Trong mắt Tần Nguyên Đào đầy thê lương, sợ hãi khua tay múa chân, gào to lên với bọn họ: “Đừng đến đây! Mấy người đừng đến đây!”
Anh ta vừa gào thét, tay nắm được thứ gì đó ném thẳng về phía bố Tần và mẹ Tần.
Bố Tần và mẹ Tần vừa né vừa bước nhanh đến trước mặt anh ta, muốn xem thử rốt cuộc là anh ta đang bị làm sao?
“Đào Tử, Đào Tử, mẹ là mẹ con mà!”
“Đào Tử, Đào Tử, con đừng sợ, bố là bố của con…”
Bố Tần định đến trấn an anh ta, nhưng không ngờ rằng ngược lại là ông ta bị Tần Nguyên Đào giơ chân đá ngã xuống đất: “Cút ngay! Ông là đồ quái vật, mau cút đi! Cút đi!”
Bố Tần bị ngã thành hình chữ X, xương cụt đau đến mức ông ta phải hít hà một hơi.
Ông ta tức giận mắng to: “Thằng hỗn láo này mày điên rồi đúng không? Đến bố mà mày còn dám đánh!”
Ông ta quay đầu lại nói với vợ mình: “Bà đi xách một thùng nước lạnh lại đây, phải làm đầu óc nó tỉnh táo lại đã, tôi thấy nó hồ đồ rồi.”
Mẹ Tần nhìn thấy bộ dạng bất thường của con trai, trong lòng sợ run lên: “Ông nhà, ông xem bộ dạng của con tôi, có giống như cái kia không…”
Bà ta không dám nói ra hai chữ “Trúng tà”, nhưng bố Tần cũng đã nhanh nghĩ đến điều này.
Ông ta nhìn con trai đang điên khùng, không biết nghĩ đến chuyện gì mà đôi mắt luôn lạnh lùng đột nhiên lóe lên một tia sợ hãi.
Bố Tần giả vờ bình tĩnh, khẽ nói với vợ: “Đầu tiên chúng ta cứ dùng nước lạnh làm nó tỉnh táo lại rồi coi thế nào, nếu thật sự không được thì bàn cách khác.”
Tuy bây giờ bài trừ mê tín dị đoan rất nghiêm khắc, nhưng sâu trong tiềm thức của người dân, họ vẫn ôm nỗi sợ hãi vô hạn với những chuyện quỷ thần kỳ quái.
Mẹ Tần lập tức đi ra ngoài, thấy đã nửa đêm rồi mà trước cửa nhà bà ta còn có mấy cái đầu của hàng xóm sống cùng đại tạp viện đang thập thò muốn hóng chuyện náo nhiệt.
Sắc mặt bà ta lập sức sa sầm, lạnh giọng quát to: “Cả một đám vây quanh trước nhà tôi làm gì? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ à?”
Hàng xóm Mã Đại Hoa bị mẹ Tần châm chọc, cười mỉa mai nói: “Không phải là vì mọi người bị tiếng kêu thảm thiết của con trai bà làm tỉnh giấc sao, chúng tôi cũng chỉ muốn quan tâm Đào Tử, nó bị làm sao vậy? Sao lại kêu la dữ dằn quá vậy?”
Mẹ Tần nghe thấy giọng điệu vui sướng khi người gặp họa của bà ta thì giận sôi máu, mắng to: “Liên quan quái gì đến bà! Cút ngay!”
Mã Đại Hoa bị bà ta mắng vài câu cũng tức giận: “Này, bà nói lời độc địa với tôi làm gì chứ, theo tôi thấy, sợ là bà đã làm chuyện trái lương tâm nên mới gặp quả báo đó!”
“Mẹ kiếp bà nói bậy gì đó? Có tin tôi có xé miệng của bà không!”
Mẹ Tần tức giận đến mức lao về phía Mã Đại Hoa, hung ác xòe năm ngón tay vồ lên cái mặt mâm của Mã Đại Hoa.
Mã Đại Hoa cũng không phải người hiền lành gì.
Bà ta quay đầu tránh khỏi tay mẹ Tần, rồi nhanh nhẹn giơ chân lên đạp mẹ Tần ngã xuống đất.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, tiếp đó Mã Đại Hoa lại như con hổ dữ vồ mồi, ngồi đè lên người mẹ Tần, giữ chặt bà ta lại rồi tay năm tay mười hung ác tát lên mặt mẹ Tần.
Mẹ Tần bị bà ta tát đến mức nổ đom đóm mắt, khóe miệng rỉ máu, lỗ tai vang lên ong ong, đau đến mức xém ngất xỉu.
Đám người vây quanh nhìn thấy Mã Đại Hoa đánh ác như vậy thì nhanh chạy đến khuyên nhủ: “Đại Hoa, Đại hoa, đừng đánh nữa, đánh nữa là ch*t người đó.”
“Dừng lại đi, dừng lại…”
Lúc này Mã Đại Hoa mới lắc tay, lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng dậy.
Bà ta lại đứng trên cao nhìn xuống mẹ Tần, hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên mặt mẹ Tần: “Ngưu Kiến Anh, bà còn muốn đấu với tôi sao? Tôi khinh! Nằm mơ đi!”
Mẹ Tần tức giận đến mức trước mắt tối sầm lại, hận không thể ngất xỉu ngay lập tức.
Bố Tần nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng cãi vã ồn ào, tức đến mức muốn hộc máu.
Ông ta muốn ra ngoài khuyên can, nhưng ông ta mới vừa buông Tần Nguyên Đào ra, thì Tần Nguyên Đào lại nổi điên.
Bố Tần chỉ có thể cản anh ta lại, không dám buông anh ta ra, đành phải gào vọng ra bên ngoài: “Ngưu Kiến Anh, bà đang làm gì đó? Còn không nhanh xách xô nước vào đây!”
Mẹ Tần thấy bố Tần nổi giận, cố nén đau mà lồm cồm bò dậy, chạy nhanh vào bếp lấy một thùng nước ra, rồi đổ nửa thùng nước lạnh xách qua đó.
Bố Tần còn đang đè chặt Tần Nguyên Đào, chỉ có thể ra lệnh cho bà ta: “Bà hất thẳng vào mặt nó! Hất mạnh vào để nó tỉnh táo lại!”
Tuy mẹ Tần xót con, nhưng thấy đầu óc anh ta không tỉnh táo, chỉ có thể giơ thùng nước hất mạnh lên trên mặt con trai cưng.
Tần Nguyên Đào bị hơn nửa thùng nước lạnh hất thẳng vào, cả người lạnh run lên, đầu óc hỗn độn lập tức trở nên tỉnh táo.
Anh ta mơ hồ nhìn bố mẹ: “Bố, mẹ đang làm gì vậy? Sao hai người lại ở trong phòng của con?”
Bố Tần đưa tay đánh mạnh lên đầu Tần Nguyên Đào: “Thằng ranh con hỗn láo, không nhớ chuyện gì cả sao?”
Tần Nguyên Đào bị bố mắng, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, chẳng phải hôm nay anh ta và Tăng Tiến Đẩu đến nhà họ Dung trộm đồ sao? Tại sao anh ta lại về nhà rồi? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Rồi nhìn dáng vẻ tức giận lúc này của bố mẹ, có vẻ như đã xảy ra chuyện gì không tốt rồi?
Tần Nguyên Đào giơ tay lau sạch bọt nước trên mặt mình, tỏ vẻ vô tội hỏi: “Bố mẹ, con bị làm sao vậy? Sao con lại chẳng nhớ chút gì cả.”
Bố Tần nhìn anh ta bằng đôi mắt âm u: “Tối qua mày đi đâu?”
Đôi mắt Tần Nguyên Đào lóe lên: “Con đi ra ngoài chơi bài với đám Tiến Đẩu, chuyện này đâu có gì đâu!”
Bố Tần lại đập lên đầu anh ta một cái: “Mày còn không chịu nói thật!”
Rồi ông ta lại hạ giọng nói với Tần Nguyên Đào: “Vừa rồi lúc mày về nhà, giống như bị trúng tà, tinh thần không tỉnh táo, còn nổi điên ở đây, nói có quái vật gì đó, mày nhanh nói cho bố mày biết, tối hôm qua tụi mày đi đâu quậy phá? Có phải đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi mang về không?”
Tần Nguyên Đào lập tức nhớ lại, anh ta mới vừa leo lên bờ tường nhà họ Dung đã cảm nhận được có một bóng đen lao về phía anh ta.
Sau đó anh ta cảm thấy đầu óc đau buốt dữ dội, cả người ngã bật ra sau, rồi bất tỉnh nhân sự.
Chẳng lẽ là nhà họ Dung có quỷ?
Tần Nguyên Đào sợ tới mức cả người run bần bật, mặt mày tái mét.
Sau đó anh ta phủ định phỏng đoán này.
Rõ ràng kiếp trước đâu có những chuyện này, sao nhà họ Dung lại có quỷ được.
Không thể nào, nhất định không thể nào!
Anh ta không thể tự mình dọa mình được!
Tần Nguyên Đào cố lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt khoe mẽ xin lỗi bố mẹ: “Bố mẹ, con không sao, thật lòng xin lỗi! Làm bố mẹ bị liên lụy…”
Lúc anh ta nhìn về Ngưu Kiến Anh, bây giờ mới phát hiện, mẹ kiếp mặt bà ta ứ máu bầm tím, sưng không nhận ra hình dạng.
Tần Nguyên Đào sợ hãi nhảy dựng lên: “Mẹ, mặt mẹ sao vậy? Có phải bị ai đánh hay không?”
Mẹ Tần nghe thấy anh ta hỏi, lập tức giận sôi máu: “Là do Mã Đại Hoa mới vừa đánh mẹ, bà già đê tiện, sớm hay muộn bà đây cũng trả lại mối thù này.”
Tần Nguyên Đào hỏi: “Mã Đại Hoa đánh? Vì sao bà ta lại đánh mẹ?”
Mẹ Tần hừ lạnh một tiếng: “Bà ta cái miệng ăn mắm ăn muối, nói gặp quả báo, mẹ lao lên xé miệng bà ta, không ngờ rằng mẹ lại không đánh lại bà ta, hu hu hu…”
Tần Nguyên Đào thấy bà ta uất ức khóc lóc, nhanh an ủi: “Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ, nhất định không cho bà ta sống yên ổn!”
Không chỉ có Mã Đại Hoa, còn có Dung Thanh Du, và cả báu vật dưới hầm ngầm trong sân nhà họ Dung, anh ta sẽ không bỏ qua!
Dung Thanh Du luôn mở Thiên Nhãn, nhìn thấy rõ trò hay này, xem vô cùng say mê.
Sau khi xem hết cảnh tượng này, cô mới đóng Thiên Nhãn lại tiếp tục tu luyện.
Chỉ có bản thân mạnh mẽ mới không sợ đám đầu trâu mặt ngựa này.
Kiếp trước, cả nhà họ đều là gia đình bình thường, không có chút giá trị vũ lực nào nên mới bị đám cặn bã này tính kế, hãm hại, làm nhục trong tình thế khủng khiếp, không có cách cũng không có sức phản kháng.
Đời này, tất cả đều đã thay đổi.
Cô muốn đáp trả lại họ từng chút từng chút, làm họ nếm thử cảm giác những ngày đêm không thể nào ngủ ngon giấc, cảm giác đau đớn ngày ngày đêm đêm bị đám yêu ma quỷ quái đuổi gi*t cắn xé.
Cô cũng muốn xem thử dưới sự tra tấn tinh thần như vậy, đám cặn bã nhà họ có thể chịu đựng được bao lâu?
Chờ Dung Thanh Du tu luyện xong thì cô đi vào nhà kho của Tiên phủ tùy thân tìm kiếm bí kíp tu luyện cho bố, anh trai và Lịch Mãnh.
Khi cô vừa vào bên trong tàng thư, đã nhảy ra một quyển bí kíp tu luyện “Thiên Cư**g Thần Thông”.
Cuốn “Thiên Cư**g Thần Thông” này tu luyện tâm pháp, chí dương chí cư**g, rất thích hợp cho nam giới tu luyện.
Dung Thanh Du học thuộc lòng cuốn tu luyện tâm pháp “Thiên Cư**g Thần Thông” này.
Cô lại chép tay thành hai cuốn, một cuốn cho cha và các anh đọc, một cuốn cho Lịch Mãnh.
Ngày hôm sau.
Dung Thanh Du ăn xong bữa sáng với cả nhà, sau đó gọi bố và các anh vào phòng, đưa cuốn tu luyện tâm pháp “Thiên Cư**g Thần Thông” cho họ.
“Bố, các anh, đây là cuốn tu luyện tâm pháp của sư môn em, bây giờ em truyền lại cho mọi người, mọi người phải chăm chỉ tu luyện, có gì không hiểu thì hỏi lại em.”
Dung Học Uyên nghiêm túc hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, con truyền cuốn tu luyện tâm pháp này cho bố và các anh, sư môn con cho phép không?”
Dung Thanh Du cười nói: “Sư tôn Cửu Thiên Huyền Nữ của con theo đuổi con đường trừ gian hành thiện, chỉ cần trong lòng chúng ta mang theo chính nghĩa, không làm điều xấu, thì không gì không thể, bố và anh cứ yên tâm tu luyện đi!”
Dung Thanh Du lại lấy ra một bình ngọc, nói với họ: “Trong này có Tẩy Tủy Đan, có thể thanh trừ rác rưởi và độc tố trong cơ thể, làm cơ thể càng trở nên sạch sẽ hơn, tu luyện càng dễ hơn.”
“Nhưng quá trình tẩy tủy có lẽ sẽ có chút đau đớn, nhất định phải cắn răng kiên trì đến cùng, tốt nhất mọi người nên làm từng người, bảo vệ lẫn nhau, đừng gấp gáp.”
Dung Học Uyên và ba anh em Dung Thanh Huy đều đã nhìn thấy Thanh Du ra tay thi triển pháp thuật.
Lúc này nghe cô nói họ cũng có thể tu luyện, mọi người đều vui đến mức không biết phải làm sao.
Dung Học Uyên là người lớn trong nhà, tỏ thái độ đầu tiên: “Tiểu Du Nhi, con yên tâm, bố và các anh con nhất định sẽ tu luyện thật tốt, sau này bố và các anh sẽ bảo vệ con!”
Dung Thanh Du cười đến mức mi mắt cong cong: “Được, sau này mọi người bảo vệ con. Bố, các anh, vậy mọi người xem cuốn tu luyện tâm pháp này trước, con đi tìm Lịch Mãnh, lúc trước con đã đồng ý với anh ấy rồi, cũng muốn dạy anh ấy tu luyện.”
Dung Học Uyên thấy con gái cưng cười đi ra ngoài, không khỏi nói thầm một câu: “Đúng là con gái lớn không giữ được!”
Dung Thanh Du nhanh chân bước đến doanh trại.
Những binh lính còn đang gấp rút xây dựng lại doanh trại.
Bọn họ vừa thấy Dung Thanh Du đi tới thì đã cười nói với Lịch Mãnh: “Doanh trưởng, chị dâu đến tìm anh kìa!”
Lịch Mãnh đang đứng ở chỗ cao làm việc, vừa nghe thấy đám lính phía dưới nói Dung Thanh Du đến, nhanh mắt liếc về phía cửa.
Quả nhiên vừa liếc mắt đã nhìn thấy bóng dáng mà anh ngày nhớ đêm mong đang đi về phía anh.
Lịch Mãnh lập tức bỏ công việc trong tay xuống, chạy nhanh về phía cô.
“Tiểu Du Nhi, sao em lại tới đây? Có chuyện gì sao?”
Dung Thanh Du không vui, cười hỏi: “Không có chuyện gì thì em không thể tới tìm anh sao?”