“Thủ trưởng không cần khách sáo, đây vốn là việc tôi nên làm.”
Tống Lôi lại cung kính cúi chào Hàn Chấn, rồi mới xoay lưng đi thẳng, sải bước tiến ra cửa.
Hàn Chấn lại cười gọi Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, mời cô ngồi xuống đây. Xin lỗi, chuyện này là do tôi suy xét chưa thấu đào, khiến cô chịu ấm ức. Cô uống cốc trà trước đã, đợi chút nữa sẽ có người tới làm giấy chứng nhận cho cô.”
Dung Thanh Du cười đáp: “Làm phiền Hàn tướng quân rồi.”
Rất nhanh sau đó, cảnh vệ của Hàn Chấn đã dẫn về một sĩ quan hơn ba mươi tuổi.
Cảnh vệ đứng ngoài cửa báo trước một tiếng: “Báo cáo thủ trưởng, đồng chí Lý Lâm đã đến.”
Hàn Chấn trả lời: “Mời đồng chí Lý Lâm vào.”
Cảnh vệ đáp một câu: “Vâng.”
Anh ta lại quay sang nói với Lý Lâm: “Đồng chí Lý Lâm, mời vào!”
Lý Lâm nói với cảnh vệ một câu “cảm ơn”, bấy giờ mới bước vào phòng làm việc của Hàn Chấn.
Sau khi bước vào, Lý Lâm lập tức chào hỏi Hàn Chấn: “Thủ trưởng, ngài kiếm tôi?”
Hàn Chấn cười, nói với anh ta: “Đồng chí Lý Lâm, mau qua đây, tôi giới thiệu với cậu, đây là đồng chí Dung Thanh Du. Cô ấy được điều đến chiến khu ta làm cố vấn quân y tạm thời, đãi ngộ ngang tiểu đoàn trưởng, cậu về sắp xếp cho cô ấy đi.”
Ông ấy lại quay sang giới thiệu với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, vị này là đồng chí Lý Lâm, đồng chí phụ trách nhân sự ở chiến khu. Bây giờ cậu ấy sẽ làm giấy chứng nhận cho cô.”
Lý Lâm nghe Hàn Chấn giới thiệu Dung Thanh Du là cố vấn quân y, trong lòng khá ngạc nhiên.
Cố vấn quân y vừa trẻ trung lại xinh đẹp như vậy ư? Đúng là thiên tài!
Lý Lâm lấy làm ngạc nhiên, đợi Hàn Chấn giới thiệu xong, anh ta mỉm cười chìa tay ra với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, chào cô!”
Dung Thanh Du cũng lịch sự đưa tay ra, bắt tay anh ta: “Đồng chí Lý, chào anh!”
Hàn Chấn thấy họ đã làm quen xong thì nói với Lý Lâm: “Đồng chí Lý Lâm, phiền anh làm giúp cho bác sĩ Dung một giấy chứng nhận của quân khu.”
Lý Lâm lập tức gật đầu: “Vâng thưa thủ trưởng, tôi đã mang con dấu đến cả rồi, sẽ làm cho bác sĩ Dung ngay.”
Mới nãy khi cảnh vệ đến tìm Lý Lâm cũng đã nói với anh ta Hàn Chấn tìm anh ta để làm gì. Lúc anh ta tới đã chuẩn bị hết đồ đạc, giờ có thể bắt tay vào làm ngay.
Dưới sự giám sát của Hàn Chấn, Lý Lâm nhanh chóng làm xong giấy chứng nhận có liên quan cho Dung Thanh Du.
Dung Thanh Du nhận lấy giấy chứng nhận nhìn qua một lượt.
Họ tên: Dung Thanh Du
Đơn vị: Bệnh viện dã chiến
Chức vụ: Cố vấn quân y
Hàn Chấn cười nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, có giấy chứng nhận này rồi thì không cần lo có người gây khó dễ hay hiểu lầm cô nữa.”
Dung Thanh Du cũng mỉm cười đáp lời ông ấy: “Cảm ơn Hàn tướng quân, cảm ơn cả đồng chí Lý nữa, làm phiền hai người rồi.”
Hàn Chấn và Lý Lâm đồng thanh: “Bác sĩ Dung, không cần khách sáo.”
Lý Lâm làm xong giấy chứng nhận cho Dung Thanh Du cũng chào tạm biệt Hàn Chấn rồi rời đi.
Hàn Chấn xem giờ thấy cũng đã đến giờ cơm trưa, nghĩ Dung Thanh Du mới đến, ông ấy cười nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, đáng ra phải mời cô ra quán ăn mới phải, nhưng gần đây không có quán nào ngon, hay là trưa nay, cô đến nhà ăn của chúng tôi ăn tạm một bữa nhé?”
Dung Thanh Du cười đáp: “Chuyện nhỏ, ăn ở đâu cũng được hết, tôi không kén chọn.”
Nếu cô muốn ăn đồ ngon thì trong tiên phủ tùy thân nhiều lắm.
Lúc cô muốn ăn, chỉ cần về phòng, làm kết giới là có thể vào trong đó ăn cho đỡ thèm rồi.
Vật chất ở quân khu biên giới có hạn, cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Hàn tướng quân.
Hàn Chấn nghe cô nói vậy, trái lại thấy hơi ngại: “Bác sĩ Dung, đợi về quân khu, có cơ hội tôi sẽ mời cô ăn một bữa thật ngon.”
Dung Thanh Du cười mỉm nói: “Được thôi, vậy tôi cảm ơn Hàn tướng quân trước nhé.”
Bình thường cơm của Hàn Chấn đều do nhà ăn cử người mang tới, ông ấy rất hiếm khi đích thân tới nhà ăn.
Hôm nay, ông ấy dẫn Dung Thanh Du tới ăn, ngoại trừ muốn giúp cô quen với không khí, còn muốn đích thân đi một vòng với cô để đám người có mắt kia sau này không dám đến gây phiền phức cho cô nữa.
Dọc đường đi, quả nhiên có rất nhiều người thấy Dung Thanh Du có thể đi cùng tướng quân, trong lòng đã tự suy đoán thân phận của cô.
Bước vào nhà ăn, dưới ánh mắt của tất cả, Hàn Chấn đưa Dung Thanh Du vào phòng riêng ngồi xuống.
Hàn Chấn cười nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, cô muốn ăn gì? Cứ gọi thoải mái, dù giờ vật chất khó khăn song thỉnh thoảng muốn ăn nhiều chút thì tôi vẫn mời được.”
Dung Thanh Du bật cười: “Hàn tướng quân, ngài cứ tùy ý gọi hai món là được rồi, dạ dày tôi nhỏ, ăn no là được.”
Hàn Chấn thấy Dung Thanh Du khách sáo như vậy: “Vậy tôi tùy ý chọn hai món vậy.”
Hàn Chấn gọi cảnh vệ vào, bảo anh ta đi gọi khoai tây sợi chua cay, thịt băm xào, cải trắng xào, rồi thêm một đĩa sủi cảo.
Cảnh vệ nghe rồi đi ngay.
Hàn Chấn lại rót một cốc nước cho Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, cô uống nước trước đi.”
Dung Thanh Du gật nhẹ đầu: “Cảm ơn.”
Lúc cảnh vệ ra ngoài gọi món, có rất nhiều người hỏi anh ta: “Tạ Uy, vị đồng chí đi cùng Hàn tướng quân vừa nãy là ai vậy?”
Tạ Uy cười đáp: “Cô ấy là đồng chí Dung Thanh Du – cố vấn quân y mới đến, tiểu đoàn trưởng gọi đến đấy.”
“Uầy, giỏi thế sao, cô ấy trẻ thế mà đã là cố vấn quân y rồi, còn là tiểu đoàn trưởng gọi tới, hẳn là y thuật của cô ấy khá lắm nhỉ?”
Tạ Uy cười: “Nghe bảo giỏi lắm, Hàn tướng quân mời cô ấy nhiều lần lắm rồi mới mời được.”
“Vậy sau này mọi người bị thương, có cô ấy ở quân y thì sẽ được cứu hết hả?”
Tạ Uy không đáp lại mà nhanh chóng đi vào bếp, gọi món tướng quân căn dặn.
Lúc anh ta ra ngoài, Hàn tướng quân đã âm thầm dặn, nếu có người hỏi về thân phận của Dung Thanh Du thì cứ trả lời y như anh ta vừa nói.
Anh ta mới đầu còn nghi ngờ, giờ thì hiểu rồi.
Tướng quân quả đúng là tướng quân, giỏi ghê!
Hàn Chấn ngồi ăn với Dung Thanh Du xong lại đích thân dẫn cô đến chỗ bệnh viện quân y tạm thời.
Lần này lúc qua đó, viện trưởng Trần Ngưng đã rời phòng phẫu thuật, đang ăn cơm trong phòng làm việc.
Cô ấy vừa thấy Hàn Chấn dẫn Dung Thanh Du tới đã đặt ngay hộp cơm trên tay xuống, cười hỏi Hàn Chấn: “Hàn tướng quân, sao ngài lại đến đây?”
Hàn Chấn mỉm cười, giới thiệu với cô ấy: “Vị này là bậc thầy chế thuốc – đồng chí Dung Thanh Du, viện trưởng Trần, tôi khó khăn lắm mới mời được bác sĩ Dung xuống núi, cô nhất định phải đối xử tử tế với cô ấy nhé, đừng giống như ban sáng, để cho một kẻ không có mắt làm tổn thương bác sĩ Dung.”
Trần Ngưng sững người: “Ban sáng? Có kẻ không có mắt làm tổn thương bác sĩ Dung? Là kẻ nào? Tôi phạt cô ta ngay!”
Hàn Chấn còn định đòi công đạo thay Dung Thanh Du song cô đã cười nói: “Không sao, chút hiểu lầm nhỏ, viện trưởng Trần, chào cô! Sau này mong cô giúp đỡ thêm.”
Trần Ngưng thấy Dung Thanh Du không truy cứu thêm cũng lập tức chìa tay ra, ra sức bắt tay Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, chào cô chào cô! Chào mừng cô đến với bệnh viện chúng tôi, thực sự rất cảm ơn, linh dược do cô điều chế quả thực rất hữu dụng, đã cứu vô số tính mạng của chiến sĩ bọn tôi. Tôi thay mặt tất cả chiến sĩ cảm ơn cô.”
Dung Thanh Du cười nhẹ: “Bác sĩ Trần không cần khách khí, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, chỗ nào cần đến tôi thì cô cứ nói thẳng với tôi.”
Trần Ngưng vui vẻ cười đáp: “Được được được, có bậc thầy chế thuốc như bác sĩ Dung đây rồi, tôi cũng yên tâm hơn.”
Có Dung Thanh Du ở đây cũng có nghĩa là có linh dược đều đặn, mấy chiến sĩ bị thương nặng cũng khỏi lo không có thuốc chữa nữa.
Ngay lúc đó, ở ngoài vang lên tiếng ồn ào.
“Bác sĩ, bác sĩ, mau đến cứu người, mau đến cứu người…”
“Hàn tướng quân, ngại quá, tôi phải ra xem sao đã.”
Trần Ngưng vội vã rời đi, thấy mấy chiến sĩ dẫn một chiến sĩ trẻ máu me đầm đìa tới vội lao đến.
Trần Ngưng nhanh chóng dẫn họ vào phòng phẫu thuật: “Qua bên đây, qua bên đây.”
Dung Thanh Du theo ra cửa cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Trên người anh cũng dính đầy máu tươi.
Trái tim Dung Thanh Du trong phút chốc quặn thắt.
Nhưng thấy anh vẫn còn đi nhanh như bay, trái tim lại bình tĩnh lại.
Anh còn có thể đi nhanh đến vậy tức là anh ổn.
Sau khi Lịch Mãnh dẫn chiến sĩ vào, mới nhìn thấy Dung Thanh Du đứng cạnh, lập tức trợn tròn mắt.
Anh còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, cố sức mở lớn mắt nhìn.
Đợi khi thấy Dung Thanh Du vẫn đang nhìn anh cười, Lịch Mãnh mới ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Du Nhi, sao em lại ở đây?”
Dung Thanh Du cười trách: “Còn chẳng phải tại anh, tiết lộ thuốc của em ra ngoài nên Hàn tưởng quân mới bảo cụ mời em xuống núi, đến giúp các anh.”
Lịch Mãnh vỗ đầu mình, vẻ mặt hối lỗi, cười nói với cô: “Xin lỗi! Tiểu Du Nhi, là lỗi của anh! Anh… không nên làm lộ thuốc của em…”
Dung Thanh Du thấy anh tự trách, vội ngăn anh lại nói: “Không! Anh đã làm rất đúng! Anh Lịch, em không trách anh, em tự nguyện tới đây. Em có thể cùng anh kề vai tác chiến.”