Đáy mắt của Dung Thanh Dương ngập đầy tiếc thương nhìn hai đứa trẻ này.
So với bọn họ mà nói thì người nhà họ Dung thực sự là quá hạnh phúc.
Nhưng anh ấy lại không biết rằng nếu không nhờ Dung Thanh Du trùng sinh trở về, thay đổi vận mệnh của cả nhà bọn họ thì vận mệnh kiếp trước của bọn họ còn bi thảm hơn cả cặp chị em này, một gia đình lớn đến vậy cuối cùng đã ch*t hết.
Dung Thanh Dương lại hỏi tình hình bố mẹ của bọn họ.
Khi biết bố mẹ bọn họ đều là giảng viên đi du học về, một người bị người ta đánh ch*t, một người không chịu nổi sự tra tấn và nhục nhã, tuyệt vọng đến mức không còn quan tâm nổi đến con trẻ mà nhảy lầu tự sát, Dung Thanh Dương cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.
Anh ấy đang khiếp sợ với sự hỗn loạn của thời cuộc, lại đau lòng cho hai đứa trẻ này, cũng cảm thấy mờ mịt với tương lai.
Trước kia, tuy rằng anh ấy cũng được nghe em gái nhắc đến việc tương lai có lẽ sẽ biến đổi lớn, bất lợi với gia đình bọn họ nhưng bọn họ cũng không cảm nhận được nó một cách quá sâu sắc.
Cho tới bây giờ, nghe Phó Anh chảy nước mắt sầu bi kể chuyện về gia đình của cô bé, Dung Thanh Dương mới cảm thấy môi hở răng lạnh, tay đứt ruột xót.
Sau khi nói chuyện với hai chị em nhà họ Phó xong, Dung Thanh Dương dẫn hai người đi vào trong đại điện của miếu Huyền Nữ.
Anh ấy nói chuyện với hai đứa nhỏ một cách dịu dàng và tiếc thương: “Tiểu Anh, Tiểu Thịnh, hai em tìm một chỗ ở đây mà ngồi trước đã, anh còn phải làm chút chuyện, chờ anh làm việc xong thì chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé.”
Phó Anh nói ngay với anh ấy: “Anh Dung ơi, em cũng làm việc được, em có thể làm việc với mọi người.”
Tuổi của cô bé lớn hơn một chút, còn nhớ rõ lời dạy bảo của cha mẹ, cuộc sống này không có bữa cơm miễn phí nào, chỉ có trả giá thì mới nhận lại được thứ tương xứng.
Hai người là cô bé và em trai không thể ăn không uống không, cô bé phải giúp người ta làm việc thì mới có thể yên tâm mà ăn.
Dung Thanh Dương duỗi tay xoa đầu của cô bé, cười nói: “Hôm nay không có quá nhiều việc, anh và hai anh lớn kia có thể làm hết mà, anh thấy hai em bôn ba lâu đến như vậy rồi thì ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi cái đã, ngoan đi…”
Cảm thấy được sự quan tâm và ấm áp mà Dung Thanh Dương mang đến cho hai chị em bọn họ, Phó Anh không kiên trì thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, cảm ơn anh Dung.”
Dung Thanh Dương lại giơ tay xoa đầu của cô, bấy giờ anh ấy mới đi ra ngoài.
Anh họ lớn Dung Thanh Hà nhìn thấy anh ấy quay trở lại thì bắt đầu tò mò hỏi anh ấy: “Thanh Dương, hai đứa trẻ kia là ai vậy? Nhặt được ở đâu đấy?”
Dung Thanh Dương nghĩ đến thân thế của hai đứa nhỏ, lại nhịn không được mà thở dài một tiếng: “Hai đứa trẻ đó không cha không mẹ, không có chỗ để đi, không có nhà để về cho nên mới lưu lạc đến nơi này, nói là đã bị đói vài ngày rồi, vậy nên mới muốn đến núi hoang rừng rậm để tìm đồ ăn.”
Dung Thanh Hà vừa nghe vậy thì cũng thương cảm mà nhìn bọn họ: “Đáng thương vậy à? Thế em đã cho hai đứa ăn gì chưa?”
Dung Thanh Dương gật đầu: “Rồi, chờ khi chúng ta làm việc xong thì em định dẫn bọn họ về nhà để xem nên sắp xếp cho hai đứa như thế nào.”
Biểu cảm của Dung Thanh Hà trở nên kinh ngạc: “Em còn muốn dẫn hai đứa về nhà ư? Thanh Dương, nếu em muốn dẫn hai đứa nó về nhà thì vấn đề sau này không chỉ là thêm hai miệng ăn thôi đâu, còn nữa, bây giờ nhiều người khổ cực đến vậy, em có thể cứu được mấy người?”
Dung Thanh Dương cười nói: “Tiểu Du Nhi đã đoán được loại chuyện như bây giờ từ lâu rồi, nếu không thì con bé cũng sẽ không bảo chúng ta tu sửa toà miếu của Huyền Nữ nương nương này đâu, sau khi sửa chữa chỗ này xong thì đây chính là nơi dùng để cứu người khác.”
Dung Thanh Hà vừa nghe anh ấy nhắc đến Tiểu Du Nhi, nghĩ đến cái bản lĩnh không ai sánh bằng của cô thì lại cảm thấy không có chuyện gì là Tiểu Du Nhi không làm được.
Anh ấy cười cười: “Tiểu Du Nhi có lòng tốt thật đấy.”
Dung Thanh Dương cũng cười nói: “Tiểu Du Nhi nói đây là việc thiện để tích đức rất tốt, chúng ta đã có năng lực này thì có thể giúp được người nào hay người đấy, không chừng về sau khi chúng ta có cần thì người khác cũng sẽ vươn tay ra để trợ giúp chúng ta.”
Buổi trưa, ba người lớn và hai đứa trẻ bọn họ chia nhau ăn đồ ăn mà Dung Thanh Du đã làm từ trước.
Hộp cơm quân dụng cỡ lớn, một hộp đặt đầy gà miếng xào ớt, thịt băm xào tương, canh cá cà tím, cải xé xào.
Một hộp khác là cơm gạo trắng, vô cùng nhiều.
Nếu chỉ có ba người bọn họ ăn thì đủ để no căng bụng, còn không nhất định có thể ăn hết.
Hai cái hộp cơm quân dụng cỡ lớn này là Lịch Mãnh cố ý tìm cho cô dùng.
Nói là hộp cơm, thực ra có thể nói là thùng cơm nhỏ, đủ để cho đồ ăn của mấy người vào.
Sản phẩm quân dụng của thời buổi này đều có chất lượng rất tốt, cũng rất tiện để dùng.
Dung Thanh Du nghĩ bình thường cũng thường xuyên phải làm đồ ăn ngon cho Lịch Mãnh, cô nhờ anh tìm thêm mấy hộp cơm cỡ lớn như vậy về.
Khi cô rảnh rỗi thì sẽ đi vào Tiên phủ tùy thân, dùng nguyên liệu nấu ăn ngon lành ở trong đó để làm một đống đồ ăn ngon đặt trong hộp.
Khi mà cô muốn ăn hoặc muốn cho Lịch Mãnh ăn, cho người nhà ăn thì có thể lấy ra bất cứ lúc nào.
Lần này cô nhờ anh ba dẫn theo hai vị anh họ đến đây để tu sửa miếu Huyền Nữ nương nương, tất nhiên là cũng phải chuẩn bị thức ăn cho bọn họ.
Có đồ ăn phong phú, có trái cây điểm tâm, còn có nước linh tuyền và nước linh quả dùng để bổ sung thể lực.
Bữa cơm này không chỉ làm cho Dung Thanh Dương và hai anh em Dung Thanh Hà, Dung Thanh Sơn cảm thấy thỏa mãn mà ngay cả hai chị em Phó Anh và Phó Thịnh cũng ăn no căng dưới sự khuyên bảo của mấy người bọn họ, còn ợ vì no nữa.
Ăn cơm trưa xong, bọn họ tiếp tục làm việc.
Phó Anh và Phó Thịnh cũng rất ngoan ngoãn đi theo bên cạnh bọn họ để làm một số việc nhỏ trong khả năng cho phép.
Ví dụ như đưa công cụ cho bọn họ, lấy thứ gì đó vân vân.
Bọn họ làm đến năm giờ chiều, Dung Thanh Dương gọi hai vị anh họ về nhà.
Dung Thanh Hà thấy còn không ít nguyên liệu ở nơi này, hỏi Dung Thanh Dương: “Thanh Dương, để nguyên liệu ở đây thì có thể bị trộm hay không nhỉ?”
Dung Thanh Dương cười trả lời: “Anh Thanh Hà, anh không cần lo lắng, Tiểu Du Nhi đã bày trận pháp phòng ngự ở xung quanh miếu Huyền Nữ nương nương này rồi, con bé nói, người có tâm linh thuần khiết thì mới đi qua được cửa miếu, người có cái tâm bất chính sẽ không vào được.”
Dung Thanh Du đã từng dặn Dung Thanh Dương, bảo anh ấy không cần khoá cửa cái miếu này, chỉ cần đóng lại là được.
Lỡ như thực sự có người cần vào miếu nghỉ ngơi hoặc trú chân, chỉ cần có trái tim thuần khiết, không có ác ý thì có thể để cho bọn họ đi vào.
Mà những con người có trái tim xấu xa thì không chỉ không vào được mà nếu những người đó muốn chơi xấu, xông vào bằng b/ạo l/ực thì trận pháp phòng ngự do Dung Thanh Du bày ra sẽ đánh sát khí vào não và cơ thể của những người xấu kia, làm cho bọn họ sống không bằng ch*t.
Giống như Tần Nguyên Đào và những đồng lõa của anh ta vậy, đến nay vẫn sẽ bị ác mộng quấy rầy.
Dung Thanh Dương và hai người anh họ dọn dẹp đồ đạc, đóng cửa miếu lại xong thì chuẩn bị đạp xe về nhà.
Ba người bọn họ lái hai cái xe đạp đến đây.
Khi trở về, anh họ lớn Dung Thanh Hà chở anh họ hai Dung Thanh Sơn.
Dung Thanh Dương thì chở Phó Anh và Phó Thịnh về.
Chờ khi bọn họ trở về nhà cũ họ Dung thì trời cũng đã tối rồi.
Dung Thanh Du đã chuẩn bị đồ ăn xong, chỉ chờ bọn họ trở về ăn cơm.
Anh họ lớn Dung Thanh Hà và anh họ hai Dung Thanh Sơn cũng được cô giữ lại, bảo bọn họ ăn cơm chiều xong rồi hẵng đi.
Hai anh em biết tay nghề của Dung Thanh Du rất tốt, không chịu nổi sự dụ dỗ của đồ ngon, cười cười ở lại.
Khi Phó Anh và Phó Thịnh nhìn thấy nhà họ Dung trang nghiêm và khí phái đến vậy, trong lòng cũng có hơi lo lắng và bất an.
Hai chị em nhìn Dung Thanh Dương và Dung Thanh Du nói chuyện, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, không nói tiếng nào.
Ngay từ đầu Dung Thanh Du đã nhìn thấy Phó Anh và Phó Thịnh được Dung Thanh Dương mang về.
Chờ khi đón tiếp hai người anh họ vào nhà xong, Dung Thanh Du mới hỏi Dung Thanh Dương: “Anh ba, hai đứa bé này là sao vậy?”
Lúc này Dung Thanh Dương mới bắt đầu nói chuyện về hai đứa trẻ với Dung Thanh Du.
Dung Thanh Du nghe xong thì nhẹ nhàng thở dài: “Vậy cho hai đứa bé này ở lại đi.”
Cô đã trải qua sự trắc trở của kiếp trước, cho nên cũng hy vọng tất cả mọi người lâm vào tuyệt vọng và bất lực cũng sẽ nhận được một phần ý tốt và quan tâm, làm cho bọn họ có dũng khí để tiếp tục sống sót.
Phó Anh và Phó Thịnh vẫn luôn lo sợ bất an, khi nghe được lời của Dung Thanh Du rằng bọn họ có thể ở lại thì lén lút thở dài một hơi nhẹ nhõm trong lòng.
Chị gái xinh đẹp giống như tiên nữ này quả nhiên có tâm địa lương thiện, giống như anh Dung vậy, đều là người tốt.
Dung Thanh Du nhìn hai đứa trẻ lo lắng bất an này, nở nụ cười với bọn họ, duỗi tay nắm lấy tay hai đứa rồi nói: “Đi thôi, đi rửa tay ăn cơm với chị nào.”
Phó Anh cảm thấy được sự lo lắng và quan tâm từ Dung Thanh Du, nhịn không được mà đỏ mắt: “Cảm ơn chị ạ.”
“Không cần khách sáo vậy đâu.” Trong lòng Dung Thanh Du cũng rất thương xót cho bọn họ.
Bọn họ nhỏ như vậy đã phải trải qua nhiều trắc trở đến thế, giống như ba đứa cháu nhỏ của cô ở kiếp trước vậy, tuổi còn nhỏ đã mất tích hoặc ch*t mất.
Nếu trong khi bọn họ tuyệt vọng và bất lực cũng tìm được người giúp đỡ thì tốt biết bao!
Khi bố Dung mẹ Dung và cụ Lịch biết được thân thế của hai đứa trẻ này thì cũng đồng ý và cổ vũ ý định nhận nuôi bọn họ của Dung Thanh Du.
Tuy rằng cụ Lịch ở thôn nhà họ Dung nhưng cũng vẫn luôn chú ý đến sự biến đổi của thế cục.
Ông cảm thán nói với người nhà họ Dung: “May mà mọi người về nhanh, nếu không thì rất có thể cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi cơn bão này.”
Dung Học Uyên gật đầu thở dài: “Đúng vậy, đến giờ tôi nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ trong lòng, may mà Tiểu Du Nhi nhìn xa trông rộng, đã tính toán thay cho người nhà chúng tôi từ lâu rồi, chúng tôi mới có thể sống yên ổn như bậy giờ.”
Ông ấy lại chân thanh nói với cụ Lịch: “Ngoài sự tinh toan của Tiểu Du Nhi, cũng phải cảm ơn cụ và đoan trưởng Triệu, không có sự chăm sóc của nhà họ Lịch, không có mọi người hỗ trợ thì chúng tôi cũng không thể có cuộc sống yên bình như bây giờ.”
Cụ Lịch cũng cười ha ha nói: “Học Uyên, cậu không cần khiêm tốn quá mức, quan hệ giữa mọi người và quân khu là hỗ trợ lẫn nhau, mọi người cung cấp đồ tốt như vậy cho quân khu, quân khu cho mọi người sự bảo vệ và hỗ trợ tương ứng, đây là chuyện hiển nhiên.”
Dung Học Uyên cũng cười nói: “Dù sao đi nữa thì phần tình nghĩa mà mọi người dành cho chúng tôi, chúng tôi sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên. Đây, cụ à, tôi kính cụ một ly!”
“Được được được, nào, làm một ly!” Cụ Lịch cũng giơ chén rượu lên theo, lại cười nói với mọi người: “Mọi người cùng nâng chén nào!”
Khi cụ Lịch và người nhà họ Dung vui vẻ ăn uống, mấy ông cụ trong viện lớn kia cũng tụ hội lại với nhau để đoán bước đi tiếp theo của cụ Lịch.
“Mọi người đoán xem cái ông Lịch kia trốn đi đâu được? Sao lâu vậy rồi mà vẫn không về?”
“Đúng vậy nhỉ, cái ông già này, tôi cũng nhớ ông ấy rồi đấy, ông ấy vừa đi cái là không còn ai chơi cờ với tôi.”
“Tôi đoán là ông ấy trốn đi nơi nào hưởng phúc rồi đấy!”
Mấy người bọn họ cũng từng phái người đi điều tra nơi ở của cụ Lịch, nhưng những người biết chuyện đều mím chặt miệng, không hỏi được.
Bọn họ cũng không thể tàn nhẫn ép hỏi bọn họ như đối xử với kẻ địch, chỉ có thể tức giận trong lòng.
“Mọi người nói thử xem cái ông lão háu ăn kia nếu không về nơi này thì có thể đến thôn nhà họ Dung hay không?”
“Tôi cũng nghi là ông ấy trốn đến thôn nhà họ Dung đấy, thôn nhà họ Dung không chỉ sản xuất ra đồ ăn ngon mà còn có Lịch Mãnh và người yêu của thằng nhóc ở đó nữa.”
“Không phải là Lịch Mãnh đã dẫn quân xuất chiến rồi ư?”
“Đúng là nó đã dẫn quân xuất chiến, nhưng người vợ tương lai có thể nuôi trồng ra đồ ngon kia của nó đang ở thôn nhà họ Dung đấy không phải à, quan trọng là con bé ấy chứ!”