Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 39

Dưới sự sắp xếp của người nhà họ Dung, mấy vị như ông Tiêu cùng cụ Lịch, Phó Anh, Phó Thịnh cũng ở hậu viện.

Chỗ hậu viện có cửa sau, ra đó chính là hậu hoa viên.

Lúc không có gì làm, bọn họ có thể đến hậu hoa viên hái trái cây, cũng có thể đến ao sen bên cạnh câu cá, còn có một cái đình nghỉ mát, có thể ngồi đó đánh cờ thưởng trà ngắm cảnh.

Sau khi mấy vị lão gia ở lại, ăn ngon ngủ ngon, đúng là vui quên lối về.

Dung Thanh Du làm ít thuốc cho bọn họ, sau khi uống mấy ngày, mấy vụ cảm thấy rõ ràng rằng cơ thể của mình khỏe khoắn hơn rất nhiều, mấy thứ bệnh đau kia cũng giảm bớt.

Mấy cụ càng cảm thấy tự mình đến thật đúng đắn.

Bất kể bên ngoài huyên náo cỡ nào, bọn họ đều không quan tâm, trốn đến đây thưởng ngoạn, không ai tìm được, lỗ tai của bọn họ cũng thanh tịnh hơn nhiều.

Dung Thanh Du cũng rất cởi mở với mấy cụ ông.

Huyền nữ nương nương truyền thừa cho cô nhiều đồ tốt như vậy, lại để cô nhớ hết các ký ức trong tương lai, trực giác nói cho Dung Thanh Du biết rằng đây chính là lời nhắc nhở cũng như sứ mệnh của cô.

Bằng không, sao Huyền nữ nương nương lại truyền thừa những thứ đồ có liên quan đến tương lai của nhà họ Dung chứ?

Có một số việc, cô phải làm.

Có vài người, cô nhất định phải cứu.

Mặc dù cô không phải đấng cứu thế, nhưng cô sẽ cố hết sức làm nó.

Cô có thể làm hết mọi việc, cứu nhiều người nhất có thể, chỉ cần cô cố gắng ra sức thì dù cho kết quả thế nào, cô cũng không thẹn với lòng, cũng không phụ lòng sự truyền thừa và khả năng biết trước tương lai này.

Ngày mai là ngày tám tháng sáu, kiếp trước chuyên gia của viện nghiên cứu hàng không Diêu Văn Thanh về nhà ăn cơm lúc buổi trưa thì bị một đám người đột nhiên lao đến đánh ch*t.

Không biết trải qua quãng thời gian này làm minh chứng, ông ấy đã thay đổi suy nghĩ chưa nữa?

Dù ông ấy có tin cô hay không thì ngày mai cô cũng phải đi một chuyến.

Nếu cô đã biết trước số mệnh của ông thì càng không thể để cho người có cống hiến to lớn cho ngành hàng không ch*t dưới tay người khác được.

Kinh đô, tại cơ sở nghiên cứu.

Chuyên gia hàng không Diêu Văn Thanh vừa mới tan làm, ông ấy về đến nhà, lúc này mới thả cặp xuống, chuẩn bị làm chút đồ ăn thì thấy một nhóm nam nữ đeo băng đỏ xông vào.

Diêu Văn Thanh thấy bọn họ không được mời mà tự vào, sắc mặt trầm xuống: “Mấy người là ai? Sao lại xông vào nhà người khác?”

Tên cầm đầu là một người đàn ông tên Cao Vu.

Anh ta vốn chỉ là một thợ điện không ai biết đến, nhưng qua cuộc vận động này, anh ta cảm giác như trời cao cho mình được leo lên võ đài vậy.

Anh ta giơ cao lá cờ “Đả đảo cơ quan học thuật phản động”, dẫn theo một đám người, thành lập một tổ chức rồi đi khắp nơi để chèn ép một vài học giả và chuyên gia.

Lúc đang chèn ép người ta, họ nhân cơ hội vơ vét nhà cửa, lấy hết tiền cho vào túi của mình.

Bây giờ, anh ta lại nghĩ đến việc động đến chuyên gia hàng không tiếng tăm lẫy lừng Diêu Văn Thanh.

Lúc này, Cao Vu nghe thấy câu hỏi của Diêu Văn Thanh, anh ta hất cằm, nhìn ông ấy bằng nửa con mắt, ra vẻ khinh thường nói: “Diêu Văn Thanh, ông đi du học ở nước ngoài, ông chính là phản đồ!”

“Bây giờ ông lại quay về nước, thì ông chính là nội gián!”

“Ông là người đứng đầu viện nghiên cứu, là cơ quan học thuật phản động!”

“Chúng tôi muốn lật đổ những thứ học thuật phản động như ông đây, tuyệt đối không thể để cho âm mưu quỷ kế của các ông được như ý, chúng tôi phải trả lại một bầu trời học thuật trong sạch cho nhân dân.”

Những người khác cũng hét theo: “Đả đảo cơ quan học thuật phản động! Đả đảo phản đồ! Đả đảo nội gián! Đả đảo hết bọn ngưu quỷ xà thần!”

Sắc mặt của Diêu Văn Thanh đỏ bừng lên, tay run run chỉ vào bọn Cao Vu: “Mấy người thật quá đáng! Chúng tôi một lòng trung thành vì nước, có trời đất chứng giám!”

“Chúng tôi đi nước ngoài du học cũng là vì muốn học tập kỹ thuật của nước ngoài, rồi quay về nước làm việc cống hiến, phát triển khoa học kỹ thuật của quốc gia.”

“Nhưng mấy người lại bóp méo lòng yêu nước của chúng tôi, đúng là vô lý mà, làm xằng làm bậy, mấy người đi ra ngoài cho tôi! Đi ra ngoài!”

Cao Vu cười lạnh một tiếng, vung tay lên: “Người đâu, mau đưa tên phản động này ra ngoài phố, để mọi người xem thật kỹ kết quả bi thảm của việc phản động là gì!”

Mấy người đàn ông trẻ tuổi cùng nhau hô lớn, nhanh chóng ép hai tay Diêu Văn Thanh ra sau lưng rồi trói ông ấy lại.

Diêu Văn Thanh giận dữ, ra sức giãy giụa: “Mấy người khốn khiếp này, buông tôi ra! Buông tôi ra!”

Cao Vu thấy Diêu Vân Thanh vẫn luôn vùng vẫy, nghĩ trước kia mấy chuyên gia này cao cao tại thượng như thế nay lại phải vùng vẫy dưới tay anh ta, cảm giác trong lòng cực kỳ sảng khoái.

Trong lòng anh ta tràn ngập ác niệm cả đời, anh ta cầm ống nước trong tay lên, đập xuống người Diêu Văn Thanh.

Những người khác thấy anh ta động thủ nên cũng giơ ống nước trong tay lên, hung hăng đập vào người Diêu Văn Thanh.

Trên người Diêu Văn Thanh nhanh chóng xuất hiện đầy vết thương, đầu cũng bị đánh, máu tươi rỉ đầy trên nền đất, trông cực kỳ dọa người.

Nhưng chút máu tanh tươi này cứ như kí.ch th.ích nội tâm đen tối cùng sự hung ác của đám người đó, bọn họ cười gằn, càng đánh càng hăng.

Vừa lúc đó, tiếng quát tháo thê lương lọt vào tai bọn họ.

“Dừng tay! Mấy người dừng tay lại! Đừng đánh! Đừng đánh nữa!”

“Mấy người đừng đánh bố tôi! Đừng đánh bố tôi! Hu hu hu hu…”

Hai bóng dáng một lớn một nhỏ nhanh chóng chắn trước mặt Diêu Văn Thanh.

Bọn người Cao Vu dừng tay, nhưng lại nhanh chóng đổi mục tiêu ra tay sang hai mẹ con vừa mới về nhà này.

“Các người cũng là đám phản đồ! Đánh hết cho tôi!”

Đám súc sinh đó lại giơ ống nước đã nhuốm máu lên, hung hăng đánh vào người vợ và con gái của Diêu Văn Thanh.

“A!!”

“A!!”

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bi thương của vợ mình, Diêu Văn Thanh muốn bò qua bảo vệ cô nhưng toàn thân đau đến mức không động đậy được.

Ông ấy rơi lệ đầy mắt, hối hận không thôi.

Nếu như lúc đầu ông ấy nghe theo lời khuyên của cô bé, dẫn vợ và con gái tạm thời tránh đi ra ngoài thì sao xảy ra những chuyện bi thảm như vậy giờ được?

Nhưng lúc này, hối hận cũng đã muộn rồi.

Diêu Văn Thanh giùng giằng ngồi dậy, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, gào thét với đám người Cao Vu: “Mấy người buông cô ấy ra! Hai người đó vô tội! Hai người đó vô tội! Mấy người buông ra! A a a!!!”

Dung Thanh Du ở xa xa nghe thấy tiếng hét đau buồn tuyệt vọng của Diêu Văn Thanh, cô vội vàng sử dụng pháp thuật, trong chớp mắt lao đến nhà Diêu Văn Thanh.

Hôm nay Dung Thanh Du đến để cứu người, cô dùng pháp thuật để thay đổi vẻ ngoài của mình.

Bây giờ cô là một người đàn ông trung niên có râu quai nón, trên người mặc bộ quần áo lao động màu xanh, dù là ai cũng chắc chắn không ngờ được đây là cô.

Thấy những người cặn bã này không tha cho cả phụ nữ và trẻ em, Dung Thanh Dung tức giận đùng đùng.

Cô trực tiếp vận linh lực, kết nối chúng lại rồi hung hăng hất văng đám cặn bã này ra ngoài.

Lúc cô hất bọn họ ra, cô dồn hết linh lực để đánh vào người bọn họ, phá hỏng gân mạch để sau này bọn họ không có khả năng làm chuyện ác nữa.

Dung Thanh Du lại ném từng người bọn họ ra ngoài cửa.

Sau khi dọn dẹp xong đám người cặn bã này, lúc đó cô mới đi đến trước mặt Diêu Văn Thanh, trầm giọng hỏi: “Ngài Diêu, cô gái nhà họ Dung bảo tôi hỏi ngài một chút, bây giờ ngài có nguyện ý đi theo cô ấy không?”

Toàn thân Diêu Văn Thanh đau đớn nhưng đầu óc ông ấy lại tỉnh táo lạ thường.

Ông ấy vẫn kiên định lắc đầu: “Không! Tôi không đi! Nếu tôi đi thì những người này sẽ gán cho tôi cái danh phản đồ và nội gián, tôi không thể đi! Dù có ch*t tôi cũng phải ch*t ở đây!”

Dung Thanh Du thầm than nhẹ trong lòng một tiếng.

Nhưng Diêu Văn Thanh nói cũng đúng, nếu cả nhà bọn họ biến mất và lúc này thì thật sự sẽ khiến người khác sinh nghi, chắc chắn sẽ ụp cái mũ cả nhà họ là phản đồ và nội gián cho xem.

Dung Thanh Du thấy đầu ông ấy vẫn còn đang chảy máu nên vội vàng đút cho ông ấy một viên thuốc cầm máu.

Thấy máu ngừng chảy, cô mới nói với ông ấy: “Nếu ngài không muốn rời đi, vậy thì tôi đưa các ngài đến bệnh viện trước, sau đó sẽ tìm người giúp ngài truyền tin lên trang đầu.”

Bây giờ nước ngoài tiến hành phong tỏa vật liệu và các loại kỹ thuật với Trung Quốc, Diêu Văn Thanh là chuyên gia hàng không mà cấp trên khó khăn lắm mới mời về được.

Nếu như ông ấy ngã xuống thì rất nhiều hạng mục nghiên cứu không biết sẽ lại trì hoãn đến khi nào.

Diêu Văn Thanh cũng biết mình bị thương nặng như vậy, không thể không nhập viện được.

Hơn nữa vợ và con gái cũng bị đánh, không biết có tổn thương đến ngũ tạng lục phủ không?

Diêu Văn Thanh cảm kích nhìn về phía Dung Thanh Du: “Vậy làm phiền đồng chí đưa nhà tôi đến bệnh viện giúp, giấy chứng nhận và tiền ở trong cái túi…”

Nói tới đây, Diêu Văn Thanh đột nhiên ngừng lại.

Cái cặp màu đen của ông ấy đã bị người ta lục tung ngổn ngang, có lẽ tiền mất hết rồi.

Nhưng may thay giấy chứng nhận của ông ấy vẫn còn đó, chẳng qua chỉ bị người ta ném dưới đất thôi, vẫn nhặt lên dùng được.

Lúc Dung Thanh Du đỡ Diêu Văn Thanh dậy, cô lại lặng lẽ truyền chút linh lực vào tim ông ấy để bảo vệ tim của ông ấy, để ông ấy có thể chống đỡ lần nguy hiểm đến tính mạng này.

Lúc đỡ Diêu phu nhân và Tiểu Diêu Dao dậy, cô cũng truyền linh lực vào cơ thể của các cô để bảo vệ tim và mạch máu.

Sau khi kiểm tra thân thể của Diêu Văn Thanh, cô phát hiện ông ấy gãy hai cái xương sườn nên bèn dùng linh lực giúp ông ấy rồi mới dè dặt cõng ông ấy lên.

Diêu phu nhân và Tiểu Diêu Dao không bị thương nặng lắm.

Dung Thanh Du lại truyền linh lực cho các cô, cánh tay bị gãy của hai mẹ con cũng được cô dùng linh lực chữa khỏi.

Sau khi xác nhận hai mẹ con các cô có thể đi lại, bốn người cùng nhau đi đến bệnh viện.

Hàng xóm quanh nhà Diêu Văn Thanh không một ai ra tay giúp đỡ.

Những tên cặn bã đánh Diêu Văn Thanh kia có người chạy mất, có người thì còn nằm dưới đất kêu la.

Dung Thanh Du không nhìn bọn họ lấy một cái mà cõng Diêu Văn Thanh đi.

Nếu như bọn họ còn dám tiếp tục làm chuyện ác thì cô vẫn sẽ tiếp tục xử lý bọn họ cho đến khi bọn họ dừng tay thì mới thôi.

Sau khi đưa bọn họ đến bệnh viện, Dung Thanh Du lại trả tiền thuốc men giúp họ.

Cô mượn cớ ra ngoài mua cơm rồi lấy ba hộp cơm cùng mì trứng trong tiên phủ tùy thân ra cho bọn họ.

Cả nhà Diêu Văn Thanh ăn không ngừng, một hơi chén sạch hộp cơm và mì trứng.

Diêu phu nhân khăng khăng đòi đi rửa hộp cơm để trả lại Dung Thanh Du.

Bà ấy cảm kích nói với cô: “Vị đồng chí này, không biết nên xưng hô với ngài thế nào? Ngài cho chúng tôi phương thức liên lạc đi, quay về tôi sẽ trả lại tiền viện phí cho ngài.”

Dung Thanh Du cười nhạt: “Mọi người gọi tôi là đồng chí họ Dung là được, tôi là người do cô gái nhà họ Dung đó phái đến, nếu mọi người muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy đi!”

Cô lại lấy ra ba lá bùa bình an trong túi, đưa cho Diêu phu nhân: “Ba lá bùa bình an này, mọi người có thể đeo trên người, nó có thể phù hộ mọi người bình an, nếu như lá bùa hóa thành tro thì tức là chúng ta cản xui thay mọi người rồi, lúc đó bùa sẽ vô dụng.”

Vừa nãy Diêu phu nhân tận mắt nhìn thấy Dung Thanh Du đại phát thần uy, vung tay một cái là hất văng được mấy tên cặn bã đó ngay.

Lúc ấy bà ấy cảm thấy Dung Thanh Du chắc chắn là một dị sĩ không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment