Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 33

Dung Thanh Du xoay người cười với cụ: “Ông Lịch, ông còn có việc sao?”

Cụ Lịch có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thăm dò hỏi cô thử: “Tiểu Du Nhi, xin thứ lỗi cho ông mạo muội, ông thấy hai ngày qua khí sắc của người nhà cháu đều trở nên rất tốt, nhìn bố mẹ và anh chị dâu cháu như trẻ hơn vài tuổi, bọn họ có phải đã ăn linh đan diệu dược gì rồi không?”

Cụ Lịch như sợ làm cô không vui, sau đó lại bổ sung thêm vài câu: “Đương nhiên, cháu có thể không trả lời, ông chỉ tùy tiện hỏi một chút, tùy tiện hỏi một chút mà thôi…”

Dung Thanh Du cười đùa đáp: “Ông Lịch, quả thật cháu có cho bố mẹ và anh chị dâu bọn họ ăn một ít linh đan thần dược, nếu như ông không sợ chúng cháu hại ông, còn khẳng định sẽ giúp giữ bí mật cho nhà cháu thì cháu có thể cho ông ăn một viên, chỉ là không biết ông có dám thử hay không mà thôi?”

Dung Thanh Du biết rõ cả đời này của cụ Lịch.

Cả đời ông là ngựa chiến, vì nước mà chinh chiến nhiều năm, lập được vô số chiến công lớn.

Ông chính là một người vô cùng đáng để người dân cả nước kính nể và kính ngưỡng.

Nhưng ông lại không kiêu ngạo, cũng không làm trái pháp luật, ngược lại còn một lòng vì việc công, một lòng vì dân, là một người vô cùng chính trực.

Ông có công với nước, có công với dân như vậy, Dung Thanh Du mặc kệ cô đối xử tốt với ông như thế nào, cô đều cảm thấy đáng giá!

Cụ Lịch không nghĩ tới Dung Thanh Du sẽ thẳng thắn nói ra chuyện này.

Chuyện bí ẩn như vậy, cô không chỉ không giấu diếm và từ chối trả lời ông, mà ngược lại còn trực tiếp hỏi ông có muốn thử hay không?

Như vậy nói trắng ra vô cùng tin tưởng ông, trong nháy mắt đã làm cho cụ Lịch cảm động không thôi.

Ông cũng rất biết điều, nghiêm túc mà bày tỏ thái độ với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, cảm ơn cháu đã tin tưởng ông như vậy, cháu yên tâm, ông nhất định sẽ giữ bí mật, cho dù sau này cấp trên có người tạo áp lực thì nhất định ông sẽ dùng hết sức bảo hộ mọi người chu toàn!”

Trong lòng Dung Thanh Du rất rõ ràng, lấy thân phận và địa vị của cụ Lịch, thì một câu hứa hẹn của ông quan trọng đến mức nào.

Cô cũng cười chắp tay với cụ Lịch: “Vậy trước hết cháu xin cảm ơn ông.”

Dung Thanh Du nói xong thì bảo ông cụ Lịch đi theo cô để cùng đi đến phòng của cô.

Tới cửa phòng của cô, cụ Lịch vì tránh hiềm nghi, cười nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, ông ở ngoài cửa chờ cháu.’

Dung Thanh Du gật đầu: “Vâng, ông chờ ở đây, cháu đi lấy đồ.”

Dung Thanh Du vào phòng, trực tiếp lấy từ Tiên phủ tùy thân ra một bình ngọc nhỏ, bên trong chứa một viên Tẩy Tủy Đan.

Cô lại đi ra, đưa bình ngọc nhỏ cho cụ Lịch, dặn dò ông: “Ông ơi, cái này là Tẩy Tủy Đan, tuổi của ông đã lớn, không thể trực tiếp uống một viên. Viên này ông phải chia ra uống ba lần, bằng không dược liệu quá lớn, cháu sợ thân thể của ông không chịu nổi.”

“Ngoài ra, lúc ông dùng, nhất định phải có người ở cùng, tốt nhất là cháu đây, lỡ như phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì cháu có thể giúp ngay lập tức.”

Cụ Lịch cầm lấy Tẩy Tủy Đan rất nóng lòng muốn thử: “Tiểu Du Nhi, hiện tại ông muốn dùng, cháu có rảnh không? Phiền cháu đến chăm sóc ông một chút được không?”

Ông khách khí mời cô đến chăm sóc như vậy, tất nhiên Dung Thanh Du sẽ không cự tuyệt: “Vâng, vậy ông trở về phòng dùng đi, cháu đến giúp ông hộ pháp.”

Cụ Lịch thấy cô dễ nói chuyện như vậy cũng vui vẻ cười nói: “Cảm ơn Tiểu Du Nhi, chờ sau khi xong chuyện, ông nhất định sẽ báo đáp cháu thật tốt.”

Dung Thanh Du cười trách nói: “Ông à, ông không cần khách khí đâu, ông ở nhà cháu chính là đang phù hộ cho nhà cháu, bọn xấu cũng không dám đến x/âm ph/ạm, một đan dược cỏn con này, đâu có đáng gì?”

Cụ Lịch lại lắc đầu, nói: “Tiểu Du Nhi, cháu đây là đang khiêm tốn rồi, một viên thuốc có thể khiến người già trẻ lại như vậy có bao nhiêu trân quý chứ, cháu không nói thì ông cũng biết, nếu như mà đem ra ngoài, nhất định ai cũng muốn cướp.”

“Tiểu Du Nhi, cháu đối xử tốt với ông, còn tốt với Lịch Mãnh, ông đều ghi nhớ trong lòng, sẽ không quên.”

Dung Thanh Du nhẹ nhàng cười: “Ông à, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì cháu và anh Lịch sau này nhất định sẽ sống chung với nhau, chúng ta sẽ lập tức trở thành người một nhà, những lời khách khí này, sau này ông đừng nói nữa.”

Cụ Lịch cười ha ha nói: “Được được được, không nói, sau này cũng không nói. Nói thật, đứa nhỏ Tiểu Mãnh này là đứa cháu cả ông hài lòng nhất, cũng thích nhất, Tiểu Du cũng có tài và có mạo như vậy, hai người các cháu ở trong mắt ông chính là một đôi trai tài gái sắc trời đất tạo nên.”

“Nếu cháu đồng ý gả cho nó, đó là phúc khí của nó, cũng là phúc khí của nhà họ Lịch chúng ta, ông cam đoan với cháu, thằng bé sẽ không phụ lòng cháu.”

Dung Thanh Du gật đầu thật mạnh: “Vâng, cháu tin ông, cũng tin anh Lịch, mọi người nhất định sẽ tốt với cháu.”

Con người của hai ông cháu bọn họ, đều đáng để cô tin tưởng, nhưng những người khác của nhà họ Lịch, Dung Thanh Du không dám cam đoan.

Cô có thể tốt với cụ Lịch và Lịch Mãnh, nhưng những người khác của nhà họ Lịch, cô nhất định sẽ thận trọng và cẩn thận.

Giống như bố mẹ của Lịch Mãnh, Dung Thanh Du sẽ không lấy Tẩy Tủy Đan ra cho bọn họ dùng.

Nhất là Lâm Văn Lan, là người mà cô không hài lòng lắm.

Cho dù sau này Lâm Văn Lan bởi vì cô có thể làm ra rau dưa trái cây ăn ngon mà thay đổi thái độ, Dung Thanh Du vẫn cảm thấy không thể tin tưởng bà.

Tiên phủ tùy thân của cô, ngoại trừ bố cô ra, tạm thời cô không định nói cho những người khác, bao gồm cả Lịch Mãnh.

Mọi thứ cô có, chờ sau khi cô và Lịch Mãnh gần nhau nhiều năm, hơn nữa xác định rằng sẽ không có bất kỳ nguy hiểm và mạo hiểm nào khi nói cho anh, thì cô mới mới có thể nói cho anh biết.

Bản Lĩnh của cô, cô sẽ giải thích ra là do sư môn truyền lại.

Cụ Lịch cần dùng Tẩy Tủy Đan, Dung Thanh Du gọi lính cảnh vệ của cụ Lịch tới để bọn họ canh ở trước cửa.

Cô đưa cụ Lịch vào phòng của ông.

Cửa phòng vẫn mở rộng.

Dung Thanh Du để cụ Lịch nằm bình thường như khi ngủ trưa hoặc nghỉ ngơi lúc rảnh rỗi ở trên giường nhỏ, rồi bảo ông lấy Tẩy Tủy Đan ra, chia làm ba phần, dùng một trong ba phần đó.

Dùng tẩy tủy đan với phần lượng giảm đi, thì sự thống khổ trong quá trình tẩy tủy cũng giảm bớt rất nhiều, tinh thần và thể lực của ông cũng chịu được.

Nhưng cũng tương đối, hiệu quả của tẩy tủy cũng không có rõ ràng như vậy.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng cụ Lịch lại cảm thấy trạng thái của mình đã hoàn toàn khác.

Lúc trước, ông có thể cảm nhận rõ ràng sự lực bất tòng tâm của tuổi già.

Nhưng bây giờ, sau khi dùng tẩy tủy đan, ông lại cảm giác bản thân như thanh niên trai tráng, khí lực lớn đến nỗi có thể đánh ch*t một con trâu.

Tẩy tủy đan này, quả nhiên không tầm thường.

Sau khi cụ Lịch rửa sạch lại, cảm giác da mình bóng loáng đi không ít, nếp nhăn không chỉ ít đi, mà ngay cả đốm đồi mồi trên da cũng biến mất, trông như trẻ hơn mười tuổi.

Cụ Lịch vui mừng đứng trước gương mà ha ha cười lớn.

Lúc bắt đầu lính cảnh vệ còn không biết cụ Lịch đang vui vẻ cái gì ở đó, đợi đến khi cụ Lịch đứng ở trước mặt anh ta, anh ta vừa nhìn thấy, liền phát hiện cụ Lịch không giống với hiện tại.

Vẻ mặt anh ta đầy kinh ngạc nói: “Lão gia, sao ngài lại trở nên trẻ ra vậy?”

Cụ Lịch dựng ngón tay lên trên môi rồi “Suỵt” một tiếng với anh ta: “Không được nói, không được nói.”

Trong nháy mắt, lính cảnh vệ lập tức hiểu rõ: “Đã hiểu, không được nói.”

Nhưng anh ta lại không ngăn được sự tò mò trong lòng, sao ông lại trẻ ra thế này?

Rất nhanh anh ta đã nghĩ đến Dung Thanh Du.

Lính cảnh vệ đi theo bên người ông, tất nhiên cũng nhìn thấy sự biến hóa của người nhà họ Dung hai ngày qua.

Hiện tại cụ Lịch cũng trẻ ra, nhất định là có chuyện gì trong đó.

Chỉ là, anh ta không phải là cụ Lịch, anh ta cũng không thể đến hỏi Dung Thanh Du là đã xảy ra chuyện gì?

Cho dù anh ta có hỏi, Dung Thanh Du cũng sẽ không nói cho anh ta biết.

May mắn là những đồng chí cảnh vệ này đều đã trải qua nhiều nhiều cuộc kiểm tra, cũng đã qua được khảo nghiệm, càng biết tầm quan trọng của quy tắc giữ bí mật khi ở bên cạnh cụ Lịch.

Cho dù bọn họ có đoán ra được nguyên nhân, cũng tuyệt đối không được nói ra.

Đương nhiên, giấy thì không gói được lửa, sẽ có một ngày, cái bí mật này của Dung Thanh Du cũng sẽ bại lộ.

Nhưng đối với Dung Thanh Du mà nói, có thể giấu được ngày nào thì đỡ ngày đó.

Đợi cho đến lúc không che giấu được nữa, tu vi của cô và người nhà cô nhất định sẽ cường đại hơn hiện tại.

Đến lúc này, cho dù người ngồi ở vị trí này như cụ Lịch có muốn động vào bọn họ, cũng không dễ dàng.

Trải qua sự hỗn loạn của kiếp trước, trải qua những người có tính cách xấu xí và ác độc như vậy, Dung Thanh Du không thể không tính đến đều tồi tệ nhất.

Sau khi Lịch Mãnh dẫn đội xuất chiến, mỗi buổi tối, Dung Thanh Du đều sẽ lặng lẽ mở Thiên Nhãn, nhìn xem anh có mạnh khỏe hay không?

Mỗi lần nhìn thấy anh không có chuyện gì, cô lập tức an tâm tu luyện hoặc đi ngủ.

Mà Lịch Mãnh cũng có cảm giác tương tự, mỗi lần Dung Thanh Du mở Thiên Nhãn nhìn lén anh, anh cũng có thể cảm giác được có người đang nhìn mình.

Nhưng anh nhìn trái nhìn phải, chỉ là không nhìn thấy động tĩnh gì, khiến cho trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy, cho rằng mình bị người khác theo dõi.

Cũng may loại cảm giác bị người khác theo dõi này luôn rất ngắn, chỉ có một lúc rồi sẽ biến mất.

Lịch Mãnh quan sát liên tục mấy ngày đều như thế này, không thể tìm ra được nguyên nhân, anh chỉ có thể đề cao cảnh giác, để ngừa vạn nhất.

Nếu Dung Thanh Du biết việc cô nhìn lén anh đã tạo thành sự phiền phức cho Lịch Mãnh thì chắc chắn sẽ không ngày nào cũng nhìn anh, nhiều lắm thì sẽ cách hai ngày nhìn một lần xem anh có tốt không!

Những tin tức kia theo mưa gió rung chuyển ở bên ngoài, cũng truyền vào thôn Dung Gia.

Bây giờ, Dung Thanh Du vô cùng vui mừng, cả nhà bọn họ rất nhanh đã đoàn tụ. Thôn Dung Gia lại trở thành cơ sở trồng trọt cửa quân khu, bọn đầu trâu mặt ngựa ở bên ngoài cũng không thể vào được nơi này.

Người nhà của cô chỉ cần không đi ra, cũng sẽ không gặp chuyện xấu như kiếp trước.

Nhưng cô không thể cứ ngốc ở đây được.

Dung Thanh Du không hề quên sứ mệnh của mình, cô phải làm hết sức để đi cứu người, đi cứu một ít bảo vật.

Ngày hôm nay, sau khi Dung Thanh Du ăn sáng xong thì lập tức nói với bố mẹ và các anh: “Bố, mẹ, hôm nay con muốn đi vào trong thành làm chút chuyện, tối nay sẽ trở về.”

Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cùng lên tiếng hỏi: “Làm chuyện gì? “

Dung Thanh Huy cũng nhắc nhở Cô: “Tiểu Du Nhi, bên ngoài hiện tại đang rất hỗn loạn, bây giờ em đi ra ngoài làm gì?”

Dung Thanh Du nghiêm túc đáp: “Sư môn truyền cho em Bản Lĩnh này là muốn em dùng cho chính đạo, muốn để em tiêu diệt cái ác và thúc đẩy cái thiện, đây cũng là sứ mệnh sư môn giao cho em.”

Dung Học Uyên nhíu mày: “Không thể để anh con đi sao?”

Dung Thanh Du lắc đầu: “Chuyện này, bắt buộc phải là con đi mới được, mọi người yên tâm đi, đây là lập công đức, là chuyện tốt, con sẽ không có chuyện gì đâu.”

Dung Học Uyên trực tiếp đánh nhịp: “Để anh ba con đi chung với con.”

Dung Thanh Du còn muốn nói điều gì đó thì Dung Học Uyên lại nói thẳng: “Nếu không thì con đừng hòng đi!”

Dung Thanh Du biết bọn họ không an tâm, chỉ gật đầu đồng ý: “Vâng, vậy để anh ba đi chung với con.”

Cụ Lịch cũng ở một bên nói: “Để lính cảnh vệ lái xe đưa các cháu đi.”

Dung Thanh Du nhanh chóng cự tuyệt: “Không cần đâu, ông Lịch, chúng cháu đi bàn bạc việc riêng tư, không thể ngồi xe riêng của ông được. “

Cụ Lịch lại dặn dò: “Vậy các cháu hãy cẩn thận một chút, có chuyện gì cần giúp thì hãy nói với ông một tiếng.”

Hai anh em cùng nhau đạp xe đạp ra cửa, đi vào bên trong thành hiện đang loạn thành một đàn.

Bình Luận (0)
Comment