Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 37

“Hay là chúng ta đến thôn Dung Gia xem thử xem sao?”

“Được! Tôi tán thành!”

“Tôi cũng tán thành!”

“Tôi cũng tán thành!”

“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai ăn sáng xong, chúng ta lên đường luôn.”

“Được, xem thử lần này có tóm được ông già họ Lịch kia không.”

Vừa hay thời gian này tình hình đang căng như dây đàn, đám ông già về hưu như họ cũng chẳng thiết tham gia vào mấy chuyện kia nữa, ra ngoài tránh đi một thời gian cũng là chuyện tốt.

Trước kia, mấy ông già này hành quân đánh giặc, đã quen thói làm việc tốc chiến tốc thắng, năng lực làm việc cũng đứng đầu bảng.

Hôm sau, bọn họ lấy danh nghĩa đến thị sát thôn Dung Gia, chia ra ngồi trên hai chiếc xe Jeep phăm phăm hướng đến thôn Dung Gia.

Bọn họ không đánh tiếng với cụ Lịch, mà sau khi chuẩn bị đi còn tặng cho cụ Lịch một niềm vui bất ngờ.

Nhưng bọn họ đâu thể ngờ được, sau khi đến thôn Dung Gia, chính cụ Lịch đã tặng lại họ một sự kinh ngạc.

Bọn họ âm thầm đến thôn Dung Gia, không hỏi han cả Đại đội trưởng Dung Học Xương mà tìm ngay một đứa bé trai khoảng mười tuổi, hỏi cậu bé có biết cụ Lịch hay không?

Trùng hợp thay, bé trai họ hỏi lại chính là cháu trai lớn của Dung Học Xương – Dung Hướng Đông.

Đứa bé này cũng là một nhóc khôn ngoan.

Cậu bé liếc thật nhanh cả nhóm mấy chục người của ông Tiêu, thấy họ ai cũng mặc đồ quân đội, còn có cảnh vệ viên trẻ tuổi đi theo đã nghĩ ngay đến cụ Lịch.

Đến giờ vừa nghe họ hỏi chuyện, thấy quả nhiên là hỏi về cụ Lịch, trong lòng Dung Hướng Đông đã tự có tính toán.

Cậu bé cười hì hì hỏi: “Mấy ông muốn tìm cụ Lịch ạ? Các ông đều là bạn của cụ Lịch ạ? Đến chơi với cụ Lịch ạ?”

Ông Tiêu vừa nghe giọng cậu bé thấy có vẻ như rất thân thiết với cụ Lịch!

Ông ta lập tức cười nói: “Phải rồi, mấy người bọn ông đều là bạn thân, bạn nối khố của cụ Lịch cháu đó, bọn ông đến chơi với cụ Lịch đấy. Này nhóc, cháu có thể dẫn ông đi gặp cụ Lịch không?”

Dung Hướng Đông thấy bọn họ không giống người xấu nên đã gật đầu: “Được, cháu dẫn các ông đi, giờ cụ Lịch đang hỗ trợ hái rau bên ruộng thí nghiệm rồi.”

Ông Tiêu nghe được cụ Lịch còn giúp hái rau lập tức trợn tròn mắt: “Sao cơ? Cụ Lịch còn giúp hái rau à? Ông già này đúng là khá ghê!”

Dung Hướng Đông cười ha hả: “Ông ơi, ông đừng có xem thường cụ Lịch nhé, ông ấy làm được đó. Cô cháu toàn bảo nếu phân chia theo công lao thì ông Lịch có thể được trọn điểm đó.”

Ông Tiêu tưởng tượng cảnh cụ Lịch làm việc đồng áng cũng không nhịn được bật cười: “Ha ha ha, thật thế à, vậy cháu nhanh dẫn các ông qua xem sao nào.”

Dung Hướng Đông hào sảng vung tay lên: “Được, mấy ông theo cháu nào!”

Ông Tiêu nhìn đứa bé từ đầu đến chân đều toát ra sự lanh lợi này không khỏi thích thú.

Ông ta cố ý chọc Dung Hướng Đông: “Anh bạn nhỏ, ông thấy cháu cũng giỏi đó, liệu đã từng nghĩ đến chuyện sau này đi lính, bảo vệ quốc gia không?”

Trẻ con ở tuổi này đều cực kì sùng bái quân nhân, Dung Hướng Đông cũng chẳng phải ngoại lệ.

Cậu bé đáp ngay: “Muốn ạ. Cháu đã bảo với cụ Lịch rồi, sau này lớn lên, cháu sẽ đi lính, làm một đại tướng giống như ông ấy.”

Ông Tiêu vừa nghe đã bị cậu bé chọc cười: “Cháu còn muốn làm đại tướng cơ à, mơ ước này của cháu lớn lao đấy!”

Dung Hướng Đông cười ha ha: “Chắc chắn rồi. Cô cháu bảo, người lính không muốn làm tướng thì không phải người lính tốt. Con người phải có ước mơ, nỗ lực vì nó mới có thể hiện thực hóa ước mơ.”

Ông Tiêu nghe mà giật mình: “Cô cháu nói phải đó. Vậy cháu phải cố lên nhé, cố đến ngày lên làm đại tướng.”

Dung Hướng Đông nghiêm túc gật đầu: “Thưa ông, cháu sẽ cố gắng.”

Trong lúc họ nói chuyện, đoàn người đã đến được ruộng thí nghiệm từ bao giờ.

Dung Hướng Đông nói với nhóm ông Tiêu: “Thưa các ông, các ông tạm đợi ở ven đường một lúc, để cháu vào trong gọi cụ Lịch ra đây giúp mọi người.”

Ông Tiêu cười nói: “Được, cảm ơn cháu, anh bạn nhỏ.”

Dung Hướng Đông xua tay: “Không cần đâu ạ.”

Mấy ông lão nhìn Dung Hướng Đông bước vào mảnh đất trồng cao quá người, lại nhìn ruộng thí nghiệm xanh um tươi tốt, ruộng cây xanh lá tràn trề sức sống, mắt người nào người nấy đều sáng cả lên.

“Ông Tiêu, nơi đây đúng là mảnh đất vàng mà. Ông xem thử rau trái chỗ này trồng đều xanh mướt mát, vừa nhìn đã biết là tốt hơn hẳn mấy chỗ khác.”

“Phải rồi, tôi chưa từng thấy rau trái ở đâu tốt hơn chỗ này. Đây quả đúng là đất lành, chẳng trách lại trồng được rau trái ngon lành đến vậy.”

“Mấy ông nhìn trái cây chất đầy trong giỏ kìa, nói thật nhé, tôi cũng muốn vào hái rồi đấy.”

Từ sau khi cơ sở sản xuất của thôn Dung Gia mở rộng diện tích trồng trọt, sản lượng cũng theo đó tăng lên, ngoài cung ứng cho quân khu của Triệu Siêu Quần, số còn lại, trước là cung cấp cho mấy ông lớn như họ sử dụng, sau mới phân phát theo từng cấp.

Còn về người ở dưới được chia bao nhiêu thì phải trông vào sản lượng của thôn Dung Gia.

Tính đến trước mắt, thôn Dung Gia đã trồng mấy nghìn mẫu rau trái, mà cũng chỉ miễn cưỡng cung cấp đủ cho quân khu của Triệu Siêu Quần và mấy quân khu đại viện trung thượng tầng.

Binh lính phổ thông ở dưới cùng, phần đông người dân vẫn không thể cung ứng hết được.

Chuyện này cũng bình thường thôi, giống với những sản phẩm cung ứng đặc biệt khác, chỉ có một số nhân viên nhất định được hưởng, đâu thể cung cấp cho tất cả những người lính bình thường được.

Về khoản phân phối sản phẩm của thôn Dung Gia, Dung Thanh Du đã bàn với Triệu Siêu Quần, trừ những ông lớn nhất định phải cung cấp ra, sẽ ưu tiên cấp cho những đồng chí quân nhân chiến đấu anh dũng nơi tiền tuyến.

Họ phải khỏe mạnh mới có thể giảm bớt thương vong.

Những người lính bình thường, trong trường hợp tài nguyên có hạn có thể tạm không lưu ý.

Chỉ có đợi sau này tiếp tục mở rộng diện tích trồng trọt mới có thể cung cấp những rau trái này tới các binh lính thông thường được.

Dưới những cuộc gọi dồn dập nhờ cậy của các binh lính, trước mắt, Dung Thanh Du đã chuẩn bị sẵn sàng để đến các đại đội bên cạnh mở rộng diện tích trồng trọt.

Mà những đại đội khác cũng đã mong đợi được gia nhập cơ sở sản xuất của thôn Dung Gia từ lâu.

Có thể nói tất cả đã sẵn sàng chỉ còn chờ gió đông.

Mà người góp ngọn gió đông này chính là Dung Thanh Du.

Nếu cô không ra tay bố trí Tụ Linh trận, thì sẽ không thể trồng được loại rau trái giàu dinh dưỡng, hảo hạng như thôn Dung Gia được.

Một lúc sau, mấy người ông Tiêu đã thấy Dung Hướng Đông dẫn cụ Lịch bước ra.

Cụ Lịch nhìn mấy người ông Tiêu mặt đầy ghét bỏ: “Sao mấy ông già các ông lại tìm đến đây rồi?”

Ông Tiêu thấy cụ Lịch tóc đen kín đầu, như trẻ ra hai chục tuổi trước mặt, trong mắt hằn rõ sự ngạc nhiên cùng không dám tin.

Tuổi tác của họ không chênh nhau là mấy, song giờ chỉ nhìn bề ngoài, họ cùng cụ Lịch lại như người ở hai thế hệ vậy.

“Ông Lịch, ông ăn tiên… đồ ngon gì mà sao tự dưng lại trở nên trẻ như vậy rồi?”

Ông Tiêu vốn định nói ông ăn tiên đan gì, nhưng nghĩ lại giờ đang là lúc đả đảo gay gắt mê tín phong kiến, ông ta thấy không ổn mới sửa lại ngay, hỏi ông ăn đồ ngon gì.

Ông Mã cũng mắt sáng rực nhìn cụ Lịch: “Phải rồi đó, ông Lịch, có thứ gì ngon nhớ phải chia cho mấy người bọn tôi với nhé, ông không được ăn mảnh đâu đấy.”

Ông Trình cũng hùa vào: “Ông Lịch, ông xem thử giờ bọn tôi trông như thế này, so với ông, có phải đã già hơn hẳn rồi hay không. Ông nhẫn tâm nhìn mấy người anh em như vậy à?”

Cụ Lịch nhìn đám bạn già nom già hơn hẳn mình, trong lòng vui như nở hoa, còn suýt bật cười thành tiếng.

Ông cố ra vẻ khiêm tốn xua xua tay: “Tôi đâu có ăn đồ ngon gì, là do ở thôn Dung Gia núi tốt nước tốt, rau trái cũng tốt, tôi ở đây một thời gian, ăn no, ngủ kĩ, chẳng phải lo nghĩ gì, thì chẳng phải tự dưng sẽ khỏe mạnh hơn sao.”

Mấy ông già vừa nghe mắt đã sáng rực: “Vậy bọn tôi cũng ở lại đây có được không?”

Bọn họ đều biết trước khi cụ Lịch đến thôn Dung Gia đều trông giống như họ.

Quả là sau khi tới thôn Dung Gia, ông mới trẻ ra như vậy.

Bọn họ đều đã có tuổi, ai chẳng muốn sống lâu thêm vài năm, ai chẳng muốn ở cạnh người thân thêm vài năm.

Chỉ đợi khi đám trẻ đã có chỗ đứng, địa vị dòng họ vững chắc, mấy ông già như họ mới có thể yên tâm nhắm mắt được.

Nói thật thì, mấy năm nay họ đã nạp vào không ít đồ bổ, nhưng chẳng có mấy công hiệu, vẫn chẳng ngăn được bước chân ngày càng già yếu thêm.

Hôm nay thấy cụ Lịch trẻ lại rõ rệt như vậy, chắc chắn họ sẽ động lòng rồi.

Cụ Lịch thấy mấy ông bạn già đều nhìn mình chằm chằm, lại nghĩ tới hoàn cảnh và thế cục đang không ổn định ngoài kia, sau này tiếng tăm của thôn Dung Gia càng lúc càng vang xa, chỉ dựa vào sức của mình ông, muốn bảo vệ nơi này, e là kham không nổi.

Nếu như có thêm mấy người họ, tất cả đoàn kết lại, thì mấy người muốn động vào thôn Dung Gia hẳn cũng phải suy tính thêm.

Nhưng nhiều người thế này thì họ phải ở kiểu gì? Ở đâu? Đây cũng là một vấn đề.

Cụ Lịch nghĩ thầm, bản thân đã mặt dày mày dạn ở nhờ nhà thông gia tương lai rồi, chắc chắn không thể rước thêm họ vào ở nhà họ Dung nữa.

Lại nói, trên người nhà họ Dung và Tiểu Du Nhi cất giấu nhiều bí mật như vậy, nếu để họ ở lại nhà họ Dung, thì chẳng phải bí mật của nhà Tiểu Du Nhi sẽ bại lộ nhanh hơn hay sao?

Vậy thì nhất định không được.

Nghĩ đến đây, cụ Lịch nói với họ: “Mấy ông muốn ở đây cũng được thôi, nhưng ở đâu đây? Giờ tôi còn đang ở nhờ nhà cháu dâu tương lai, cũng đâu thể dẫn các ông vào ở cùng được.”

Ông Tiêu vung tay lên: “Chuyện này có gì đâu, bọn tôi cứ tìm đại một chỗ mà ở là được.”

Ông Trình nhìn doanh trại cách đó không xa vẫn đang xây dựng, hỏi cụ Lịch: “Ông Lịch, chỗ doanh trại đó đã xây xong chưa? Bọn tôi có thể ở đó đấy!”

Ông Mã nghĩ đến tòa đại trạch viện vừa nhìn thấy, đảo mắt, hiến kế: “Ông Tiêu, hay là chúng ta bàn qua với thông gia ông Lịch xem sao. Chúng ta bỏ ra ít tiền gì đó, để chúng ta cũng được ở trong đại viện nhà họ Dung.”

Cụ Lịch hừ lạnh một tiếng: “Người ta cần chút tiền đó của ông chắc!”

Ông Mã vội giải thích: “Ý của tôi là bọn tôi không ở miễn phí, cũng không lợi dụng gì người ta, coi như phân cho bọn tôi một căn nhà thuê để ở đi.”

Sau đó có vẻ như ông ta đã hiểu rõ ý của cụ Lịch, nghiêm túc nói: “Ông Lịch, tôi biết ông không muốn bọn tôi làm phiền người nhà họ Dung. Bọn tôi cũng hứa tuyệt đối sẽ không làm phiền họ, được chứ?”

Đợi sau khi vào ở, mọi người đều có dây mơ rễ má với nhau, lẽ nào nhà họ Dung lại có thể mặt dày đối xử tệ với họ hay sao?

Cụ Lịch cũng chẳng tin lời ông ta nói.

Ông ta nghĩ cái gì, cụ Lịch đoán thôi cũng biết được: “Ông đừng tưởng có thể kiếm được lợi lộc gì ở đây, tôi nói cho ông biết, không có cửa đâu! Ông nhanh chóng tìm chỗ khác mà ở cho tôi đi, đừng quấy rầy thông gia của tôi!”

Ông Mã thấy cụ Lịch không chịu xuôi theo, lại kéo căng bộ mặt già nua của mình, kể khổ với cụ Lịch trước mặt: “Ông Lịch à, ông nhìn cái da mặt già nua của tôi đi, có thể kẹp ch*t cả muỗi luôn rồi đây này, ông không thể thấy ch*t mà không cứu chứ…”

Để có thể vào ở nhà họ Dung, đến cả liêm sỉ ông ta cũng chẳng cần.

Bình Luận (0)
Comment