Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 35

Dung Thanh Du cũng không trông cậy vào Diệp Hoa Chương sẽ lập tức tin ngay lời nói của một người xa lạ như cô.

Cô cũng không bị giọng điệu khó chịu của Diệp Hoa Chương dọa sợ, vẫn bình tĩnh thong dong cười nói: “Giáo sư Diệp, hôm nay em đến đây chỉ để nhắc nhở thầy một tiếng, xin thầy hãy bảo trọng nhiều hơn, cũng cảnh giác và đề phòng kẻ tiểu nhân quấy phá hơn một chút, để tránh thật sự rơi vào cảnh khốn cùng.”

Nói đến đây, Dung Thanh Du đã đứng dậy: “Giáo sư Diệp, lời đã nói xong, chúng em ra về trước, hẹn gặp lại!”

Diệp Hoa Chương thấy Dung Thanh Du dứt khoát và lưu loát như vậy, nói xong là muốn đi ngay, cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Nhưng tâm trạng luôn bình tĩnh của ông ấy đúng là bị lời nói của Dung Thanh Du làm ảnh hưởng.

Vì tâm trạng không tốt nên ông ấy không có ý định giữ Dung Thanh Du lại, lập tức đứng dậy tiễn khách: “Tôi tiễn hai bạn ra ngoài.”

Dung Thanh Du cười từ chối: “Giáo sư Diệp, xin thầy dừng bước.”

Nhưng Diệp Hoa Chương vẫn tiễn bọn họ ra đến ngoài cửa.

Trước khi Dung Thanh Du đẩy xe đạp đi, Diệp Hoa Chương còn nghiêm túc nói cảm ơn về phía Dung Thanh Du: “Cảm ơn bạn đã đến báo tin cho tôi, không biết bạn có thể để lại phương thức liên lạc không?”

Dung Thanh Du cũng không lừa ông ấy, trả lời một cách tự nhiên và hào phóng: “Nhà em ở đại đội Dung Gia công xã Ôn Tuyền, nếu thầy cần giúp đỡ gì có thể đến đó tìm em, hoặc nhờ người gửi lớn nhắn đến em, em nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”

Diệp Hoa Chương nghe được lời cô nói, trong lòng có hơi cảm động, nhưng càng nghi ngờ nhiều hơn: “Đồng chí Tiểu Dung, xin thứ lỗi tôi mạo muội hỏi một câu, bạn và tôi là người không quen biết, tại sao lại giúp đỡ tôi nhiều đến vậy?”

Dung Thanh Du cười trả lời: “Giáo sư Diệp là rường cột nước nhà, nếu thầy có mệnh hệ gì đó chính là tổn thất của nhà nước và nhân dân, chỉ vì điều này, nếu thầy gặp khó khăn, em nhất định phải giúp đỡ thầy!”

Diệp Hoa Chương than thở một tiếng, rồi nói với Dung Thanh Du một cách chân thành: “Đồng chí Tiểu Dung, cảm ơn bạn đã tán thành và ủng hộ tôi, nếu cần gì tôi nhất định sẽ tìm bạn! Nhưng tôi mong tốt nhất là mãi mãi không có cái ngày đó!”

Dung Thanh Du cũng nghiêm túc trả lời lại ông ấy: “Giáo sư Diệp, em cũng mong vậy, tốt nhất là mãi mãi không có ngày đó.”

“Nhưng nếu cái ngày đó đến thật, xin thầy nhất định phải bảo trọng bản thân.”

“Nếu hôm nay em đã có gan dám nói ba hoa trước mặt thầy, thì nhất định sẽ có cách để giúp thầy thoát khỏi cảnh khốn cùng, xin hãy tin tưởng em.”

Diệp Hoa Chương khẽ gật đầu với Dung Thanh Du: “Được, tôi nhớ kỹ rồi, đồng chí Tiểu Dung, cảm ơn bạn!”

Dung Thanh Du vẫy tay với ông ấy, cười nói: “Giáo sư Diệp khách sáo rồi, sau này chúng ta sẽ gặp lại!”

Diệp Hoa Chương cũng vẫy tay với bọn họ: “Hẹn gặp lại lần sau!”

Diệp Hoa Chương nhìn bóng dáng hai anh em đạp xe đi xa, nghiêm túc quay về phòng.

Ông ấy nhớ lại một vài lời đồn thổi gần đây, rồi liên tưởng đến lời cảnh báo của Dung Thanh Du, tâm trạng không thể giữ nổi bình tĩnh.

Chẳng lẽ sau này sẽ phát triển đến nông nỗi bất ổn như vậy thật sao?

Diệp Hoa Chương vẫn không muốn tin.

Sau khi Dung Thanh Du đi ra khỏi nhà Diệp Hoa Chương, sau đó cô lại dẫn anh ba tiếp tục đi tìm vài chuyên gia, nhân tài kiệt xuất của các ngành nghề khác.

Bọn họ cũng là những người bất hạnh qua đời trong trận xoay chuyển ấy vào kiếp trước.

Dung Thanh Du cũng muốn cảnh báo trước cho bọn họ, nếu được sẽ có thể giúp họ thoát khỏi cảnh khốn cùng.

Sau khi các vị chuyên gia này nghe cô nói xong, phản ứng của mỗi người đều khác nhau.

Có chuyên gia nói, ông ấy sẽ thận trọng suy xét.

Có chuyên gia giống như Diệp Hoa Chương, không hề tin chuyện đó sẽ phát triển theo chiều hướng như vậy.

Có vài người liên tưởng đến những chuyện xảy ra gần đây, lựa chọn tin tưởng Dung Thanh Du, bắt đầu chuẩn bị đường lui, để ngày sau có thể thoát khỏi vũng bùn này bất cứ lúc nào.

Trên đường về nhà, Dung Thanh Dương đã hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, tại sao em nhất định phải làm loại chuyện tốn công vô ích này chứ? Với lại, sao em biết được nhất định sau này họ sẽ xảy ra chuyện?”

Dung Thanh Du cười đùa trả lời anh trai: “Anh ba, có phải là anh đã quên em là cao nhân biết vẽ bùa, bày trận, xem tướng xem bói hay không.”

Dung Thanh Dương quay đầu nhìn cô, vẻ mặt ngập tràn biểu cảm “anh vừa nghe là biết em nói xạo”.

Dung Thanh Du không để ý tới anh ấy, tiếp tục nói: “Còn vì sao em nhất định phải làm chuyện tốn công vô ích này? Chỉ có hai nguyên nhân.”

“Nguyên nhân thứ nhất, vận mệnh đã an bài có người nói cho em phải đi cứu họ.”

“Nguyên nhân thứ hai, em cũng mong những rường cột nước nhà có thể sống sót, nếu vậy tương lai đất nước chúng ta mới càng ngày càng tốt.”

Những lời của Dung Thanh Du làm Dung Thanh Dương im lặng.

Bây giờ càng ngày anh ấy càng phát hiện, tư tưởng và trình độ của em gái càng ngày càng cao.

Gần đây, mỗi một chuyện mà em ấy làm đều giống như giúp người khác càng ngày càng tốt lên, giúp tương lai càng ngày càng tốt lên, mà chẳng hề suy nghĩ đến bản thân.

So sánh với em gái, anh ấy đúng là một người phàm tục.

Dung Thanh Du lại dặn dò Dung Thanh Dương: “Anh Ba, anh đừng quên ngày mai phải đi tìm mấy người giữ mồm giữ miệng đến tu sửa miếu Huyền Nữ nương nương.”

Dung Thanh Dương lên tiếng: “Anh biết rồi.”

Về đến nhà, sau khi ăn cơm tối xong thì Dung Thanh Du lại gọi tất cả mọi người trong nhà vào phòng sách.

Cô nghiêm túc nói với mọi người: “Bây giờ bên ngoài đã bắt đầu rối ren, vì để cả nhà chúng ta đều có đủ năng lực tự bảo vệ mình, từ hôm nay trở đi, buổi tối mỗi ngày mọi người không chỉ nghiêm túc tu luyện tâm pháp, mà còn phải tu luyện những bí thuật khác.”

“Buổi tối mỗi ngày con sẽ dành ra hai tiếng dạy mọi người vẽ bùa, bày trận, phân biệt thuốc, luyện đan, vân vân, mọi người có thể học được đến đâu thì phải xem trí nhớ và năng lực của mọi người.”

“Ở đây, con nhắc nhở mọi người vài câu, con dạy những bản lĩnh này cho mọi người, đều chính là bí thuật sư môn Huyền Nữ Môn của con, mà con chính là chưởng môn đương nhiệm.”

“Những bí thuật sư môn này không được chưởng môn là con cho phép, không ai được phép truyền ra ngoài.”

“Nếu ai tự tiện truyền ra ngoài con sẽ trực tiếp thanh lý môn hộ, huỷ bỏ tu vi, đuổi ra khỏi cửa, cho dù người nhà của con cũng không ngoại lệ.”

Dung Học Uyên là người làm chủ gia đình dẫn đầu đáp lời: “Tiểu Du Nhi, con yên tâm, nhất định bố sẽ tuân thủ quy tắc của sư môn, sẽ không tự tiện truyền bí thuật sư môn ra ngoài.”

Rồi ông quay lại nhìn ba thằng con trai và hai cô con dâu, nói: “Mấy đứa cũng vậy, nhất định phải nhớ lời cảnh cáo của Tiểu Du Nhi, đừng có mà không để tâm, đến lúc đó vi phạm quy tắc sư môn rồi đến đây cầu xin thì đã muộn rồi.”

Ba anh em nhà họ Dung và hai cô con dâu đều trả lời: “Bố, con đã nhớ kỹ rồi!”

Vì để giảng bài cho người nhà tốt hơn, bản thân Dung Thanh Du càng liều mạng học tập và tu luyện hơn.

Chỉ khi cô đi trước người nhà, thì mới có thể dẫn dắt họ cùng nhau tiến lên.

Ngày hôm sau.

Dung Thanh Dương đã cầm thư giới thiệu của Dung Học Xương, còn dẫn theo hai anh họ của mình, sau khi mua xong đầy đủ nguyên luyện thì đi tu sửa miếu Huyền Nữ nương nương ngay.

Trong lúc bọn họ đang bận rộn làm việc đột nhiên nhìn thấy hai đứa trẻ mặc quần áo tả tơi, khuôn mặt dơ hầy đứng ngoài cửa miếu dò đầu vào nhìn họ.

Dung Thanh Dương đi đến trước mặt chúng, cẩn thận nhìn kỹ, đứa lớn hơn chút là bé gái, khoảng cỡ mười tuổi, nhỏ hơn chút là bé trai, có vẻ chỉ mới năm sáu tuổi.

Bé gái vừa thấy Dung Thanh Dương đi ra đã lập tức bảo vệ bé trai sau lưng mình, đôi mắt đầy cảnh giác nhìn anh ấy.

Dung Thanh Dương nhìn thấy cặp chị em này hoảng loạn giống như nai con thì cũng rất hoảng hốt, trong mắt ngập tràn đề phòng.

Anh ấy mỉm cười dịu dàng với chúng, giọng điệu rất hòa ái: “Bạn nhỏ à, sao hai em lại đến đây chơi? Bố mẹ hai em đâu?”

Cô bé vừa nghe anh ấy hỏi về bố mẹ, hốc mắt lập tức đỏ ửng, nước mắt mất khống chế rơi xuống.

Dung Thanh Dương vừa thấy cô bé khóc đã cảm thấy luống cuống tay chân: “Ôi, sao em lại khóc? Em đừng khóc mà, có phải anh nói sai gì rồi không? Anh xin lỗi em nhé?”

Dung Thanh Dương nhớ đến trái cây, bánh ngọt và thức ăn mà họ mang đến làm bữa trưa, quay người đi vào

Anh ấy cầm một ít anh đào và một hộp đậu phụ vàng đưa đến trước mặt cô bé: “Nào nào nào, đừng khóc, anh mời các em ăn trái cây và bánh ngọt, được không?”

Lúc cô bé và cậu bé nhìn thấy bánh ngọt, trong ánh mắt lập tức lóe lên khát vọng và tia sáng muốn được ăn.

Nhưng chúng lại không dám đưa tay nhận lấy ngay.

Cô bé thút thít hỏi Dung Thanh Dương: “Anh trai, mấy thứ này anh cho chúng em ăn thật sao?”

Dung Thanh Dương gật đầu, cười nói với bọn họ: “Đúng vậy, các em ăn đi.”

Cô bé và cậu bé đã đói bụng mấy ngày, đã đói lả cả người từ lâu.

Chúng xuất hiện ở núi hoang này là vì ngày nào cũng bị mọi người đánh chửi, không tìm được cái ăn, vì thế mới lưu lạc đến nơi này tìm thức ăn.

Sau khi xác định Dung Thanh Dương thật sự cho chúng đồ ăn, cô bé lại lễ phép nói: “Cảm ơn anh!”

Sau đó cô bé mới vươn tay nhận lấy đồ trong tay Dung Thanh Dương.

Sau khi nhận được đồ ăn, cô bé không ăn ngay mà lấy anh đào đút cho em trai ăn: “Tiểu Thịnh, đây là anh đào mà anh trai cho, em cảm ơn anh trai trước rồi hãy ăn.”

Tiểu Thịnh sợ hãi liếc nhìn Dung Thanh Dương một cái, khi vừa nhìn thấy nụ cười ấm áp hiền lành trên mặt anh ấy, cậu bé đã không còn sợ hãi như vậy nữa.

Cậu bé nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn anh trai!”

Dung Thanh Dương đưa tay xoa đầu cậu bé: “Ăn nhanh đi, nếu không đủ thì anh vẫn còn.”

Cô bé và cậu bé lại ngoan ngoãn hiểu chuyện nói một tiếng: “Cảm ơn anh.”

Lúc này chúng mới chia nhau một người một miếng ăn anh đào.

Chờ đến khi chúng ăn anh đào vào miệng, đôi mắt cũng vì vị ngon của anh đào mà trừng to lên, cái miệng nho nhỏ phát ra từng tiếng ngạc nhiên cảm thán: “Anh đào ăn ngon quá!”

“Ăng” thật ngon!”

Sau khi ăn anh đào xong, chúng lại bắt đầu ăn đậu phụ vàng, cũng rất ngon, hương vị còn ngon hơn cả đậu phụ vàng ở cửa hiệu lâu đời mà chúng từng được ăn.

Chờ đến khi hai chị em ăn hết thức ăn, Dung Thanh Dương hỏi cô bé: “Anh tên là Dung Thanh Dương, các em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Vì sao lại đến đây?”

Cuối cùng lúc này cô bé cũng chịu nói: “Em tên là Phó Anh, năm nay mười tuổi, đây là em trai em, năm nay sáu tuổi, bố mẹ em đã…”

Lúc nói đến đây, giọng nói của cô bé lại nghẹn ngào, hốc mắt ầng ậng nước mắt.

Cô bé rất gian nan để nói ra hai chữ cuối cùng: “Đã ch*t.”

Theo tiếng nói vừa dứt, nước mắt cố nén trong hốc mắt cô bé đã không nhịn được mà chảy xuống.

Dung Thanh Dương lấy khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng giúp cô bé lau nước mắt: “Ngoan, đừng khóc, tuy bố mẹ các em đi rồi nhưng họ ở trên trời nhất định sẽ phù hộ các em.”

Cô bé rất kiên cường, chậm rãi lau nước mắt: “Cảm ơn anh.”

Dung Thanh Dương lại hỏi chúng: “Vậy bây giờ các em có nhà không?”

Cô bé lắc đầu: “Không có, bố mẹ em bị đám người xấu đó hại ch*t, bọn họ cũng tịch thu mất nhà chúng em, em và em trai bị họ đuổi ra ngoài, cửa nhà cũng bị họ dán giấy niêm phong.”

“Những người xấu đó còn đánh em và em trai, mắng tụi em là phần tử xấu xa đáng ch*t, tụi em không dám ở lại trong thành, chỉ có thể lưu lạc ra ngoài.”

“Hai ngày nay tụi em không kiếm được đồ ăn, em dắt theo em trai vào trong núi này, muốn tìm chút thức ăn lót dạ…”

Bình Luận (0)
Comment