Lúc đi ở trên đường, anh ba Dung Thanh Dương hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, lần này em vào thành làm chuyện gì vậy”
Dung Thanh Du nhẹ giọng trả lời: “Chắc hẳn anh ba cũng đã nghe nói những chuyện lung tung lộn xộn ở bên ngoài dạo gần đây rồi chứ?”
Dung Thanh Dương lập tức nghĩ đến những tin tức xấu truyền đến gần đây, không khỏi cau mày lại: “Anh có nghe nói rồi, chuyện này có liên quan đến chuyện em muốn đi làm à?”
Dung Thanh Du kiên nhẫn giải thích: “Có liên quan, sẽ có không ít người rơi vào trận rung chuyển này, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, em muốn cố gắng hết sức để cứu bọn họ.”
Dung Thanh Dương hơi nghi ngờ: “Bây giờ mới bắt đầu chập chờn, chắc không đến nỗi nghiêm trọng như vậy chứ?”
Dung Thanh Du cười khổ nói: “Em cũng hy vọng là chuyện sẽ không nghiêm trọng như vậy.”
Đúng là bây giờ sóng gió chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng càng về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn, chờ đến lúc nghiêm trọng cô mới ra tay thì có lẽ đã muộn mất rồi.
Dung Thanh Du lại nói với anh ấy: “Lát nữa chúng ta đi miếu Huyền Nữ nương nương kia xem trước.”
Hai anh em đạp xe đạp khoảng một giờ mới đến được miếu Huyền Nữ nương nương ở vùng núi hoang dã ngoại ô Kinh Thành.
Miếu Huyền Nữ nương nương được xây dựng từ gạch xanh ngói cổ, trong miếu đã không có người quản lý từ lâu, nhìn từ ngoài vào trông vô cùng cũ nát, bên trong cũng cỏ dại um tùm.
Tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương được thờ phụng trong miếu cũng phủ một lớp bụi bặm rất dày.
Dung Thanh Du trực tiếp sử dụng thuật làm sạch bụi, trong chớp mắt đã khiến tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương khôi phục lại dáng vẻ sạch sẽ bóng loáng.
Dung Thanh Dương nhìn thấy Dung Thanh Du giơ tay một cái là có thể sử dụng pháp thuật, hai mắt lập tức tỏa sáng, hỏi cô với vẻ sốt sắng: “Tiểu Du Nhi, sau này anh ba có thể giỏi được như em không?”
Dung Thanh Du cười nhìn anh ấy một cái, nói cổ vũ: “Chỉ cần anh ba cố gắng tu luyện, sau này chắc chắn cũng giỏi như vậy, không, không chừng sau này anh ba còn giỏi hơn cả em ấy chứ.”
Dung Thanh Dương hắng giọng cười nói: “Không dám không dám, em là thầy của bọn anh mà, lại còn tu luyện trước bọn anh, chắc chắn giỏi hơn bọn anh.”
Dung Thanh Du liếc nhìn vách tường rách nát ở xung quanh và mái ngói lọt ánh sáng ở trên đỉnh đầu, cô nói với Dung Thanh Dương: “Anh ba, em giao cho anh một nhiệm vụ, có được không?”
Dung Thanh Dương ngước mắt nhìn về phía cô: “Nhiệm vụ gì? Em nói đi!”
Dung Thanh Du nói với anh ấy: “Anh đi mời mấy công nhân tới giúp em, tu sửa lại ngôi miếu nương nương này một phen.”
Dung Thanh Dương lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Du Nhi, bây giờ đang là giai đoạn đả kích, em muốn mời công nhân tới sửa sang nơi này, lỡ như bị người ta tố cáo thì đây chính là chuyện phiền phức đó.”
Dung Thanh Du trả lời: “Đương nhiên chúng ta phải tìm người đáng tin cậy đến làm việc này, không thể tìm người xa lạ.”
Dung Thanh Dương lại tò mò hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, em muốn sửa chữa nơi này để làm gì?”
Dung Thanh Du thản nhiên trả lời: “Dùng để cứu trợ người khác, cung cấp cho những người có cuộc sống khó khăn một nơi để tránh nạn.”
Dung Thanh Dương lập tức nhìn cô bằng ánh mắt kính nể.
Anh ấy giơ ngón tay cái với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, tư tưởng giác ngộ của em thật cao, đáng để bọn anh học tập.”
Bên trong đại điện thờ cúng, Dung Thanh Du dùng thuật làm sạch bụi dọn dẹp sạch sẽ từng chỗ một.
Còn những nơi mọc cỏ dại ở bên ngoài, Dung Thanh Du bèn dùng thuật lưỡi dao gió cắt hết những cây cỏ dại kia, rễ cỏ dại cũng bị loại bỏ sạch sẽ, để tránh cho mấy ngày nữa những cây cỏ dại với sức sống mãnh liệt này lại mọc lên.
Trải qua một phen dọn dẹp của Dung Thanh Du, trông toàn bộ miếu thờ cũng coi như sáng sủa hơn một chút, chờ sửa chữa mặt tường, mặt đất và mái ngói xong, chắc hẳn là có thể sử dụng được rồi.
Sau khi làm sạch cơ bản, Dung Thanh Du còn bày trận phòng ngự ở xung quanh miếu Huyền Nữ nương nương, tránh cho sau này có người có lòng bất chính tới đập phá và làm hỏng tất cả những thứ ở đây.
Từ trong trí nhớ tương lai, Dung Thanh Du được biết, ở những năm tháng điên cuồng này, kiến trúc cổ và chùa miếu bị những người điên cuồng kia hủy hoại nhiều vô số kể.
Mà một khi những kiến trúc cổ và chùa miếu này bị hủy hoại, rất nhiều nơi đều không thể sửa chữa và phục hồi, cũng bởi vậy mà khiến cho vô số người ở tương lai thương xót và tiếc nuối.
Trước khi đi, Dung Thanh Du còn dùng pháp ấn đặc thù viết lên cánh cửa miếu bên trái mấy chữ “Lòng thành thì linh nghiệm”, phía bên phải viết “Lòng xấu ắt bị trừng phạt”.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, Dung Thanh Du và anh ba của cô mới tiếp tục đạp xe đi về phía trong thành.
Lúc này, trong một một ngôi nhà nhỏ ở bên cạnh Hoa Đại, bậc thầy vật lý nổi tiếng của Hoa Đại, giáo sư Diệp Hoa Chương đang cố gắng soạn giáo án của ông ấy.
Một người cống hiến cả đời cho học thuật như ông ấy hoàn toàn không biết rằng, một âm mưu và tai họa nhằm vào ông ấy sẽ ập tới không lâu sau đó.
Kiếp trước, bậc thầy vật lý từng ra nước ngoài du học này bị người ta chụp cho các loại tội danh “Đặc vụ, nội gián, kẻ phản bội”, bị hãm hại và đả kích vô số lần, cuối cùng ch*t thảm ở đầu đường.
Mà hơn mười học sinh được ông ấy truyền dạy lại không có một ai dám đi ra nhặt xác giúp ông ấy.
Kiếp này, có Dung Thanh Du ở đây, cô muốn thay đổi vận mệnh của bậc thầy vật lý vĩ đại này, muốn giữ lại những trụ cột này cho đất nước.
“Thùng thùng thùng…”
“Thùng thùng thùng…”
Giáo sư Diệp Hoa Chương đắm chìm trong nghiên cứu học thuật, Dung Thanh Du và Dung Thanh Dương đứng ngoài cửa gõ cửa một lúc lâu mà ông ấy vẫn không nghe thấy tiếng đập cửa.
Dung Thanh Dương thấy không có người đáp lại bèn quay đầu hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, liệu có phải là bên trong không có người không?”
Dung Thanh Du đã thả thần thức ra từ trước, từng nhìn thấy trong nhà, xác nhận giáo sư Diệp Hoa Chương có ở nhà, cô mới gõ cửa.
Cô thấy giáo sư Diệp cứ ở đó viết viết, đi vào một loại cảnh giới hoàn toàn quên mình, cho nên mới không nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Dung Thanh Du đành phải vận chuyển linh lực, truyền âm thanh lọt vào trong lỗ tai của giáo sư Diệp: “Chào thầy! Xin hỏi giáo sư Diệp có ở nhà không? Học sinh có chuyện quan trọng cần thăm hỏi.”
Diệp Hoa Chương nghe thấy âm thanh xuyên thẳng vào tai, lúc này mới phản ứng lại được.
Ông ấy vội vàng đặt cây bút trong tay xuống, đi ra cửa mở cửa nhà cho Dung Thanh Du.
Khi ông ấy nhìn thấy Dung Thanh Du với mặt mũi xuất chúng và Dung Thanh Dương thì sửng sốt một lát, sau đó lập tức khách khí hỏi: “Không biết hai người là ai? Tìm tôi có chuyện quan trọng gì?”
Dung Thanh Du mỉm cười với ông ấy: “Giáo sư Diệp, chúng em có thể đi vào trò chuyện không?”
Diệp Hoa Chương thấy Dung Thanh Du và Dung Thanh Dương đều có mặt mũi xuất chúng, ăn mặc gọn gàng sáng sủa, bình tĩnh ung dung, phán đoán hai người không phải là người xấu.
Ông ấy vươn tay dẫn đường: “Mời hai người vào!”
Diệp Hoa Chương dẫn hai anh em Dung Thanh Du vào phòng khách ngồi, sau đó rót cho bọn họ một chén nước: “Mời uống nước.”
Dung Thanh Du và Dung Thanh Dương đồng thanh nói một câu: “Cảm ơn!”
Diệp Hoa Chương lại hỏi: “Không biết hai người tìm tôi có chuyện gì?”
Dung Thanh Du thành thật trả lời: “Giáo sư Diệp, chào thầy! Em tên là Dung Thanh Du, đây là anh ba của em Dung Thanh Dương, xin thầy hãy tha thứ cho chúng em vì không mời mà tới, đúng là em có chuyện quan trọng tìm thầy, bây giờ sẽ nói thẳng luôn.”
Diệp Hoa Chương cười hòa nhã và nói: “Bạn nhỏ cứ nói thẳng là được.”
Dung Thanh Du cũng không quanh co với ông ấy, nói thẳng luôn: “Giáo sư Diệp, từ một số con đường đặc thù mà em biết được, có người muốn xuống thay với thầy, bọn họ sẽ dùng lý do thầy từng đi du học nước ngoài để gán cho thầy các loại tội danh đặc vụ, nội gián, kẻ phản bội, đến lúc đó, chỉ sợ là thầy không thoát được tai ương tù đày.”
Nghe thấy những lời này của Dung Thanh Du, nụ cười trên mặt Diệp Hoa Chương lập tức chìm xuống.
Ông ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bạn nhỏ không thể nói bừa được, cả đời lão phu thẳng thắn lỗi lạc, chí công vô tư, học trò khắp thiên hạ, ai dám chụp mũ lung tung cho tôi?”
“Nếu như thủ đoạn bỉ ổi của những người này cũng có thể thành công, vậy thì thiên hạ này còn có công lý và chính nghĩa ư?”
Nói đến đây, ông ấy nhìn Dung Thanh Du bằng ánh mắt sắc bén: “Bạn nhỏ, tôi mặc kệ bạn nói với tôi những lời này nhằm mục đích gì, tôi đều muốn nói với bạn rằng, tôi không tin chuyện mà bạn nói sẽ trở thành sự thật!”