Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 38

Cụ Lịch nhìn ông già mặt dày này với vẻ mặt ghét bỏ, trên mặt ông đầy vẻ từ chối.

Nhưng ở nơi tầm mắt nhìn thấy dáng vẻ già yếu của người đồng đội từng vào sinh ra tử cùng mình, trong lòng ông lại có chút không đành lòng.

Trong đám ông già bọn họ, Mã Cư**g trẻ tuổi nhất cũng đã lên bảy mươi tuổi.

Cuộc sống khó khăn gian khổ thời kỳ kháng chiến đã để lại quá nhiều tổn thương và bệnh tật cho cơ thể của bọn họ.

Mặc dù sau khi về hưu, bọn họ vẫn ở trong đại viện, vẫn có bác sĩ dinh dưỡng riêng chăm sóc cho sức khỏe và cuộc sống của bọn họ, nhưng đứng trước những thuốc thang và y thuật bình thường, có một số tổn thương và bệnh tật lại không thể xoay chuyển được.

Trừ phi có thể may mắn như ông, có được thuốc thần của Tiểu Du Nhi.

Sau khi ông ăn thuốc thần của Tiểu Du Nhi xong, các loại bệnh cũ như bệnh thấp khớp, đau khớp, cao huyết áp, đường huyết cao đều đã khỏi hẳn.

Trên cơ bản, đám ông già bọn họ đều mắc những căn bệnh này, chỉ là mức độ nặng nhẹ không giống nhau.

Nếu như có thể giảm bớt một chút gánh nặng sức khỏe cho những ông già chiến công hiển hách này, thật ra cũng là một chuyện tốt có công đức.

Chỉ có điều, đây chỉ là ý nghĩ của ông, ông không thể ép buộc người ta.

Bọn họ có thể vào ở nhà họ Dung hay không còn phải xem thái độ của người nhà họ Dung.

Theo như hiểu biết của ông về người nhà họ Dung và Tiểu Du Nhi, chỉ cần đám ông già bọn họ dám mở miệng, chắc chắn người nhà họ Dung sẽ không từ chối bọn họ.

Trong lòng bọn họ luôn chứa tình yêu lớn lao, đã chịu cống hiến gia sản để đóng góp cho đất nước, lại chịu xây dựng nơi sản xuất cho thôn Dung Gia, còn đối xử rất tốt với tướng già như ông và cả quân nhân như Lịch Mãnh, cũng rất tôn trọng và có một tấm lòng yêu thương.

Đây cũng là nguyên nhân mà ông vẫn luôn rất thích và hài lòng với người nhà họ Dung.

Nhà họ Lịch bọn họ có thể kết thân với người nhà có tình có nghĩa như vậy, đó là điều may mắn của nhà họ Lịch.

Nghĩ tới đây, cụ Lịch bèn nói với mấy người Mã Cư**g và ông Tiêu: “Tôi có thể ra mặt hỏi thử người nhà họ Dung giúp các ông, nhưng nếu như bọn họ không đồng ý thì các ông cũng không được dùng quyền thế chèn ép người ta.”

Mấy người Mã Cư**g và ông Tiêu vội nói: “Không đâu không đâu, chắc chắn sẽ không làm như vậy.”

“Đúng đấy, nếu như chúng tôi dùng quyền thế ép người ta, vậy thì thành hạng người gì chứ?”

“Nếu như bọn họ thật sự không đồng ý thì chúng tôi sẽ ở bên phía doanh trại, hoặc là tìm một chỗ ở trong thôn.”

Cụ Lịch nghe thấy bọn họ nói như vậy, lúc này mới thỏa mãn nói: “Vậy các ông ở đây chờ thêm một lát nữa, tôi đi tìm thông gia tương lai bàn bạc một chút.”

“Lão Lịch, làm phiền ông rồi!”

“Lão Lịch, lần sau tôi mời ông uống rượu!”

“Lão Lịch, lần sau tôi cũng mời ông ăn cơm!”

Cụ Lịch nghe thấy lời của đám ông già này thì không khỏi vui vẻ, chờ sau khi chuyện này thành công, ông nhất định phải móc hết số rượu mà bọn họ cất kỹ.

Có điều, cho dù rượu mà bọn họ cất giấu có tốt đến mấy thì so ra vẫn kém những loại rượu ngon có thể sánh ngang với rượu tiên nước thánh kia do Tiểu Du Nhi lấy ra.

Vừa nghĩ tới những loại rượu ngon kia của Tiểu Du Nhi, cụ Lịch lại cảm thấy con sâu thèm trong bụng mình lại muốn ồn ào lật trời.

Ông cụ đã nhanh chóng tìm được Dung Học Uyên và Dung Thanh Du đang làm việc trong ruộng thí nghiệm.

Bây giờ nhà họ Dung do hai bố con bọn họ định đoạt.

Dung Thanh Du nhìn thấy cụ Lịch tới thì trong lòng đã biết ít nhiều.

Sau khi tu vi của cô tăng lên, chỉ cần cô muốn, động tĩnh xung quanh thôn Dung Gia này đều không thoát khỏi tai mắt của cô.

Vừa rồi Dung Hướng Đông đến tìm cụ Lịch, nói là có mấy ông cụ đến tìm ông, Dung Thanh Du đã tò mò mà thả thần thức ra thì thấy được mấy ông cụ đang chờ ven đường cạnh ruộng thí nghiệm.

Từ quân trang trên người mấy ông cụ này, còn cả lính cảnh vệ mang theo bên người, Dung Thanh Du đã dễ dàng đoán được thân phận của mấy ông cụ này.

Chắc chắn mấy người bọn họ chính là ông Tiêu, ông Trình, ông Chu và ông Mã mà ông cụ Lịch thường xuyên nhắc tới.

Cuộc đối thoại của cụ Lịch và mấy ông cụ kia cũng bị Dung Thanh Du nghe thấy.

Lúc này nhìn thấy cụ Lịch đến tìm cô và bố cô để bàn bạc, Dung Thanh Du bèn đứng ở bên cạnh nghe, để bố cô làm chủ.

Quả nhiên giống như dự đoán của cụ Lịch, ông vừa mở miệng thì Dung Học Uyên đã lập tức cười nói: “Mấy ông cụ muốn ở nhà chúng tôi, đó là may mắn của nhà chúng tôi, giờ tôi sẽ trở về sắp xếp, ông cụ, đi đi đi, chúng ta cùng nhau trở về.”

Cụ Lịch thấy Dung Học Uyên không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay, trong lòng cũng rất cảm động.

Nhưng điều nên nhắc nhở thì cụ Lịch vẫn phải nhắc nhở: “Học Uyên, tại đây tôi thay mặt mấy người bọn họ cảm ơn cậu trước, có điều nếu như bọn họ ở nhà họ Dung, những chuyện đó của nhà các cậu có thể sẽ bị người ta phát hiện.”

Dung Học Uyên nhìn về phía Dung Thanh Du nãy giờ không lên tiếng, hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, con nói xem chúng ta nên làm thế nào?”

Dung Thanh Du cười nhạt nói: “Ông Lịch, không sao ạ, tin tức nhà họ Dung chúng cháu là gia tộc tu luyện truyền ra ngoài, trái lại cháu tin là sẽ có lợi cho gia tộc nhà cháu.”

“Đương nhiên, ngoài có lợi ra thì cũng có thể sẽ khiến một số người sinh lòng muốn ngấp nghé hoặc cướp đoạt bí kíp tu luyện của sư môn chúng cháu, đến lúc đó chúng ta đối phó cẩn thận là được.”

“Người tu luyện chúng cháu, không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện.”

Cụ Lịch thấy Dung Thanh Du có tính toán trong lòng thì cũng nói ra ý nghĩ trong lòng ông để trao đổi với hai bố con họ.

“Trước đó ông tính là, để mấy lão già bọn họ vào ở nhà họ Dung, cho bọn họ một chút lợi ích, đó cũng là một loại bảo vệ đối với nhà họ Dung.”

Đương nhiên Dung Học Uyên và Dung Thanh Du cũng đều nghĩ đến điểm này, nhưng trong lòng cụ Lịch có thể đứng về phía bọn họ, cân nhắc cho nhà bọn họ, điều này cũng khiến cho hai bố con cảm động.

Bọn họ cùng nhau nói với cụ Lịch: “Ông Lịch, ông có lòng rồi!”

Cụ Lịch cười nói: “Đều là người một nhà, còn khách khí làm gì. Học Uyên, chúng ta đi về chào hỏi mấy ông già kia trước, Tiểu Du Nhi, cháu cứ tiếp tục làm việc đi!”

Dung Thanh Du gật đầu cười đáp: “Dạ vâng, ông Lịch.”

Cụ Lịch dẫn Dung Học Uyên đến trước mặt mấy ông cụ, trịnh trọng giới thiệu với bọn họ: “Đây chính là ông chủ nhà họ Dung, Dung Học Uyên.”

Ông lại giới thiệu bọn người ông Tiêu cho Dung Học Uyên: “Đây là ông Tiêu, còn đây là ông Trình, ông Chu và ông Mã.”

Dung Học Uyên vươn hai tay ra bắt tay với từng người bọn họ: “Mấy ông cụ đều là những tiền bối mà tôi vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, hân hạnh! Hân hạnh!”

Ông Tiêu nhìn gương mặt trẻ tuổi như thể ba mươi của Dung Học Uyên, trong lòng lại chấn động.

Nghĩ đến chuyện bọn họ cũng có thể vào ở nhà họ Dung, trong lòng cũng tăng thêm một phần chờ mong.

Ông Tiêu cười hỏi Dung Học Uyên: “Đồng chí Dung, mấy người chúng tôi mạo muội tới cửa quấy rầy, hy vọng các cậu thông cảm nhiều hơn nhé!”

Dung Học Uyên cởi mở cười nói: “Cụ Tiêu, cụ khách khí quá, nhiều lão tướng như các cụ có thể vào ở nhà chúng tôi, đó là vinh hạnh của nhà tôi, sao có thể nói là quấy rầy chứ. Các ông cụ, bên ngoài mặt trời lớn, chúng ta về nhà ngồi rồi nói chuyện cẩn thận sau.”

“Được được, cảm ơn đồng chí Dung nhé.”

Tống Huệ Trân ở nhà trông nhà mỗi ngày, nhìn thấy Dung Học Uyên và cụ Lịch dẫn theo mấy ông cụ có lính cảnh vệ đi cùng trở về thì lập tức cười chào đón bọn họ vào nhà.

Dung Học Uyên giới thiệu bà với mấy ông cụ.

Mấy ông cụ nghe thấy bà là bà chủ của nhà họ Dung, cũng lễ phép khách khí trò chuyện vài câu với bà.

Tống Huệ Trân nhanh chóng pha một bình trà ngon, sau đó lấy hoa quả và bánh ngọt ra nhiệt tình mời mấy ông cụ này.

Mấy người ông Tiêu vừa nhìn thấy những nước trà, hoa quả và bánh ngọt mà nhà họ Dung lấy ra đãi khách, không ngờ đó đều là những thứ mà bọn họ luôn ước mong, trong lòng thầm vui mừng.

Quả nhiên bọn họ đến đúng chỗ rồi!

Thảo nào ông Lịch đến đây ở thì không muốn trở về nữa, bọn họ tới đây, nếu như mỗi ngày được ăn những thứ tốt này, chỉ sợ cũng không muốn trở về.

Bình Luận (0)
Comment