Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 32

“Chú bảo gì cơ? Để cháu dẫn đội xuất chiến?”

Lịch Mãnh nhìn Triệu Siêu Quần không dám tin: “Đoàn trưởng, chẳng phải đã nói rõ để cháu phụ trách thôn Dung Gia rồi hay sao? Nếu như cháu đi rồi thì ai sẽ chăm sóc cho họ? Chú không sợ lần này cháu đi, quyền quản lý ở đó sẽ bị kẻ khác cướp mất sao?”

Trong lòng Triệu Siêu Quần cũng không muốn Lịch Mãnh đi, nhưng đây là lệnh của cấp trên, nhất định phải thi hành.

Ông ấy bất mãn nói: “Lịch Mãnh, đây là lệnh của cấp trên, chuyện cũng không phức tạp như cậu nghĩ đâu. Sau khi cậu đi, còn có Cố Lệnh Hành và tiểu đoàn phó Lý Hổ ở đó quan sát, sẽ không ảnh hưởng đến cục diện thôn Dung Gia đâu.”

Lịch Mãnh nghe ông ấy nói vậy cũng hạ giọng nói: “Đoàn trưởng, không thể phái người khác dẫn đội đi sao?”

Triệu Siêu Quần mặt đầy nghiêm túc nói: “Cấp trên nói, kinh nghiệm dẫn đội tác chiến của cậu phong phú, chiến dịch lần này chỉ được thắng không được thua, vậy nên, phải là cậu! Đây cũng là sự trọng dụng của cấp trên với cậu, đã biết chưa?”

Lịch Mãnh kính cẩn chào: “Vâng, đoàn trưởng, cháu biết rồi. Đoàn trưởng, vậy lúc nào thì cháu đi?”

Triệu Siêu Quần đáp: “Thời gian cho nhiệm vụ lần này cực kì ít ỏi, cho cậu một tiếng, giờ cậu đi nói một tiếng với cụ Lịch và Thanh Du đi, sau đó lập tức quay lại quân đội, lên đường ngay.”

“Nhanh vậy sao?”

Lịch Mãnh nghĩ đến phải rời đi ngay, trong lòng cũng thấy không nỡ, nhưng lại chẳng thể không đi: “Cháu biết rồi, cháu đi nói với họ đây.”

Sau đó Lịch Mãnh cúp điện thoại đã đi tìm ngay cụ Lịch.

Cụ Lịch nghe Lịch Mãnh nói cấp trên phái anh dẫn đội xuất chiến cũng khá sửng sốt: “Sao không có ai báo với ông một tiếng vậy nhỉ?”

Lịch Mãnh nhắc nhở ông: “Có phải là họ không biết ông ở đây không?”

Cụ Lịch trừng mắt với anh: “Dù họ có không biết ông ở đây thì chẳng lẽ bố cháu cũng không biết hay sao? Lẽ nào họ lại muốn giờ trò gì nữa?”

Sắc mặt Lịch Mãnh tối đen: “Cháu chỉ lo sau khi cháu đi, liệu chuyện thôn Dung Gia có xảy ra thay đổi gì không thôi.”

Cụ Lịch vung tay, lạnh lùng nói: “Chuyện này thì cháu yên tâm, có ông ở ngay đây rồi, hẳn họ cũng không dám làm càn đâu.”

Lịch Mãnh nghe ông cụ nói vậy thực sự cũng yên tâm hơn: “Ông nội, vậy cháu giao nhà Thanh Du lại cho ông chăm sóc, ông phải bảo vệ họ cẩn thận nhé!”

Ông cụ lườm anh: “Chuyện này còn cần cháu dặn à.”

Lịch Mãnh bật cười nói: “Vậy giờ cháu đi nói với Thanh Du một tiếng.”

Cụ Lịch xua tay với anh: “Đi đi! An ủi Thanh Du tử tế, đừng để nó nghĩ ngợi gì.”

Lịch Mãnh gật đầu: “Cháu biết rồi, cháu đi nhé.”

Ấy thế mà lúc Dung Thanh Du nghe Lịch Mãnh nói anh phải dẫn đội xuất chiến lại chẳng hề ngạc nhiên.

Trong kí ức tương lai của cô quả có chuyện Lịch Mãnh xuất chiến chuyến này.

Lần này, Lịch Mãnh sẽ lập công lớn nhưng cũng sẽ bị thương nặng phải nghỉ ngơi hơn tháng mới khỏi.

Trước đó Dung Thanh Du còn nghĩ sau khi cô sống lại, Lịch Mãnh đã được điều đến đóng quân ở thôn Dung Gia rồi thì liệu có thể thay đổi chuyện xảy ra ở kiếp trước hay không?

Nào ngờ, chuyện phải đến vẫn sẽ đến.

Dung Thanh Du đưa cho anh ngọc bài hộ thân và mấy chai thuốc đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Anh Lịch, ngọc bài này có thể hộ thân, có thể chống lại mười lần công kích, anh nhất định phải luôn mang theo nhé.”

Lịch Mãnh cúi đầu xuống: “Vậy em đeo giúp anh đi.”

Dung Thanh Du giúp anh đeo lên cổ rồi nói với anh: “Mấy chai thuốc này là thuốc cầm máu, thuốc trị thương, thuốc giải độc, thuốc bồi nguyên, thuốc tụ linh, em đã dán thành phần và liều lượng sử dụng lên chai rồi, anh tự xem rồi dùng.”

Lịch Mãnh xếp cẩn thận đồ cô đưa vào túi xách rồi dùng sức ôm lấy cô: “Tiểu Du Nhi, đợi anh về!”

Dung Thanh Du vỗ nhẹ lưng anh: “Em đợi anh về, anh cũng phải bảo trọng, đừng làm em lo.”

Có ngọc bài hộ thân và thuốc của cô, chuyến này chắc anh sẽ không bị thương nặng nữa đâu nhỉ?

Lịch Mãnh thấy đã không còn nhiều thời gian, anh ôm chặt cô rồi nhanh chóng thả ra: “Tiểu Du Nhi, anh đi đây, em bảo trọng!”

Dung Thanh Du mỉm cười nhìn anh, gật đầu thật mạnh: “Ừ, anh cũng bảo trọng!”

Lịch Mãnh lại ngắm kĩ dung mạo xinh đẹp của cô rồi dứt khoát quay người, sải bước rời đi.

Anh sợ mình do dự thêm một giây thì sẽ không rời đi được nữa.

Dung Thanh Du đưa mắt nhìn theo bóng anh rời đi, mãi đến khi biến mất, cô mới quay lại tiếp tục làm việc.

Bố cô và các anh đều đã tẩy tủy thành công, cũng đã bắt đầu tu luyện “Pháp thuật Thiên Cang”.

Chỉ cần họ tiếp tục kiên trì thì tu vi sẽ ngày càng mạnh hơn.

Đợi thêm chút thời gian, xem thử mẹ cô và hai chị dâu có muốn tu luyện không, nếu như muốn, thì Dung Thanh Du cũng sẵn sàng dạy họ tu luyện.

Cả ba đứa cháu nữa, tuy tuổi còn nhỏ, song cũng có thể bắt đầu học cơ bản.

Dung Thanh Du đâu ngờ, cô còn chưa đến tìm mẹ cô và hai chị dâu hỏi họ có muốn tu luyện không thì họ đã tự mình tìm đến Dung Thanh Du rồi.

Người đến tìm Dung Thanh Du đầu tiên là mẹ cô – bà Tống Huệ Trân.

Tống Huệ Trân không dông dài với con gái mình, vừa tìm được cô đã lên lớp ngay: “Mẹ bảo này Tiểu Du Nhi, con thiên vị quá đấy, con đã cho bố và anh con ăn tẩy tủy đan và tu luyện rồi, mà không cho cả mẹ với hai chị dâu con luôn à?”

Dung Thanh Du vội lấy lòng mẹ yêu của mình: “Mẹ, không phải là con lấy bố với các anh ra làm thí nghiệm trước hay sao, giờ họ không sao cả rồi, con đang định tối nay nói chuyện này với mẹ mà.”

Nghe được lời giải thích của Dung Thanh Du, lúc này sắc mặt Tống Huệ Trân mới dịu lại: “Thế còn tạm được, con xem thử bố con đi, sau khi ăn tẩy tủy đan, người cũng trẻ ra cả chục tuổi rồi.”

“Vốn tóc ông ấy đã bạc nhiều rồi, thế mà qua một đêm đều đen lại hết.”

“Con thử nhìn bộ dạng mẹ con bây giờ xem, người ta còn bảo mẹ là bà nội con đấy.”

Dung Thanh Du nhìn dáng vẻ không cam tâm của mẹ, vội nói với bà: “Hay là giờ con tẩy tủy cho mẹ luôn nhé?”

Tống Huệ Trân lập tức kéo con gái vào phòng: “Luôn và ngay, khẩn trương, làm liền đi, mau lấy tẩy tủy đan ra đây.”

Dung Thanh Du vẻ mặt bất lực, mỉm cười, dùng tủ che chắn, lấy ra một chai tẩy tủy đan từ tiên phủ tùy thân, đổ ra một viên đưa vào miệng Tống Huệ Trân.

Tống Huệ Trân mở miệng nuốt luôn xuống.

Dung Thanh Du thấy bà nóng lòng như vậy, vội nói hết những điểm mấu chốt với bà.

Cô còn nghiêm túc nhắc mẹ mình: “Mẹ, lúc tẩy tủy sẽ cực kỳ đau đớn, mẹ nhất định phải cố chịu mới có thể khôi phục dung mạo xinh đẹp trẻ trung, nếu bỏ dở giữa đường sẽ như dã tràng se cát đấy.”

Tống Huệ Trân gật đầu: “Mẹ sẽ cố chịu!”

Để có thể trẻ ra mười tuổi, dù phải đau một lần cũng đáng.

Bà vừa nói xong đã có cảm giác toàn thân bắt đầu đau đớn như bị kim châm, sau đó là cơn đau dồn dập kéo đến liên tục.

Dung Thanh Du thấy mẹ đau đến mặt mày nhăn nhó, lại chuyển linh lực cho bà, giảm bớt cơn đau.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được qua mấy tiếng, cả người Tống Huệ Trân đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng khứu giác và xúc giác của phái nữ luôn nhạy cảm và rõ rệt hơn. Bà chẳng cần Dung Thanh Du nhắc đã thấy cả người mình hôi đến độ không ngửi nổi, còn nhớp nháp cực kì khó chịu.

Tống Huệ Trân lập tức ngồi dậy nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, mẹ đi tắm trước, tí lại nói với con sau.”

Dung Thanh Du cười nhắc nhở bà :”Mẹ, mẹ nhớ cầm theo quần áo nhé!”

Tống Huệ Trân không quay đầu lại, đáp: “Nhớ rồi nhớ rồi.”

Nửa tiếng sau.

Tống Huệ Trân tinh thần sảng khoái xuất hiện trước mặt Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, con xem thử xem có phải mẹ trắng ra rồi không? Nếp nhăn ít đi rồi? Tóc bạc cũng mất luôn? Trông như trẻ ra mười tuổi?”

Dung Thanh Du gật đầu cười: “Thực sự trẻ ra mười tuổi rồi, mẹ, giờ chắc mẹ thấy khỏe lắm nhỉ?”

Tống Huệ Trân vui vẻ gật đầu: “Phải, rất khỏe, cực kì khỏe, cảm giác giống như là cơ thể này đã về lại trạng thái tốt nhất năm mẹ hai mươi vậy.”

Buổi tối, lúc ăn cơm, mọi người đều phát hiện thay đổi rõ rệt của Tống Huệ Trân.

Đúng như Dung Thanh Du đoán, sau khi ăn xong cơm tối, chị dâu cả Diệp Phương và chị dâu hai La Tố Lan đều đến tìm cô.

“Tiểu Du Nhi, bọn chị có chút việc muốn hỏi em được không?”

Dung Thanh Du thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của hai chị, cười nói: “Được chứ, chị cả, chị hai, hai chị ngồi xuống rồi nói.”

Sau khi ngồi xuống, Diệp Phương và La Tố Lan nháy mắt qua lại một lúc lâu, em đẩy chị, chị đùn em, cuối cùng vẫn là chị dâu cả Diệp Phương đứng ra hỏi Dung Thanh Du.

“Tiểu Du Nhi, bọn chị có thể cùng tẩy tủy, tu luyện với mọi người không?”

Dung Thanh Du gật đầu cười: “Dĩ nhiên là được, nhưng em có điều kiện.”

Diệp Phương và La Tố Lan nghe cô nói được, trong lòng vui vẻ vội hỏi lại: “Điều kiện gì? Em nói đi.”

Dung Thanh Du nói với hai chị bằng vẻ mặt chân thành: “Chị cả, chị cả, hai người đã gả vào nhà họ Dung bọn em rồi, cũng là người nhà họ Dung, nên có thể tẩy tủy, tu luyện với mọi người.”

“Nhưng hai chị cũng có người thân họ hàng, mà tâm pháp tu luyện của sư môn em, nếu không có sự cho phép của em thì không ai được phép truyền ra ngoài, em cũng dặn dò như vậy với cả bố mẹ và các anh rồi.”

“Nếu như ai tự ý truyền ra ngoài, dẫn đến công pháp sư môn của em bị tiết lộ, em sẽ thanh lý môn hộ, phế bỏ tu vi của họ ngay.”

“Chị dâu, chị hai, hai người có làm được yêu cầu này không?”

Diệp Phương và La Tố Lan gật đầu lia lịa: “Dĩ nhiên là được, bái sư học nghệ, không được tự ý truyền ra ngoài, những thứ này vốn phải làm được.”

“Tiểu Du Nhi, em yên tâm, không có sự cho phép của em, bọn chị tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, bọn chị có thể thề.”

Dung Thanh Du cười: “Thề thì thôi không cần đâu, em bằng lòng dạy các chị, đương nhiên cũng phải tin hai người chứ.”

Cô lại lấy ra hai viên tẩy tủy đan, chia ra đưa vào miệng hai chị, rồi dặn dò các chị một lần đúng như quy trình.

Sau khi Diệp Phương và La Tố Lan trải qua mấy tiếng đau đớn cũng đã lột xác thành công, cả người trắng hẳn lên, xinh đẹp hơn hẳn bình thường.

Anh cả Dung Thanh Huy và anh hai Dung Thanh Viễn thấy vợ mình trở nên xinh đẹp hơn cũng vui vẻ nói cảm ơn Dung Thanh Du liên mồm.

Nếu không phải Dung Thanh Du gật đầu đồng ý thì dù có là vợ mình, họ cũng không dám tự ý dạy công pháp cho vợ.

Lại nói, tâm pháp tu luyện của đàn ông bọn họ không giống tâm pháp tu luyện của phụ nữ, dù bọn họ muốn dạy cũng chẳng được.

Giờ người một nhà đều đang tu luyện, đến cả các cháu, Dung Thanh Du cũng nói phải giúp chúng có nền tảng.

Dung Học Uyên là người lớn nội tâm kích động, vui mừng đến độ sắp khóc.

Kiếp này, nhà họ Dung của họ chắc chắn sẽ sống tốt hơn kiếp trước.

Họ có tu vi, sẽ không để mặc người ta chèn ép, hạ nhục như kiếp trước nữa.

Tất cả mọi thứ đều phải cảm ơn con gái yêu của ông.

Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Dung Thanh Du đang định ra ngoài làm việc với người nhà.

Cụ Lịch lại mỉm cười gọi cô lại: “Tiểu Du Nhi, cháu khoan hẵng đi, ông có chuyện muốn hỏi cháu.”

Dung Thanh Du thoáng chột dạ, phút chốc nghĩ đến có khi nào chuyện mấy hôm nay nhà cô tẩy tủy, tu luyện đã bị ông cụ phát giác.

Có phải ông cũng muốn tẩy tủy tu luyện hay không?

Bình Luận (0)
Comment