Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 31

Dung Thanh Du biết rõ là anh đang nói đùa, cho nên cô ngại ngùng lấy tay vỗ lên tay anh một cái, nhẹ nhàng dạy dỗ anh: “Nghĩ hay quá nhỉ! Đàng hoàng lại cho em xem nào, nhanh ngồi xuống đi!”

Lịch Mãnh bị cô đập nhức hết cả tay, nhất thời không dám táy máy nữa, ngoan ngoãn ngồi xuống, lại đùa giỡn mà kính cẩn cúi chào cô, nhếch miệng cười nói: “Mời phu nhân sai bảo!”

Dung Thanh Du lườm anh một cái, biểu cảm bất đắc dĩ nói: “Anh Lịch này, trông anh bây giờ như thế này, thực sự hoàn toàn phá hủy tất thảy ấn tượng trước kia của em về anh.”

Lịch Mãnh tò mò hỏi: “Tiểu Du Nhi, trước đây em có ấn tượng về anh như thế nào?”

Dung Thanh Du cũng nghiêm túc trả lời anh: “Ấn tượng trong lòng em trước đây về anh là tuổi trẻ tài cao, chín chắn, có chừng mực, trầm lặng ít nói, nghiêm túc, còn bây giờ thì sao?”

Lịch Mãnh cảm thấy trước đây cô đánh giá anh khá cao.

Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của cô thì tim anh lại vọt lên tận cổ họng, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Anh của bây giờ, em cảm thấy không tốt ư?”

Dung Thanh Du than nhẹ một tiếng: “Anh bây giờ ấy à, biến xấu, miệng lưỡi trở nên trơn tru, còn thích nói lời ngon ngọt nữa, không hề chín chắn.”

Tim của Lịch Mãnh đập thình thịch, đánh giá này không thể nói là tốt được!

Anh trở nên nghiêm chỉnh ngay lập tức: “Tiểu Du Nhi, vậy em thích anh như thế nào? Nếu như bây giờ em không thích anh trêu chọc em nữa thì sau này anh không làm vậy nữa.”

Dung Thanh Du suy tư một lúc thì lại lắc đầu: “Cũng không phải là em không thích, chỉ là có cảm giác bây giờ anh trở nên khác với anh trong ấn tượng của em, cảm thấy anh không giống với lúc trước nữa mà thôi.”

Trước mặt người ngoài, Lịch Mãnh luôn luôn dùng mặt lạnh để đối diện với người ta.

Nhưng ở trước mặt cô, anh lại hay nói giỡn, sẽ lộ ra vẻ dí dỏm và vô lại của trẻ con, đây là tính cách ngầm của anh ư?

Hướng ngoại như anh bây giờ có phải tốt hơn anh trầm lặng ít lời, không chịu nói bất cứ thứ gì, hai người xảy ra tranh cãi thì phải đoán lên đoán xuống hay không?

Nghĩ tới đây, cô đã nói với Lịch Mãnh: “Anh Lịch, anh là người thế nào thì cứ thể hiện như thế, ở trước mặt em, không cần biết anh có tính cách gì, em đều sẽ thích và chấp nhận.”

Nghe thấy cô nói thích, cặp mắt của Lịch Mãnh bỗng chốc sáng rỡ lên: “Thật ư? Tiểu Du Nhi, anh cũng thích em, bất kể là em như thế nào thì anh cũng thích!”

Ban nãy khi nghe cô nói như vậy anh sợ suýt ch*t, còn tưởng là cô không thích anh.

Không ngờ được đi một vòng, cuối cùng lại nghe được cô nói là không cần biết tính cách của anh như thế nào, cô cũng thích hết, chấp nhận hết, làm anh mừng rỡ đến mức không phân rõ đâu là Đông Tây Nam Bắc.

Có điều, có lẽ sau này anh cũng phải giữ cái hình tượng trước kia cho tốt, bớt trêu chọc cô để không làm cô mất vui.

Nếu thực sự yêu một người sâu đậm thì con người ta sẽ muốn giữ lấy hình tượng hoàn hảo nhất của bản thân ở trong lòng của người ấy.

Hai người đối diện nhìn nhau một lúc lâu, thấy được tình ý dạt dào ở trong mắt nhau.

Dung Thanh Du tỉnh lại từ trong bầu không khí tình cảm say lòng người này trước tiên.

Cô lấy bản viết tay “Pháp thuật Thiên Cang” ra đưa cho Lịch Mãnh, biểu cảm nghiêm túc nói với anh: “Anh Lịch, đây là một loại công pháp tu luyện của sư môn chúng em, khi tu luyện thành công, anh sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.”

“Bây giờ em sẽ truyền thụ nó cho anh, mong anh sẽ dùng nó thật tốt, sau đó cống hiến cho đất nước cũng tốt, bảo vệ gia đình cũng được, chỉ cần anh dùng với mục đích chính đáng là được rồi.”

“Nhưng còn một chuyện mà em cần phải nhấn mạnh, anh tuyệt đối không được dùng sức mạnh khủng khiếp này để làm hại xã hội, gây nguy hiểm cho người khác.”

“Nếu như vậy, em sẽ ra tay ngay lập tức, anh nghe rõ chưa?”

“Đã hiểu.” Lịch Mãnh vươn hai tay ra, cung kính nhận lấy bí kíp tu luyện “Pháp thuật Thiên Cang”.

Anh cũng dùng một khuôn mặt nghiêm túc tương tự để nhìn cô, một giọng điệu nghiêm túc như thế để trả lời cô: “Tiểu Du Nhi, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không dùng nó để làm những chuyện gây nguy hiểm đến xã hội và người khác, anh sẽ dùng nó để đền đáp quốc gia, bảo vệ mọi người, diệt ác giúp thiện, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin của em!”

Dung Thanh Du nghe được lời anh thì cũng nở nụ cười: “Anh Lịch, em tin anh! Nếu như em không tin anh thì đã không truyền thụ bí kíp này cho anh rồi.”

Lịch Mãnh xúc động đảm bảo với cô: “Tiểu Du Nhi, anh sẽ không phụ lòng em!”

“Em tin! Anh đọc quyển bí kíp tu luyện này nhanh đi, có gì không hiểu thì cứ hỏi em.”

Nói đến đây thì Dung Thanh Du lại lấy một viên Tẩy Tủy Đan ra, đưa cho anh: “Anh Lịch, đây là Tẩy Tủy Đan, có thể giúp anh tẩy kinh phạt tuỷ, lọc bỏ độc tố trong cơ thể của anh, làm thông gân mạch của anh, giúp anh tu luyện tốt hơn, anh ăn đi!”

Lịch Mãnh cười há to miệng với cô, ý bảo cô đút cho anh.

Dung Thanh Du giận lườm anh một cái, cười nhét viên Tẩy Tủy Đan vào miệng của anh.

Cô lại nhắc nhở anh: “Quá trình tẩy tủy khá là đau đớn, anh phải nhịn, kiên trì tới cùng.”

Lịch Mãnh gắng sức gật đầu.

Anh cảm thấy Tẩy Tủy Đan vừa được đưa vào miệng thì đã biến thành một luồng hơi ấm, chảy vào trong dạ dày của anh.

Sau một chốc, anh cũng cảm thấy luồng hơi ấm kia tuôn về phía tứ chi trăm hu**t của anh, bắt đầu lọc bỏ độc tố cho anh, làm thông gân mạch.

Quá trình kia quả nhiên đúng như Tiểu Du Nhi nói, như dao cạo, như kim châm, đau đớn không chịu nổi.

Dù là người kiên cường như anh cũng đau đến mức người nổi đầy gân xanh, nhịn không được mà hừ lên một tiếng

Dung Thanh Du ở bên cạnh chờ anh vượt qua ba giờ khổ sở này.

Cuối cùng chào đón thời khắc mà anh hoàn toàn thay đổi.

Anh tẩy tủy thành công!

Lịch Mãnh cảm thấy được sức mạnh đang cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, sức mạnh ấy cuồn cuộn không có điểm cuối, vui vẻ nhảy lên một cái, anh nhìn về phía Dung Thanh Du cười lớn nói: “Tiểu Du Nhi, anh thành công! Anh thành công rồi!”

Nhưng vẻ mặt của Dung Thanh Du lại ghét bỏ mà nói với anh: “Nhanh đi tắm đi, anh thối muốn ch*t.”

Lịch Mãnh cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện toàn thân mình được bao phủ bởi một tầng cặn dầu đen nhánh bốc mùi.

Ban nãy anh vui vẻ quá, gần như là không ngửi được mùi thối.

Lúc này vừa được Dung Thanh Du nhắc nhở, nhất thời cảm thấy toàn thân mình bốc mùi hôi thối.

Anh vừa thẹn vừa gấp, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ném lại một câu cho Dung Thanh Du: “Anh đi tắm đây!” Rồi xông ra ngoài ngay lập tức.

Dung Thanh Du thấy anh không kịp cầm quần áo, nghĩ đến dáng vẻ gấp gáp khi không có quần áo để thay trong một lát sau, cô không nhịn được mà cười rộ lên.

Nhưng vẫn không đành lòng làm anh xấu mặt trước người trong nhà, Dung Thanh Du lấy quần áo giúp anh, đưa qua cho anh.

Chờ Lịch Mãnh tắm xong, sảng khoái tinh thần mà bước ra, Dung Thanh Du thấy sắp đến mười hai giờ khuya thì nói với anh: “Anh Lịch, không còn sớm nữa, anh nhanh nghỉ ngơi đi, em cũng đi ngủ.”

Lịch Mãnh bỗng có hơi không nỡ để cô đi, nhưng không thể ở lại bên cạnh cô, chỉ có thể lưu luyến không rời nói: “Vậy được rồi, em nhanh ngủ đi, anh trở về phòng đọc lại công pháp kia.”

Dung Thanh Du lại căn dặn anh: “Đừng đọc muộn quá, đừng để mai không dậy nổi.”

Lịch Mãnh đưa tay sờ sờ đầu của cô: “Biết rồi, em nhanh ngủ đi thôi!”

Dung Thanh Du trở về phòng, khóa kỹ cửa lại, sau đó thì lắc mình đi vào Tiên phủ tùy thân.

Cô đi vào trong phòng tu luyện của Tiên phủ tùy thân để tu luyện, hiệu quả tốt hơn so với tu luyện ở bên ngoài hàng trăm lần.

Sau khoảng thời gian khắc khổ tu luyện này, tu vi hiện tại của cô đã đạt đến Ngưng Khí cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể chính thức đi vào tiên đạo.

Cô bây giờ, đã không sợ bất kỳ kẻ nào.

Ngày hôm sau, khi bên ngoài trời mới vừa tờ mờ sáng, Dung Thanh Du đã mang theo một cái túi gì đó rất lớn, lắc mình đi ra khỏi Tiên phủ tùy thân.

Cái túi này chứa đầy nguyên liệu nấu ăn ngon lành được sản xuất từ Tiên phủ tùy thân, có gà vịt ngan ngỗng mỗi thứ một con mà cô vừa mới gi*t, chim bồ câu trắng cũng có sáu con.

Buổi trưa hôm nay cô định làm một món chim bồ câu kho tàu thơm ngát, thịt thỏ hầm táo đỏ cách thủy, gà vịt ngan thì cứ vậy mà làm, dù sao thì đây cũng là nguyên liệu nấu ăn ngon nhất, làm thế nào cũng ngon vô cùng.

Nhưng bây giờ mới là sáng sớm, bữa sáng có thể làm đơn giản một chút.

Dung Thanh Du vừa vo gạo vừa cán vỏ bánh trứng gà.

Mùi bánh trứng gà kia thơm ngát, gọi đám người trong nhà cũ dậy rất nhanh.

Làm xong bánh trứng gà, Dung Thanh Du lại nấu một nồi canh trứng gà dây mướp.

Cuối cùng lấy thêm ra ba mươi quả trứng gà luộc nước trà mà cô đã nấu từ trong Tiên phủ tùy thân.

Đợi khi cô mang hết những món ăn kia lên bàn của phòng ân thì người trong nhà cũng lục tục đến đông đủ.

Cụ Lịch và Lịch Mãnh cũng đi phía sau mọi người.

Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cũng nhiệt tình gọi cụ Lịch và Lịch Mãnh ngồi xuống ghế.

Trứng luộc trong nước trà kia của Dung Thanh Du được rất nhiều người thích.

Cô vốn nghĩ rằng lấy ba mươi quả ra có lẽ còn thừa, kết quả là lại không đủ ăn.

Lịch Mãnh và ba người anh của cô mỗi người ăn được năm sáu quả, sức ăn rất lớn.

Ăn điểm tâm xong, Lịch Mãnh phải về doanh địa đi làm.

Dung Thanh Du và mọi người trong nhà cũng đến ruộng thử nghiệm bắt đầu làm việc.

Cụ Lịch cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, đội một cái mũ rơm lên đầu, đi theo đám bọn họ để hái dưa và trái cây.

Nhà họ Dung chỉ để Tống Huệ Trân lại để trông nhà và thu dọn hành lý.

Trời đã sang tháng năm, cũng chỉ còn nửa tháng nữa là đến ngày biến chuyển lớn rồi.

Dung Thanh Du đã trải qua mọi khổ cực kiếp trước, cô vẫn còn giữ nguyên sự oán hạn đối với thời kỳ biến chuyển này.

Cô muốn cứu vớt rất nhiều người không đáng ch*t, nhưng lại lo lắng không biết bản thân có thể ngăn chặn nước lũ khủng khiếp khó có thể chống đỡ kia không.

Nhưng bất kể có làm được hay không, cô cũng phải cố hết sức để làm.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên lại nhớ ra, không biết mấy tên cặn bã Tần Nguyên Đào kia bây giờ ra sao?

Dung Thanh Du lại lặng lẽ mở Thiên Nhãn.

Khi nhìn thấy Tần Nguyên Đào lại bị bố mẹ anh ta dùng khoá sắt để khoá lại trong phòng, cô bỗng chốc cảm thấy được sự sảng khoái và trút được giận không gì sánh nổi.

Ở kiếp trước, để ép cô khuất phục thì bình thường anh ta và bố mẹ anh ta nhốt cô lại trong phòng, không cho cô ăn, không cho cô uống, cứ công khai bỏ đói cô như vậy, dằn vặt cô.

Chỉ tiếc dù là cô của khi ấy đã bị ép đến mức độ kia nhưng lại vẫn có niềm kiêu hãnh của bản thân như cũ, cho dù ch*t cũng không khuất phục với bọn họ.

Cuối cùng thì Tần Nguyên Đào cũng không muốn để cho cô ch*t, mang cơm thừa canh cặn vào cho cô ăn.

Cô không chịu ăn thì anh ta cố gắng nhét vào miệng ép cô ăn, buộc cô sống sót.

Bây giờ đến lượt bản thân anh ta sống trong tình cảnh đó rồi, thực sự là ông trời có mắt, thế sự xoay vần.

Ba tên đồng bọn kia của Tần Nguyên Đào cũng chẳng khá hơn là bao.

Mặc dù bọn họ không phát điên hằng đêm giống như Tần Nguyên Đào nhưng cũng gặp phải ác mộng thường xuyên, không yên bình được đêm nào.

Mấy người bọn họ cũng tới tìm Tần Nguyên Đào, khi nhìn thấy Tần Nguyên Đào bị buộc ở một chỗ thức dậy, bọn họ cũng khiếp sợ.

Bọn họ cũng đã từng đi tìm bà cốt để trừ tà.

Tuy bà cốt kia nhận tiền nhưng lại chẳng có chút bản lĩnh nào, bọn họ vẫn gặp ác mộng mỗi ngày.

Rơi vào đường cùng, mấy người bọn họ len lén mua hương đèn, đến nhà cấp bốn nhà họ Dung để tế bái, xin những thần linh kia buông tha bọn họ, đừng tìm bọn họ để gây sự nữa.

Dung Thanh Du chỉ muốn dạy dỗ bọn họ, làm sao có thể bỏ qua một cách dễ dàng như thế được.

Cứ chịu đựng như vậy đi! Cũng đỡ cho đám người cặn bã kia nhân lúc gió nổi lên lại bắt đầu đi hại người như kiếp trước.

Trung tuần tháng năm trôi qua như gió thoảng, cơn biến chuyển trong dự đoán của Dung Thanh Du cũng chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, Lịch Mãnh vốn đang đóng quân ở thôn nhà họ Dung cũng bất ngờ nhận được chỉ thị của cấp trên.

Bình Luận (0)
Comment