Dung Thanh Du đáp bằng giọng nhỏ nhẹ: “Nếu anh Lịch đã nói với họ rồi thì sau này có thể sẽ có cơ hội, chắc họ tạm ngừng một thời gian. Tuy nhiên…”
Dung Học Xương thấy cô dừng lại, vội vàng hỏi: “Tuy nhiên cái gì?”
Dung Thanh Du khẽ nói: “Đợi có thành tích của thôn Dung Gia chúng ta, sau khi dân làng cũng có khả năng nhận được khoản tiền hoa hồng lớn kếch xù. Ắt hẳn bọn họ sẽ đỏ mắt ganh tị, e là vẫn còn quậy tưng lên nữa.”
Dung Học Xương nghĩ đến khả năng ấy lại hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, vậy bây giờ phải làm gì? Đám người đó vừa nhìn đã biết không phải người tốt, không thể tạm dừng một chút hay sao?”
Dung Thanh Du mỉm cười: “Người có, ta không, người ăn thịt, ta ăn trấu, bọn họ thấy không công bằng, tự khắc sinh lòng bất mãn cùng oán hận, đó là cảm xúc rất bình thường.”
“Muốn giải quyết vấn đề này, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.”
Cặp lông mày của Dung Học Xương nhíu chặt: “Vậy phải giải quyết thế nào?”
Dung Thanh Du bình tĩnh nói: “Đến khi ấy, nếu thực sự quá ồn ào thì giao ít việc cho bọn họ ra ngoài làm đi, chúng ta ăn thịt, bọn họ húp canh, tự nhiên sẽ không quấy phá nữa.”
Dung Học Xương không bằng lòng song cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể bất đắc dĩ, than thở: “Cũng chỉ có thể như thế thôi.”
Lịch Mãnh dẫn theo một tiểu đoàn canh giữ trong thôn, Dung Thanh Du hoàn toàn yên tâm..
Có nhóm Lịch Mãnh ở đây, dù sau này cô phải thường xuyên ra ngoài thì cũng không cần lo sẽ có người làm hại người nhà cô.
Đợi sau khi thu hái hết đám cải thìa trong thôn, thì đống cà chua, cà, đậu trong ruộng thí nghiệm dưới sự trợ giúp của Dung Thanh Du lần lượt chín hết, vừa hay có thể sang vụ mới, tiếp tục giao hàng cho quân khu.
Triệu Siêu Quần đã làm khảo sát phản hồi cho nhóm Dung Thanh Du, tất cả binh lính đều báo lại sau khi ăn rau do thôn Dung Gia trồng, tinh thần của họ trở nên tốt hơn, cơ thể cường tráng, khỏe khoắn hơn hẳn, thể lực cũng đang trên đà phát triển.
Trong lúc huấn luyện, gần như tất cả binh lính đều vượt qua thành tích huấn luyện trước đó của bản thân.
Triệu Siêu Quần nhìn báo cáo đáng ngạc nhiên này, thực sự rất muốn giấu kết quả khảo sát đi.
Bây giờ ông đã có thể đoán chắc, sau khi báo cáo này trình lên, những rau quả do thôn Dung Gia trồng chắc chắn sẽ bị tuồn ra bên ngoài.
Khoan hẵng nói khu vực khác, chỉ riêng ở kinh đô này thôi đã có rất nhiều quân khu có cấp bậc cao hơn họ rồi.
Hiện giờ sản lượng của thôn Dung Gia thấp như vậy, chỉ cung cấp riêng cho quân khu họ đã khó khăn, chứ đừng nói là phải cung cấp cho mấy quân khu khác.
Điều ông ấy lo nhất chính là đến khi đó, quân khu phía trên cướp sạch món hàng tốt này, quân khu họ đến cả nước cũng chẳng có mà uống.
Vậy đơn hàng tốt bọn họ khó khăn lắm mới tìm được, chẳng phải dâng không cho người ta hay sao?
Chỉ nghĩ thôi ông ấy đã thấy không cam tâm rồi!
Triệu Siêu Quần nhớ đến tên nhóc Lịch Mãnh nhiều mưu lắm kế, bèn gọi điện thoại ngay cho Lịch Mãnh để bàn bạc: “Tiểu Mãnh, cậu bảo chú nên làm gì đây?”
Lịch Mãnh bật cười, nhắc nhở ông ấy: “Đoàn trưởng, số liệu điều tra của quân khu ta mới tiến hành được một thời gian, chú cứ vậy mà khẳng định số liệu không có vấn đề hay sao? Liệu có cần điều tra lâu hơn để số liệu chính xác, đáng tin hay không?”
Triệu Siêu Quần lập tức hiểu ra, vỗ đầu mình: “Ui chao, Tiểu Mãnh, cậu nói đúng quá, sao chú lại không nghĩ ra nhỉ, chuyện số liệu này còn liên quan đến vấn đề an toàn, là chuyện có thể nóng vội được sao? Nhất định phải mất một thời gian đánh giá và xác thực mới được.”
Lịch Mãnh thấy ông ấy đã hiểu cũng cười đáp: “Đúng ạ, chú nói xem, bệnh viện kiểm nghiệm một loại thuốc mới có hiệu quả hay không, còn cần phải thí nghiệm lâm sàng mấy lần liền, sau khi thí nghiệm hai ba tháng mới có thể đưa ra kết luận chứ.”
Triệu Siêu Quần ha ha cười to: “Phải phải phải, chúng ta đợi hai ba tháng rồi báo cáo lên trên. Tiểu Mãnh, tìm cậu bàn chuyện là chuẩn đét. Vấn đề làm chú đau đầu, chỉ một câu của cậu là giải quyết xong ngay.”
Lịch Mãnh khiêm tốn đáp: “Không không không, vẫn là đoàn trưởng giỏi nhất, cháu chỉ nói bừa vài câu thôi, cuối cùng vẫn phải nghe chú quyết mà.”
Đến khi đó, dù cấp trên có muốn trách tội Triệu Siêu Quần mãi chưa chịu báo cáo lên thì cái nồi đó cũng không rơi xuống đầu anh được.
Tuy nhiên, theo như suy đoán của Lịch Mãnh, e là Triệu Siêu Quần có muốn giấu cũng chẳng giấu được mấy ngày.
Dù gì thì đoàn bọn họ cũng có hơn hai nghìn người, hơn hai nghìn cái miệng ăn đều có thể để lộ tin tức với bạn bè người thân, đến khi đó e là người muốn đến đòi hỏi từ Triệu Siêu Quần sẽ đông tới mức ông ấy phải trốn chui trốn lủi mất thôi.
Lại một tuần trôi qua.
Cụ Lịch đã ăn xong trái cây hái về sớm hơn dự tính, ông bảo tài xế và cảnh vệ theo ông đến thôn Dung Gia tìm Dung Thanh Du chơi.
Người già cả như ông thấy Dung Thanh Du ngày nào cũng xuống ruộng, cũng xuống theo cô, hái cà chua, hái cà, hái đậu với nhóm Dung Thanh Du.
Ở đây có cái ăn, có cái chơi, cụ Lịch đắm chìm trong niềm vui, bèn hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Dung Nhi, ông muốn ở lại nhà cháu một thời gian có được không?”
Dung Thanh Du cũng thích cụ Lịch tốt tính: “Đương nhiên là được ạ, dù gì thì nhà cháu cũng có nhiều phòng, ông cứ chọn đại một phòng mà ở, bọn cháu đều chào đón.”
Sau khi được Dung Thanh Du cho phép, cụ Lịch lại đi xin sự đồng ý của Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân.
Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân thấy cụ Lịch lần nào đến cũng mang đủ túi to túi nhỏ cho họ, cực kì chu đáo.
Lúc này, vừa nghe cụ Lịch muốn ở lại đây, bọn họ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà đồng ý ngay.
Cụ Lịch lập tức sai tài xế và cảnh vệ quay về giúp ông thu xếp mấy bộ đồ hay mặc đến đây.
Sau khi Lịch Chấn Quốc và Lâm Văn Lan nghe cảnh vệ nói cụ Lịch muốn ở lại nhà họ Dung cũng chẳng biết làm sao, chỉ đành để mặc người đã già như ông vui vẻ.
Mấy người già ở đại viện sau khi biết cụ Lịch chưa chào hỏi gì đã về nông thôn, chớm đầu còn tưởng cụ Lịch về quê cũ của mình.
Bọn họ chẳng ngờ được, quê cũ cụ Lịch về chính là thôn Dung Gia họ vẫn luôn tìm kiếm.
Trong lúc Dung Thanh Du bận bịu giúp cho thôn Dung Gia phát triển nông nghiệp và chăn nuôi, Tần Nguyên Đào sống lại cũng liều mạng muốn kiếm một khoản lớn bằng kí ức của kiếp trước.
Nhưng anh ta trầy trật suốt hơn nửa tháng cũng chỉ kiếm được mấy đồng ỏn ẻn, bóng dáng khoản tiền kếch xù thì mất tăm..
Dù anh ta biết sau này những người ấy sẽ bị nghiệp quật, song hiện tại người ta vẫn khá tốt, anh ta có muốn đào người ta cũng chẳng đào nổi.
Huống hồ anh ta vẫn chưa được thăng chức, chỉ là một tên ất ơ không quyền không thế, ai sẽ coi trọng anh ta chứ.
Anh ta muốn thăng chức sớm, nói nghe dễ thế sao?
Tần Nguyên Đào vẫn luôn mơ về tiền bạc của cải bao la tại tầng hầm nhà họ Dung.
Kiếp trước anh ta đã dựa vào khối tài sản khổng lồ tại tầng hầm này của nhà họ Dung để ngồi vào vị trí Đại đội trưởng.
Lần này anh ta tiếp tục khóa mục tiêu vào tầng hầm nhà họ Dung.
Thời gian gần đây, anh ta vừa kiếm tiền, vừa nghiên cứu địa hình sát nhà họ Dung.
Sau khi xác nhận người nhà họ Dung chưa từng quay lại, bọn họ cũng sẽ không quay lại nữa, rốt cuộc Tần Nguyên Đào cũng yên tâm.
Anh ta nhanh chóng triệu tập ba tên côn đồ kiếp trước vẫn luôn đi theo mình.
Sau khi vạch xong kế hoạch, ngay đêm hôm đó, anh ta đã dẫn theo ba tên kia, âm thầm mò tới tứ hợp viện nhà họ Dung ở kinh đô.
Nhà họ Dung bị che phủ trong bóng tối tựa như một tạo vật khổng lồ, buổi đêm nhìn vào khá rợn người.
Tăng Tiến Đẩu vóc dáng cao to, có sức khỏe, song lại nhát gan.
Bọn chúng vừa mới đến gần tứ hợp viện nhà họ Dung, Tăng Tiến Đẩu đã thấy toàn thân lạnh buốt, không khỏi rùng mình.
Gã sợ sệt kéo áo Tần Nguyên Đào, thấp giọng nói: “Đào, sao tao cảm giác như nơi này có gì đó sai sai, hay là chúng ta về đi!”
Tần Nguyên Đào thấp giọng mắng: “Mày im đi! Trong đây làm gì có ai, mày sợ cái đéo gì!”
Hoàng Đại Quý đi cùng chúng cũng nhỏ giọng giễu cợt gã: “Phải đó, Tiến Đẩu, mày nhát gan thế mà còn muốn có ngày bắt được vàng à, nằm mơ!”
Tần Nguyên Đào hừ lạnh: “Được rồi, im hết đi, tao vào trước, bọn mày theo vào sau.”
Tăng Tiến Đẩu nhìn tứ hợp viện nhà họ Dung, cảm giác dường như bên trong có một con quái thú đang trực chờ để xơi tái họ.
Nhưng thấy Tần Nguyên Đào không vui, Hoàng Đại Quý lại chê cười mình, gã có sợ cũng không dám nhiều lời nữa.
Gã nhìn Tần Nguyên Đào giẫm lên vai Hoàng Đại Quý leo qua tường rào tứ hợp viện nhà họ Dung muốn xoay người đi vào.
Kết quả lại nghe Tần Nguyên Đào bỗng kêu lên đau đớn, cả người va mạnh lên tường nhà.
Rõ ràng bức tường chỉ cao chừng hai mét mà Tần Nguyên Đào ngã xuống đất không nhúc nhích nữa.
Hoàng Đại Quý kiểm tra Tần Nguyên Đào mới phát hiện anh ta đã ngất xỉu.
“Mẹ nó, Đào ngất xỉu rồi, làm sao giờ?”
Dự cảm không lành trong lòng Tăng Tiến Đẩu càng lúc càng mãnh liệt, giọng cũng lạc cả đi: “Còn có thể làm sao nữa? Tao thấy chuyện hôm nay không thành đâu, đi mau đi!”
Hoàng Đại Quý và một tên khác tên Sài Xuân Hoa thấy Tần Nguyên Đào cầm đầu đã ngất xỉu, cũng chỉ đành bảo: “Thế thì đi vậy!”
Trong bóng tối, tiếng kêu đau đớn mới rồi của Tần Nguyên Đào nghe cực kì rợn người, dọa không ít người tỉnh giấc.
Người to gan một chút vội đứng dậy xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này đám Tăng Tiến Đẩu và Hoàng Đại Quý vừa nâng Tần Nguyên Đào lên đã nghe gần đó có người mở cửa bước ra, còn lớn tiếng quát: “Ai ở đó? Đang làm gì đấy?”
Mấy người bọn chúng có tật giật mình, vừa thấy có người đi ra, kéo Tần Nguyên Đào theo thì chạy không nhanh được, quyết định vứt luôn Tần Nguyên Đào dưới đất còn ba người tranh nhau chạy mất.
Bọn chúng chạy nhanh đến nỗi chẳng phát hiện Tần Nguyên Đào đã mở mắt.
Mắt anh ta biến thành màu đỏ như máu, đáng sợ rợn người.
Anh ta từ từ bò dậy khỏi đất, từng bước từng bước quay lại con đường dẫn đến đây.
Hàng xóm bên cạnh tứ hợp viện nhà họ Dung đi ra hét gọi không nghe có ai đáp lại cũng thấy lạnh toát cả người.
Lại thấy giờ là nửa đêm giơ tay chẳng nhìn rõ năm ngón, anh ta cũng không dám chạy ra kiểm tra, vội vàng đóng cửa lại, quay về ngủ tiếp.
Còn Dung Thanh Du ở thôn Dung Gia vốn đang tu luyện bỗng cảm nhận được trận pháp cô bố trí trong tứ hợp viện ở kinh đô bị người ta chạm vào.
Cô lập tức mở thiên nhãn, xem thử thì đúng thật là tên súc sinh Tần Nguyên Đào kia muốn đột nhập nhà cô ăn trộm của cải, đôi mắt lạnh lùng thoáng hiện lên sự giễu cợt.
Nếu Tần Nguyên Đào đã đụng vào Phòng ngự trận do cô bố trí thì hẳn là đã trúng chiêu của cô rồi.
Tiếp theo cô có thể an tâm xem anh ta diễn một màn kịch hay.
Tần Nguyên Đào về đến nhà, cơ thể rệu rã, vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay.
Nhưng vừa nhắm mắt, anh ta đã cảm giác như mình bị bao vây bởi quái vật ăn thịt người.
Những con quái vật kia cắn xé cơ thể anh ta, khiến toàn thân anh ta đau đớn không thiết sống nữa, anh ta kêu la ầm ĩ, lăn lộn khắp giường.
Tiếng gào thét thảm thiết cực kì thê lương này của anh ta đã khiến vô số người trong ngoài đại tạp viện giật mình tỉnh giấc.
Bố Tần mẹ Tần cũng bị dọa tỉnh.
Bọn họ cẩn thận nghe kĩ lại mới phát hiện là tiếng kêu khóc của con trai mình, giật mình thon thót, vội đứng lên đi kiểm tra con trai.
“Đào, con sao thế? Có phải bị bệnh rồi không?”
Bố Tần mẹ Tần mở cửa bước vào, đầu óc Tần Nguyên Đào điên dại, trong mắt anh ta bọn họ chính là quái vật ăn thịt người.