sao? Anh Lịch, sao cấp trên lại đột nhiên ra quyết định này vậy?”
Lịch Mãnh nghiêm túc nói với cô: “Những rau củ này của em, người khác ăn một lần cũng đủ biết nó không tầm thường, bên quân khu cũng đã lập tức mang đi kiểm tra vì để bảo đảm an toàn.”
“Chú hai thím hai của anh cũng là nhân viên giỏi ở sở nghiên cứu quân khu, bọn anh đưa cho bọn họ một giỏ trái cây, bọn họ ăn vào cảm thấy cơ thể như khỏe lên nên đã mang trái cây đi kiểm tra.”
“Số liệu báo cáo kiểm tra cực kỳ bất ngờ, bản thân em có biết được kết quả này không?”
Dung Thanh Du gật đầu một cái: “Chính em trồng ra chúng, đương nhiên em biết những thứ này tốt thế nào, nhưng số liệu kiểm tra cụ thể thì em không có.”
“Em chỉ biết là những loại rau củ này nếu ăn vào sẽ rất có lợi cho sức khỏe, không chỉ gia tăng sức khỏe, tối ưu hóa thể chất mà còn có thể nâng cao sức đề kháng cùng năng lực chống bệnh chống độc v.v…”
Cô nhìn Lịch Mãnh, vẻ mặt thành thật nói với anh: “Anh Lịch, không giấu gì anh, em lấy những thứ này ra là vì muốn tìm một chỗ dựa cho nhà mình.”
“Anh cũng biết mà, nhà em xuất thân tư sản, em sợ tương lai sẽ gặp nguy hiểm nên mới đi nước cờ này.”
“Mà quân đội các anh chính là nơi đáng tin để em dựa vào nhất, cũng là đối tượng hợp tác thích hợp nhất.”
“Nếu mọi người hợp tác vui vẻ thì em cũng sẵn lòng cống hiến một phần sức lực của mình để tăng cường thực lực quân đội.”
Cô nắm trong tay không ít đồ tốt, nếu như hai bên hợp tác vui vẻ, tín nhiệm lẫn nhau thì cô có thể lấy ra nhiều thứ tốt hơn, cống hiến cho quân đội cho quốc gia.
Nếu như cô và người nhà của cô không được bảo đảm an toàn thì tất nhiên cô sẽ không bỏ ra nhiều hơn.
Nói cô ích kỷ cũng được, trải qua chuyện bi thảm như vậy ở kiếp trước, kiếp này, cô muốn trở nên mạnh hơn, muốn tìm chỗ dựa, nghĩ hết tất cả các cách cũng chỉ vì muốn người thân của cô có thể bình an vui vẻ, hạnh phúc khỏe mạnh sống thật tốt.
Nếu như người nhà của cô sống không yên ổn vậy thì thật xin lỗi, không cần bàn những chuyện khác nữa.
May thay, trông tình huống trước mắt thì tất cả mọi thứ đều đang đi theo hướng tích cực giống như dự đoán của cô.
Trong đó, có lẽ Lịch Mãnh và người nhà anh cũng đã dốc sức rất nhiều.
Lịch Mãnh nghe cô nói xong những lời này, trong ánh mắt nhìn cô của anh tràn đầy yêu thương.
“Tiểu Du này, em yên tâm đi, sau này có anh bảo vệ em, có toàn bộ nhà họ Lịch của anh đứng sau lưng ủng hộ em. Em có thể yên tâm làm chuyện mình muốn, nếu ai dám đối nghịch với em, hoặc ra tay với người nhà của em thì bọn họ phải dẫm lên xác của Lịch Mãnh anh trước mới được!”
Giọng nói của Lịch Mãnh vang vang có lực, trong nháy mắt đã khiến trái tim cô rung động.
Dung Thanh Du thật lòng nói với anh: “Anh Lịch, cảm ơn anh!”
Lịch Mãnh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cô nàng ngốc, cảm ơn cái gì, đi thôi, về nhà trước, ông nội anh vẫn còn chờ ở nhà để gặp em đấy.”
Dung Thanh Du vừa nghe thấy cụ Lịch ở nhà chờ mình, cô nhất thời kêu lên: “Hả, ông nội Lịch cũng tới mà sao anh không nói sớm?”
Nói xong, cô còn trợn mắt quở trách nhìn anh một cái.
Lịch Mãnh nhẹ giọng cười nói: “Ông nội thèm ăn đấy, muốn mượn cớ đến gặp em thôi.”
“Chuyện của em là do ông nội đi đầu báo cáo với thủ trưởng nên cấp trên mới nhanh chóng quyết định lập doanh trú như vậy.”
Dung Thanh Du xác định là do nhà họ Lịch ra mặt nên cảm kích nói: “Vậy em phải cảm ơn ông nội Lịch đàng hoàng rồi.”
Lịch Mãnh cười: “Ông nội anh không phải cũng là ông nội của em sao, người trong nhà mà, không cần khách khí như vậy.”
Dung Thanh Du cười liếc mắt nhìn anh một cái, trêu ghẹo nói: “Trại trưởng Lịch, bây giờ anh vẫn đang trong thời kỳ khảo nghiệm, em cũng chưa đồng ý chắc chắn sẽ gả cho anh đâu!”
Lịch Mãnh cản trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt lấp lánh rồi thấp giọng hỏi: “Tiểu Du à, em không lấy anh làm chồng thì còn gả cho ai được nữa? Còn ai thích hợp với em hơn anh đâu? Em nói thử đi, anh đi tìm anh ta đấu một trận!”
Thấy anh trưng ra bộ dạng đấu sĩ đó, Dung Thanh Du không khỏi bật cười thành tiếng: “Được rồi được rồi, anh đừng đùa nữa, mau về nhà thôi, đừng để ông ấy nóng lòng chờ.”
Khi bọn họ về đến nhà mới phát hiện cụ Lịch không vội chút nào, trái lại còn nói chuyện rất vui vẻ với Tống Huệ Trân.
Tống Huệ Trân thấy Lịch Mãnh và Dung Thanh Du quay về, bèn đứng dậy, cười nói với hai người bọn họ: “Tiểu Mãnh, Thanh Du, hai con ngồi nói chuyện với cụ Lịch đi, mẹ ra hậu viện hái chút đồ, chuẩn bị làm cơm trưa.”
Lúc trước cụ Lịch nghe Lịch Tiệp nói hậu viện nhà họ Dung rất đáng kinh ngạc.
Ông ấy vừa nghe thấy Tống Huệ Trân bảo muốn đi hậu viện hái chút đồ ăn thì vội vàng đứng dậy: “Sui gia, tôi cũng muốn đi hậu viện xem một chút, có được không?”
Lúc Tống Huệ Trân nghe cụ Lịch gọi mình là sui gia, bà vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Nhưng cụ ông nóng lòng gọi bà là sui gia như vậy, mà bà cũng rất thích Lịch Mãnh, thấy có lẽ con gái mình và Lịch Mãnh có thể tiến đến với nhau, cuối cùng bà cũng ngầm thừa nhận tiếng xưng hô này.
Lúc này bà cười nói: “Được chứ, đương nhiên là được rồi, Tiểu Du này, vậy chúng ta đến hậu viện cùng ông xem một chút.”
Dung Thanh Du cũng khéo léo trả lời: “Được, ông nội Lịch, đi thôi ạ, bọn cháu đi cùng ông đến hậu viện xem một chút, ông muốn ăn rau quả gì cứ thoải mái hái ạ.”
Cụ Lịch nghe thấy cô nói vậy bèn cao hứng, cười ha ha nói: “Được nha, con bé Lịch Tiệp từng nói với ông rằng hái trái cây ở hậu viện nhà cháu gây nghiện lắm, ông còn đang nghĩ hái trái cây sao mà nghiện được đây.”
Đến khi cụ ông đi theo Dung Thanh Du đến hậu viện, sau khi nhìn thấy mớ rau quả mọng nước xanh tươi kia, còn có cây bồ đào trĩu quả, không ít các loại cây đầy quả trên đó, thật đúng là mở mang tầm mắt.
Cụ Lịch tò mò hỏi cô: “Tiểu Du này, theo ông biết thì những loại quả này trồng vào khoảng thời gian khác nhau mà, sao con có thể trồng cùng một lúc thế này được vậy?”
Dung Thanh Du cười nhìn ông ấy, hỏi: “Ông nội Lịch, ông muốn nghe cháu nói thật ạ? Hay là muốn nghe lời nói dối?”
Cụ Lịch nghiêm mặt nói: “Nói thật thế nào? Nói dối là thế nào?”
Dung Thanh Du hoạt bát cười đáp lại: “Nói dối chính là cháu cũng không biết trồng thế nào, cứ tùy tiện vậy thôi, mấy cái cây này cứ thế lớn lên như vậy.”
Cụ Lịch không biết nói gì, sau đó thúc giục cô: “Mau nói thật đi, ông phải nghe lời nói thật, không muốn nghe các cháu lừa bịp nói dối.”
Dung Thanh Du thấy sắc mặt của cụ Lịch, cô cũng không đùa giỡn nữa, nghiêm túc trả lời: “Nói thật chính là cháu bày ra tụ linh trận ở hậu viện, dùng pháp thuật hệ mộc để tối ưu hóa hạt giống, sau đó trồng chúng xuống rồi thúc chín chúng.”
Cụ Lịch và Lịch Mãnh không ngờ rằng Dung Thanh Du sẽ cho bọn họ một câu trả lời khiến người khác phải khiếp sợ như vậy.
Cụ Lịch sửng sốt một chút rồi vội vàng hỏi: “Tiểu Du này, cháu nói cái gì mà tụ linh trận, cái gì mà pháp thuật hệ mộc, chẳng lẽ là thứ trong tin đồn… Truyền thừa?”
Nếu Dung Thanh Du muốn tìm bọn họ làm chỗ dựa thì chắc chắn phải cho bọn họ biết để họ hiểu cô nhiều hơn, cũng phải chuẩn bị thật tốt để ứng phó với những tình huống đặc biệt sẽ xảy ra trong tương lai.
Cô rất thẳng thừng nói với cụ Lịch và Lịch Mãnh: “Đúng vậy, ông nội Lịch, cháu rất may mắn được truyền thụ bản lĩnh từ một vị cao nhân, học được cách bày trận và pháp thuật.”
Cụ Lịch giật mình hít một hơi, ánh mắt nhìn về phía Dung Thanh Du tràn đầy khiếp sợ và kính nể.
Bọn họ cũng cho rằng Dung Thanh Du chỉ gieo hạt giống, rồi trồng trái cây như bình thường.
Không ngờ rằng bọn họ đã đánh giá thấp bản lĩnh của Dung Thanh Du rồi.
Cô nào có trồng gì đâu, rõ ràng chính là tu đạo sĩ trong truyền thuyết mà!
Chẳng trách cô lại có bản lĩnh đến thế!
Thảo nào cô có thể trồng ra những loại rau quả thần kỳ như vậy!
Cụ Lịch và Lịch Mãnh biết được thân phận thật sự của cô, cảm thấy tất cả những chuyện này đều là lẽ đương nhiên.
Cuối cùng, cụ Lịch cảm thấy vô cùng vui mừng!
Ông ấy cảm thấy may mắn vì nhà bọn họ không biết thân phận thật của Thanh Du mà nhìn trúng con người của cô, nhìn trúng phẩm chất của cô trước.
Bọn họ cũng không nhắm đến thân phận và bản lĩnh mang đến lợi ích to lớn của cô.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ biết thân phận của Thanh Du rồi, cũng cảm thấy bất ngờ ngạc nhiên và mừng rỡ, có thêm gấm thêm hoa, cảm giác càng hạnh phúc hơn nhiều.
Cụ Lịch vươn tay vỗ vai cháu trai lớn của mình Lịch Mãnh một cái, mặt đầy cảm khái nói: “Tiểu Mãnh, cháu có thể tìm được người tốt như Thanh Du, thật sự có phúc lắm đấy! Sau này cháu phải biết quý trọng, cũng phải đối đãi với Tiểu Du thật tốt, nếu như để ông biết cháu đối xử với Tiểu Du không tốt thì ông sẽ đánh ch*t cháu!”
Nghe thấy ông nội cảnh cáo, Lịch Mãnh vội vàng tỏ thái độ: “Ông nội, cái này không cần ông phải dặn dò, cháu nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Du! Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cháu cũng sẽ không phụ lòng Tiểu Du, cháu muốn ở bên Tiểu Du đời đời kiếp kiếp, làm vợ chồng son đời đời kiếp kiếp!”
Cụ Lịch nghe thấy lời bộc bạch thẳng thừng của cháu trai lớn mà cả khuôn mặt già nua đỏ ửng lên: “Aido, tên nhóc này, miệng ngọt thật, ông đây đỏ mặt thay cháu luôn rồi.”
Tống Huệ Trân thì cười tươi rạng rỡ: “Tiểu Mãnh nói rất hay, sau này đã nói là phải làm, không được hối hận đâu!”
Lịch Mãnh cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Bác gái, xin hãy yên tâm ạ, cháu tuyệt đối sẽ không hối hận, Tiểu Du là người trong lòng của cháu từ rất lâu rồi, bây giờ khó khăn lắm cháu mới có được cái gật đầu đồng ý quen nhau của cô ấy, cháu nhất định sẽ đối tốt với cô ấy, bác chờ xem biểu hiện của cháu đi ạ!”
Dung Thanh Du ở bên cạnh nghe vậy không ngừng cười.
Lịch Mãnh thấy dáng vẻ cười cong mi mắt của cô, trái tim như mềm nhũn cả ra.
Thật muốn mau mau rước cô về nhà quá!
Dung Thanh Du đỏ ửng cả gò má vì ánh mắt nóng bỏng kia của anh, cô vội vàng lên tiếng nói sang chuyện khác: “Ông nội Lịch, ông muốn ăn trái cây hay rau cải gì ạ, cháu dẫn ông đi hái.”
Cụ Lịch vừa nghe thấy đi hái trái cây, tinh thần lập tức phấn chấn: “Tiểu Du này, trái cây này của cháu ông thích ăn tất, cứ tùy tiện hái là được, nếu cho ông hái một chút đem về thì càng tốt hơn, ha ha ha…”
Ông cụ sợ Dung Thanh Du cảm thấy mình tham lam, vội vàng nói tiếp: “Tiểu Du à, không phải ông tham ăn đâu, là do trái cây của con quá ngon đấy.”
“Trước đó bố mẹ Tiểu Mãnh mang về rất nhiều trái cây, đúng lúc mấy lão trong đại viện thấy được, bọn họ không chỉ cướp đi không ít trái cây mà còn mang về hơn phân nửa, tức ch*t ông rồi.”
“Không chỉ thế, mấy lão ăn xong trái cây rồi còn truy hỏi ông mua trái cây này ở đâu? Bọn họ còn muốn mua nữa!”
“Nhà bọn ông bèn thống nhất nói trái cây hái hết rồi, không còn nữa, bọn họ giận đến mức tức ch*t nhưng ông không nói cho bọn họ biết, ha ha ha…”
Dung Thanh Du thấy mặt mày cụ Lịch hớn hở nên cũng cười theo.
Lịch Mãnh thấy ông cụ nhà mình như vậy, cũng bất đắc dĩ cười khổ.
Lúc này cụ Lịch cứ như một đứa trẻ đáng yêu vậy, chả trách người ta hay nói già rồi hóa con nít, già đi lại quay về khi trước, sống tự do phóng khoáng đơn thuần như một đứa trẻ vậy.
Dung Thanh Du đi vào nhà kho của hậu viện lấy mấy cái giỏ ra, đưa cho cụ Lịch và Lịch Mãnh mỗi người một cái, rồi cùng hái trái cây với bọn họ.
Tống Huệ Trân cầm giỏ thức ăn, đến hậu viện hái rau quả để lát nữa chuẩn bị cơm trưa.
Thật may Tiểu Du nhà bà có bản lĩnh, luôn mang đồ tốt về để trong nhà, để bọn họ thoải mái sử dụng.
Dù có khách tới cũng không cần lo không có thức ăn.
Sau khi hái đầy ba giỏ trái cây, Dung Thanh Du lại thể hiện tuyệt kỹ “Tay không bắt cá” cho cụ Lịch và Lịch Mãnh xem khiến hai ông cháu bọn họ kinh ngạc.
Hai mắt cụ Lịch sáng lên, nhìn Dung Thanh Du nói: “Tiểu Du này, bản lĩnh này của cháu nếu ở trên chiến trường thì chỉ cần ít phút là có thể lấy được mạng của quân địch rồi đấy, lợi hại! Thật là lợi hại!”
Ông ấy vừa khen cô vừa giơ ngón tay cái cho cô.
Lịch Mãnh cũng sáng mắt nhìn sang Dung Thanh Du, anh dè dặt hỏi: “Tiểu Du à, tôn sư còn thu nhận học trò không?”
Dung Thanh Du cười nhìn anh: “Em sư phụ không nhận học trò, nhưng mà nếu muốn em thu nhận học trò thì chi bằng anh gọi em một tiếng sư phụ đi?”
Lịch Mãnh không nhiều lời, anh trực tiếp quỳ hai gối xuống: “Sư phụ trên cao xin nhận một bái từ đồ nhi!”
Anh dập đầu ba cái với Dung Thanh Du, cô thì bị dọa sợ vội vàng đỡ anh dậy: “Aida, anh Lịch, anh dập đầu thật thì sao em ngẩng đầu lên được đây? Em giỡn với anh thôi mà anh coi là thật à?”
Lịch Mãnh đứng dậy, cười toe toét với cô, lộ ra hàm răng trắng đều: “Tiểu Du, anh thật sự muốn bái em làm thầy, bản lĩnh một ngón kia của em khiến anh hâm mộ lắm, anh cũng muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn thì anh mới có thể bảo vệ em tốt hơn được!”
Trải qua kiếp trước, Dung Thanh Du tin tưởng Lịch Mãnh một trăm phần trăm.
Cô cũng không do dự quá lâu, trực tiếp nói: “Được, em dạy anh, nhưng có thể học được bao nhiêu thì phải xem thiên phú và tính lĩnh ngộ của anh rồi, phải cố gắng lên.”
Lịch Mãnh thấy cô đồng ý, bèn cười như tên ngốc: “Anh biết rồi, cảm ơn sư phụ.”
Cụ Lịch đứng bên cạnh cũng cười híp cả mắt lại.
Cháu trai lớn nhà ông quả nhiên có phúc, rất có phúc mà!
Khoảng thời gian này Dung Thanh Du cũng luôn nghĩ cách truyền thụ chút bản lĩnh cho người nhà, nhưng “Huyền nữ chân kinh” là phép tu luyện của phái nữ, không thích hợp cho nam tu luyện.
Cô còn phải vào bên trong phòng kho của Tiên phủ tùy thân xem một chút, xem xem có thể tìm ra tâm pháp tu luyện thích hợp cho nam không.
Nếu như cả nhà bọn họ cũng tu luyện, trở thành thế gia tu luyện, đứng đầu thế giới thì sẽ không còn ai gây phiền toái cho họ nữa.
Một mình cô chiến đấu đơn độc chắc chắn không ổn, phải mau chóng giúp bọn họ để bọn họ có năng lực tự vệ mới được.
Cụ Lịch ăn xong bữa trưa phong phú ở nhà họ Dung rồi xách ba giỏ trái cây đáp lễ, hài lòng quay về.
Trước khi rời đi, ông ấy còn hẹn trước với Thanh Du bảo mấy ngày nữa lại sang thăm cô..
Dung Thanh Du cũng cười nói: “Được ạ, ông nội Lịch, ông đến lúc nào cũng được.”
Ngày hôm sau.
Lịch Mãnh dẫn theo binh lính vào thôn nhà họ Dung, bắt đầu tìm một nơi thích hợp để thi công, xây doanh trại cho bọn họ.
Tin tức quân đội vào thôn nhà họ Dung khiến cả đại đội nhà họ Dung và công xã Ôn Tuyền chấn động.
Thôn nhà họ Dung xảy ra chuyện gì vậy?
Tại sao quân đội lại vào ở thôn nhà họ Dung chứ?
Lúc mọi người đang ầm ĩ bàn luận thì lại nhanh chóng có tin truyền ra ngoài.
Hóa ra quân đội nhìn trúng phong thủy bảo địa của thôn nhà họ Dung, phải thành lập căn cứ cung ứng trái cây và rau quả ở đây.
Sau khi tin tức này được truyền ra bên ngoài, công xã Ôn Tuyền và các đại đội khác đều hâm mộ kéo đến nhà họ Dung.
Người của thôn nhà họ Dung quá giang được chiếc thuyền lớn quân đội thì sau này bọn họ sẽ có thể sống tốt hơn rồi.
Sao quân đội lại không đến xây căn cứ ở chỗ đại đội bọn họ chứ? Đại đội bọn họ cũng có rất nhiều đất đai màu mỡ mà!
Cơn sóng trong lòng các đại đội trưởng dâng trào, không khỏi không cam lòng, bọn họ đồng loạt lao đến phòng làm việc của công xã trưởng, muốn mưu cầu một cơ hội tốt như thôn nhà họ Dung.