Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 27

“Trưởng xã, ông thay chúng tôi lộ mặt đi nói chuyện với người của quân khu một chút đi, để cho bọn họ đến đại đội của chúng tôi xây dựng cơ sở trồng trọt đi!”

“Trưởng xã, đại đội của chúng tôi cũng có rất nhiều ruộng tốt đất tốt, tốt hơn nhiều so với nhà họ Dung bọn họ, để cho quân đội đến đại đội của chúng tôi xây dựng cơ sở trồng trọt không phải rất tốt sao?”

“Trưởng xã, đại đội của chúng tôi có nhiều đất hơn, cũng có nhiều người làm hơn, điều kiện còn tốt hơn đại đội của nhà họ Dung nhiều, ông cho quân đội đến đại đội của chúng tôi xây dựng cơ sở trồng trọt đi! “

“Trưởng xã…”

“Trưởng xã…”

Trưởng xã Đỗ Kính Đông của công xã Ôn Tuyền nhức đầu nhìn một đống người đang ríu rít vây quanh trước mặt mình, đứng bật dậy: “Dừng dừng dừng! Mọi người đừng nói nữa, hãy nghe tôi nói vài câu được không?”

Cuối cùng thì mấy người đội trường cả đại đội cũng ngừng lại không nói nữa, chỉ tha thiết mong chờ nhìn Đỗ Kính Đông, chờ đợi ông ấy ra kết luận.

Vẻ mặt Đỗ Kính Đông cạn lời nhìn bọn họ, một lát sau mới thở dài một tiếng nói: “Các người nghĩ rằng loại chuyện này tôi có thể nói được sao? Tôi nói cho các người biết, chuyện này tôi cũng không thể nói rõ được, hiểu chưa?”

“Đại đội nhà họ Dung là được quân đội người ta xem trọng, tôi là sau khi quân đội ký thỏa thuận hợp tác với đại đội nhà họ Dung xong mới biết.”

“Mọi người bảo tôi đi nói chuyện với quân đội, mọi người bảo tôi nên nói thế nào? Tôi có thể nói thế nào chứ?”

Mấy đại đội trưởng nghe được lời của Đỗ Kính Đông, trong lòng chợt nguội lạnh.

Đại đội trưởng Trường Hòa Đồng của nhà họ Thường kiên trì hỏi: “Trưởng xã Đỗ, vậy rốt cuộc đội nhà họ Dung đó có ưu điểm và sở trường gì mà được quân đội để ý? Chúng ta cũng có thể tìm ra ưu điểm và sở trường của đại đội chúng tôi, tranh thủ cơ hội với quân đội!”

Những đội trưởng khác vừa nghe vậy, tâm tư vừa chìm xuống lại linh hoạt trở lại.

“Đúng vậy, trưởng xã, ông nghe ngóng tìm hiểu tin tức cho chúng tôi đi.”

“Trưởng xã, nếu như sự việc thành công, chúng ta đều sẽ cảm kích ông.”

Đỗ Kính Đông khoát tay áo với bọn họ: “Được rồi, mọi người đừng có ồn ào, tôi đã hỏi Dung Học Xương người ta rồi. Ông ấy nói, là bởi vì cấu tạo và tính chất đất của đại đội bọn họ tốt, nên trồng ra được rau ngon, dinh dưỡng phong phú, quân đội người ta mới coi trọng.”

Dung Học Xương cũng biết chuyện thôn bọn họ có thể trồng ra rau ngon, sớm muộn cũng không gạt được.

Cho nên, vào lúc trưởng xã Đỗ Kính Đông hỏi ông ấy, Dung Học Xương liền nói ra cái lý do này.

Nhưng ông ấy không hề nói gì về sự tồn tại của Dung Thanh Du và vai trò chủ chốt của Dung Thanh Du trong đó

Dung Thanh Du mới là vũ khí bí mật của thôn bọn họ.

Đỗ Kính Đông cũng biết, chuyện này nhất định không thể có khả năng đơn giản như vậy, nhưng Dung Học Xương lại giảo hoạt không chịu nói, ông ta cũng không có thể ép buộc Dung Học Xương nói.

Ông ta tin, chỉ cần ông ta vẫn là trưởng xã của công xã này, thì sớm hay muộn rồi cũng có một ngày Dung Học Xương sẽ nói ra bí mật của thôn Dung là cái gì.

Vì trấn an bọn người Thường Hòa Đồng, Đỗ Kính Đông cũng kiên nhẫn nói với bọn họ: “Mọi người yên tâm, mỗi một đại đội đều giống như thịt trong lòng tôi, mỗi một vị đội trưởng trong số mấy người, tôi đều nhớ rõ trong lòng.”

“Tôi sẽ tìm thời gian đi xem thôn Dung Gia một cái, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ người phụ trách tìm quân đội, nói cho bọn họ biết tình huống của đại đội của mọi người, tranh thủ cơ hội cho mọi người.”

“Hôm nay mọi người cứ đi về trước đi, có tin tức tốt tôi sẽ nói cho mọi người ngay lập tức.”

Những đại đội trường bọn người Thường Hòa Đồng nghe Đỗ Kính Đông nói vậy, không có cách nào chỉ có thể đi về trước.

Sau khi Đỗ Kính Đông nhìn thấy bọn họ đều đã đi hết, liền ngay lập tức lái xe đạp, đi đến đại đội nhà họ Dung.

Ông ta lái đến cửa thôn của thôn Dung Gia, phát hiện nơi này có quân nhân đang đóng quân, các phòng trực và chốt tạm thời cũng đã dựng xong.

Đỗ Kính Đông bị một quân nhân ngăn lại.

Quân nhân canh gác kính cẩn chào ông ta, một đôi mắt sắc bén quét qua Đỗ Kính Đông, làm theo phép mà hỏi: “Vị đồng chí này, xin hãy lấy giấy chứng nhận của ngài ra, ngài muốn tìm ai? Tới đây làm gì?”

Đỗ Kính Đông nhanh chóng trả lời: “Chào đồng chí! Tôi là trưởng xã Đỗ Kính Đông của công xã Ôn Tuyền, tôi đến tìm đại đội trưởng Dung Học Xương của thôn Dung Gia, công xã có chuyện muốn tìm ông ấy thương lượng.”

Ông ta lấy giấy chứng nhận của mình ra, đưa cho quân nhân canh gác xem qua.

Sau khi quân nhân canh gác kiểm tra giấy chứng nhận của ông ta, liền nói với một quân nhân khác đang đứng bên cạnh: “Vương Vệ Quốc, anh mang vị trưởng xã Đỗ này đi tìm đại đội trường Dung.”

Tiếng của Vương Vệ Quốc vang dội lên: “Vâng!”

Anh ta nói với Đỗ Kính Đông: “Đồng chí Đỗ, mời đi theo tôi!”

Dung Học Xương đang bận rộn ở trên đồng với thôn dân, thì nhìn thấy có một quân nhân dẫn theo Đỗ Kính Đông đến tìm ông ấy.

Ông ấy buông công việc trong tay xuống, đi đến trước mặt Đỗ Kính Đông, cười hỏi ông ta: “Trưởng xã Đỗ, sao ngài lại đến đây vậy? Có gì dặn dò thì ngài gọi điện thoại đến không được sao, còn vất vả ngài chạy tới một chuyến?”

Đỗ Kính Đông cũng cười nhìn cái tên giảo hoạt này, cố ý hỏi Dung Học Xương: “Lão Dung, ông thông minh như vậy, chẳng lẽ ông thật sự không đoán được mục đích tôi tới đây?”

Dung Học Xương quyết định giả bộ hồ đồ cho đến cùng, cười híp mắt và anh đánh Thái Cực: “Trưởng xã Đỗ, tôi cũng không phải là con giun trong bụng ngài, làm sao có thể đoán ra được mục đích ngài đến đây chứ. Ngài cứ việc nói thẳng, có gì dặn dò thì cứ dặn dò đi!”

Đỗ Kính Đông thấy ông ấy không chịu tiếp chiêu, cũng không có biện pháp, chỉ đành phải dùng giọng nhỏ nhẹ nói với ông ấy: “Lão Dung, nói thật thì hôm nay tôi cũng bất đắc dĩ, không thể không đến.”

“Đại đội nhà họ Dung mấy người đột nhiên trở thành cơ sở trồng trọt của quân đội, khiến cho các đại đội khác cũng ghen tị đỏ mắt.”

“Tôi thật sự không muốn đến tìm ông, nhưng mà bị mấy lão của mấy đại đội kia quấn đến mức hết cách, chỉ có thể mặt dày thay bọn họ qua đây một chuyến.”

“Tôi muốn giúp bọn họ hỏi ông một câu, rằng có thể để cho các đại đội cùng làm cơ sở trồng trọt với mấy người không?”

“Hoặc là có thể lần lượt dẫn lần mấy cái đại đội kia của mấy người cũng được, đây cũng là tiện cho mấy người phát triển cơ sở trồng trọt ra bên ngoài!”

Dung Học Xương đã sớm đoán được ông ta sẽ nói chuyện này.

Nghe xong lời của Đỗ Kính Đông, ông ấy liền ảm đạm cười: “Trưởng xã Đỗ, lúc trước tôi có nói qua với ngài rồi, chuyện này là do quân đội quyết định đại đội chúng tôi cơ sở trồng trọt.”

“Các đại đội khác muốn trở thành cơ sở trồng trọt thì cũng phải đợi quân đội gật đầu mới được, tôi cũng không có cái bản lĩnh dám làm chủ thay quân đội.”

Đỗ Kính Đông thấy bộ dạng dầu muối đều không ăn của Dung Học Xương, trong lòng cũng có chút tức giận.

Ông ta nuốt giận: “Lão Dung, vậy có thể giúp tôi gặp mặt lãnh đạo quân nhân đóng quân một chút được không?”

Dung Học Xương cũng biết là không có thể rất đắc tội với Đỗ Kính Đông, dù sao ông ta cũng là trưởng xã của công xã, là lãnh đạo cấp trên của ông ấy.

Nếu đắc tội với Đỗ Kính Đông, sau này nói không chừng sẽ gây khó dễ với ông ấy.

Dung Học Xương nghĩ đến đây, cũng nhượng bộ một bước: “Để ngài gặp mặt lãnh đạo quân nhân đóng quân một chút thì không thành vấn đề. Trưởng xã Đỗ, ngài đi theo tôi!”

Dung Học Xương dẫn Đỗ Kính Đông tới nơi đóng quân của doanh trại trong thôn.

Nơi đóng quân của doanh trại này được xây cách nhà cũ nhà họ Dung khoảng hai trăm mét, dựa lưng vào sau núi Thang Tuyền, vừa có thể bảo vệ Dung Thanh Du và người trong nhà cũ nhà họ Dung, lại không quấy nhiễu đến cuộc sống thường ngày của bọn họ.

Lúc này, ở sân đang có mấy trăm binh lính công trường đang cố gắng chiến đấu hăng hái, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất xây dựng thành nơi đóng quân của doanh trại.

Lịch Mãnh làm chỉ huy trưởng nơi đóng quân của doanh trại này, đang ở hiện trường giám sát chỉ huy bọn họ làm việc.

“Tiểu đoàn trưởng Lịch, tiểu đoàn trưởng Lịch…”

Lịch Mãnh nghe được tiếng gọi quen thuộc truyền đến, ngước mắt nhìn thì thấy Dung Học Xương dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đến tìm đến anh.

Anh dặn dò thủ hạ làm binh cho tốt, rồi liền bước dài đến chỗ Dung Học Xương bọn họ.

Nhìn thấy có người ngoài, Lịch Mãnh cũng không gọi Dung Học Xương là “bác cả”, mà dùng xưng hô chính thức: “Đại đội trưởng, ngài tìm tôi có việc gì?”

Dung Học Xương rất có cảm tình với đứa cháu rể tương lai Lịch Mãnh vừa giỏi giang lại có tiền đồ này, thật sự là nhìn anh thế nào, thì đều thuận mắt thế đấy.

Ông ấy cười giới thiệu cho Lịch Mãnh: “Tiểu đoàn trưởng Lịch, tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là đồng chí Đỗ Kính Đông là trưởng xã của công xã Ôn Tuyền chúng ta.”

“Trưởng xã Đỗ, vị này chính là Lịch Mãnh là tiểu đoàn trưởng, cậu ấy chính là chỉ huy trưởng nơi đóng quân của doanh trại này.”

Đoàn trưởng Triệu Siêu Quần đang đóng quân ở khu bên kia, bình thường sẽ không tới chỗ này.

Lịch Mãnh là người chủ quản hết thảy mọi việc trong nơi đóng quân của doanh trại ở thôn Dung Gia này.

Lịch Mãnh vươn tay ra, bắt tay với Đỗ Kính Đông: “Xin chào trưởng xã Đỗ!”

Đỗ Kính Đông cũng nhiệt tình cười chào hỏi với Lịch Mãnh: “Xin chào! Xin chào tiểu đoàn trưởng Lịch, ngưỡng mộ đã lâu!”

Lịch Mãnh là quân nhân, không có thói quen khách sáo như trong quan trường, sự việc còn rất nhiều nên anh cũng không có thời gian vòng vo với Đỗ Kính Đông.

Anh liền trực tiếp hỏi Đỗ Kính Đông: “Trưởng xã Đỗ, ngài tìm tôi có việc gì?”

Đỗ Kính Đông thấy Lịch Mãnh thẳng thắn như vậy, cũng có chút xấu hổ.

Ông ta ho nhẹ một tiếng, mới cười nói: “Là như vậy, tiểu đoàn trưởng Lịch, đại đội nhà họ Dung có thể trở thành cơ sở trồng trọt của quân đội các vị, trong lòng người làm trưởng xã như tôi cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy vô cùng vinh quang.”

“Là như vậy, đất của mấy đại đội xung quanh nhà họ Dung kia cũng vô cùng phì nhiêu, người làm cũng nhiều, không biết những đại đội này có thể cũng trở thành cơ sở trồng trọt của quân đội các vị không?”

Lịch Mãnh cười cười: “Trước mắt mà nói, đất của đại đội nhà họ Dung vậy là đủ rồi, sau này có thể mở rộng nữa không thì cũng khó nói, có lẽ sẽ có cơ hội.”

Lịch Mãnh không có nói hết.

Dựa theo suy đoán của anh, đợi sau khi cơ sở trồng trọt của nhà họ Dung ổn định, những loại trái cây rau dưa mà Thanh Du trồng lại có tiếng tăm, mở rộng quy mô trồng trọt là điều nhất định.

Đến lúc đó, lúc những đại đội xung quanh nhà họ Dung kia có thể nhận được lợi ích đã tới rồi.

Đỗ Kính Đông nghe được câu trả lời của Lịch Mãnh, cũng cười vui vẻ.

“Cảm ơn tiểu đoàn trưởng Lịch, mọi người có thể cho những đại đội khác của công xã chúng tôi một cơ hội là tốt rồi, chúng tôi sẽ trở về chờ, hy vọng ngày đó sẽ đến sớm một chút.”

Lịch Mãnh gật đầu với ông ta: “Nếu không có chuyện gì thì tôi còn có việc, trước hết cứ như vậy đi.”

Đỗ Kính Đông hấp tấp nói: “Ngài cứ làm việc của ngài! Ngài cứ làm việc của ngài đi! Tiểu đoàn trưởng Lịch, quấy rầy ngài rồi! “

Lịch Mãnh phất tay với bọn họ: “Tạm biệt!”

Đỗ Kính Đông lấy lòng mà vẫy tay thật mạnh với anh: “Tiểu đoàn trưởng Lịch, ngài đi thong thả!”

Chờ Lịch Mãnh đi xa, Đỗ Kính Đông quay đầu cười nói với Dung Học Xương: “Lão Dung, ông xem, cái cơ hội này vẫn phải đi tranh thủ đấy.”

Trong lòng Dung Học Xương tỏ vẻ xem thường, nhưng mặt ngoài vẫn phụ họa theo Đỗ Kính Đông, ra sức vỗ mô*g ngựa: “Phải phải phải, Trưởng xã Đỗ quả nhiên có tầm nhìn xa, công xã của chúng ta có ngài lãnh đạo, đúng là may mắn của người dân trong công xã chúng ta.”

Đỗ Kính Đông được ông ấy nịnh nọt, cảm thấy sảng khoái cả người, cả người đều lâng lâng. Lúc này nhìn lại Dung Học Xương, cũng không còn oán khí như lúc nãy, cảm thấy ông ấy vô cùng thuận mắt.

“Lão Dung, ông làm rất tốt, tôi xem trọng ông.”

Dung Học Xương cười híp mắt đáp: “Vâng, trưởng xã, tôi sẽ cố gắng.”

Tiễn Đỗ Kính Đông đi, Dung Học Xương nhanh chóng đi tìm Dung Thanh Du, nói chuyện Đỗ Kính Đông tìm Lịch Mãnh cho cô biết.

Dung Thanh Du nghe xong, lại ảm đạm cười” Bác cả, bác không cần lo lắng cái này, cho dù bọn họ cũng muốn xây dựng cơ sở trồng trọt, vậy cũng phải chờ sau khi cơ sở trồng trọt của chúng ta ổn định rồi mới có thể. Bây giờ là không cần suy nghĩ đâu, nhanh nhất cũng phải đến ba năm tháng sau!”

Dung Học Xương lại có chút bận tâm hỏi: “Vậy mấy cái đại đội khốn kiếp ấy còn ầm ĩ nữa không?”

Bình Luận (0)
Comment