Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 45

Lịch Mãnh lập tức bị cô làm cho cảm động: “Tiểu Du Nhi…”

Nếu không phải xung quanh còn có nhiều người đang nhìn bọn họ, Lịch Mãnh thật sự rất muốn dang tay ôm lấy cô, rất muốn cảm ơn cô đã ủng hộ và yêu mến anh, cảm ơn cô đã bao dung và thấu hiểu anh.

Tiểu Du Nhi của anh thật sự rất tốt, rất tốt!

Dung Thanh Du cười đến nỗi mặt mày cong cong: “Mới thế đã cảm động rồi à?”

Lịch Mãnh gật đầu vô cùng chắc nịch: “Ừ! Cảm động! Rất cảm động!”

Khi đối diện với đôi mắt sáng rực tỏa ra hơi nóng kia, Dung Thanh Du không khỏi có chút ngượng ngùng, gương mặt cũng ửng đỏ tựa như hoa đào nở rộ, trông càng thêm xinh đẹp rung động lòng người hơn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình cảm lan tràn.

Ngay cả mấy chiến sĩ trẻ tuổi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn trộm bọn họ từ nãy giờ cũng có thể cảm nhận được hơi thở yêu đương hồng phấn giữa hai người.

Có một chiến sĩ trẻ tuổi bị mấy người khác đẩy ra, để cậu ta làm đại diện đi hỏi chuyện.

Chiến sĩ trẻ tuổi kia đột nhiên vọt ra, hơi thở hồng phấn giữa Lịch Mãnh và Dung Thanh Du cũng lập tức bị phá tan.

Chiến sĩ trẻ tuổi nhìn thấy Lịch Mãnh và Dung Thanh Du đều nhìn về phía cậu ấy, không khỏi có chút lúng túng mà gãi đầu.

Cậu ấy cười gượng hai tiếng, bất chấp hỏi Lịch Mãnh: “Doanh trưởng, nữ đồng chí này có phải là bạn gái của anh không ạ?”

Lịch Mãnh lườm chiến sĩ hỏi chuyện kia một cái, ánh mắt mang theo sự lạnh lùng khiến anh chiến sĩ nhỏ sợ đến nỗi run cả người.

Ánh mắt của doanh trưởng thật đáng sợ!

Lịch Mãnh thấy cậu ấy biết sợ, lúc này mới lạnh giọng nói với bọn họ: “Bác sĩ Dung là bạn gái của tôi, sau này các cậu tôn trọng một chút, biết không?”

Mấy chiến sĩ lớn tiếng đáp một câu: “Đã rõ, doanh trưởng.”

Sau đó bọn họ lại nhìn về phía Dung Thanh Du, đồng thanh hô to: “Chào chị dâu!”

Dung Thanh Du nghe thấy bọn họ hô “Chào chị dâu” thì lập tức xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt: “Tôi vẫn chưa gả cho anh ấy, vẫn chưa phải là chị dâu của các cậu, các cậu cứ gọi tôi là bác sĩ Dung đi!”

Lịch Mãnh biết cô xấu hổ nên cũng quan tâm giải vây cho cô, nói với mấy chiến sĩ trong doanh trại: “Sau này các cậu cứ gọi là bác sĩ Dung, chờ sau khi chúng tôi kết hôn các cậu hãy gọi chị dâu.”

“Rõ, thưa doanh trưởng.” Mấy cậu chiến sĩ đều đứng đó cười trộm.

Sự xuất hiện của Dung Thanh Du cùng với những khoảnh khắc vui vẻ lúc gặp mặt của cô và Lịch Mãnh đã tạm thời hòa tan sự bi thương và đau khổ của bọn họ khi ở trên chiến trường.

Nhưng sau khi niềm vui bất ngờ và sự vui vẻ này chìm xuống, những nỗi đau và tổn thương sau cuộc chiến lại dần dần bao trùm tâm hồn của bọn họ.

Dung Thanh Du thấy bọn họ lại rơi vào im lặng, không nhịn được mà an ủi bọn họ: “Các cậu đừng lo lắng, bây giờ có thuốc tốt, lại có bác sĩ giỏi như viện trưởng Trần ở đây, các chiến sĩ sẽ không sao đâu.”

Cô lặng lẽ bổ sung thêm một câu ở trong lòng, cho dù viện trưởng Trần không cứu được, vẫn còn có tôi ở đây.

Cho dù y thuật bình thường không cứu được bọn họ, cô cũng có thể dùng pháp thuật hệ Mộc để cứu chữa cho bọn họ.

Lịch Mãnh nắm chặt tay cô, nói với cô bằng giọng cảm động: “Tiểu Du Nhi, cảm ơn thuốc mà em gửi tới, số thuốc đó thật sự đã cứu được rất nhiều người.”

Dung Thanh Du cười nhìn vào mắt anh, ra sức nắm chặt tay anh: “Có ích là tốt rồi.”

Cô lại quan tâm hỏi Lịch Mãnh: “Anh không bị thương chứ?”

Lịch Mãnh liếc nhìn vết máu trên người mình, lắc đầu: “Không bị, đây đều là máu của người khác.”

Dung Thanh Du lại hỏi mấy chiến sĩ khác: “Vậy bọn họ thì sao? Có bị thương hay không?”

Lịch Mãnh trực tiếp hỏi bọn họ: “Lâm Bình, các cậu có bị thương không? Nếu như có thì để bác sĩ Dung xử lý vết thương cho các cậu.”

Mấy người Lâm Bình lắc đầu: “Chúng tôi không bị thương.”

Cho dù có bị trầy da một chút, bọn họ da dày thịt béo, không cần xử lý cũng sẽ nhanh chóng lành lại.

Bọn họ cũng không dám làm phiền bác sĩ Dung, để tránh cho Lịch Diêm Vương không vui, sau này sẽ xử lý bọn họ.

Dung Thanh Du và mấy người Lịch Mãnh chờ bên ngoài hơn một giờ, cuối cùng viện trưởng Trần Ngưng cũng đi ra.

Lịch Mãnh bước nhanh đến hỏi: “Viện trưởng Trần, bệnh nhân thế nào rồi?”

Trần Ngưng mỉm cười nhìn Dung Thanh Du một cái, sau đó mới trả lời: “Có thuốc cầm máu mà trước đó bác sĩ Dung đưa, ca phẫu thuật rất thuận lợi, lát nữa trở lại phòng bệnh, tĩnh dưỡng thật tốt là có thể nhanh chóng hồi phục khỏe mạnh.”

Lịch Mãnh nói liên hồi: “Cảm ơn viện trưởng Trần, cảm ơn.”

Trần Ngưng lại nhìn về phía Dung Thanh Du, nói với vẻ áy náy: “Bác sĩ Dung, thật ngại quá, cô vừa đến đã gặp đúng lúc tôi phải làm phẫu thuật, có chỗ nào sơ suất thì xin cô hãy thông cảm cho.”

Dung Thanh Du thấy viện trưởng Trần Ngưng cũng khách khí và tôn trọng cô giống như Hàn Chấn, còn xưng hô kính trọng cô, cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng.

Cô vội trả lời: “Viện trưởng Trần, cô đừng nói như vậy, lúc cô bận bịu ở bên trong tôi cũng tranh thủ ôn chuyện với Lịch Mãnh, chỉ là không giúp được gì cho mọi người, thật ngại quá.”

Trần Ngưng thấy thái độ của Dung Thanh Du khiêm tốn, không hề có thói kiêu ngạo của người tài chế thuốc, trong lòng càng yêu thích hơn mấy phần.

“Cô vừa mới tới đây, cũng là do chúng tôi sắp xếp không chu đáo, không dẫn cô đi làm quen với hoàn cảnh, bác sĩ Dung, lát nữa cô về văn phòng cùng tôi, tôi lấy cho cô hai bộ đồng phục để thay, bên cô cần dược liệu gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô.”

Dung Thanh Du mỉm cười trả lời: “Được, tôi mới đến nên không hiểu gì, làm phiền viện trưởng Trần sắp xếp.”

“Vậy tôi đi vào đẩy bệnh nhân ra, lát nữa chúng ta sẽ trở về.”

Trần Ngưng nói xong bèn quay người trở lại phòng phẫu thuật, rồi cùng hai y tá đẩy bệnh nhân ra.

Lịch Mãnh và mấy chiến sĩ vội đi tới giúp đỡ.

Trần Ngưng giao cho hai y tá đưa bệnh nhân về phòng bệnh, sau đó mới gọi Dung Thanh Du về văn phòng.

Lịch Mãnh cũng nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du, anh đưa cậu ấy về phòng bệnh trước, lát nữa sẽ đi tìm em.”

Dung Thanh Du khẽ gật đầu: “Được, lát nữa gặp.”

Trần Ngưng dẫn Dung Thanh Du về phòng làm việc của cô ấy, sau khi mời Dung Thanh Du ngồi xuống, cô ấy mới lấy ra hai bộ đồ bác sĩ từ trong ngăn tủ ở phòng làm việc.

“Bác sĩ Dung, hai bộ đồ bác sĩ này là của cô, phòng làm việc của cô được sắp xếp ở ngay bên cạnh, được chứ?”

Dung Thanh Du khẽ gật đầu: “Được.”

Cô lại nói với Trần Ngưng: “Viện trưởng Trần, tôi cần một chút dược liệu mới có thể luyện chế được những thuốc cầm máu kia, các cô có thể cung cấp không?”

Trần Ngưng cười đáp: “Đương nhiên, cô đưa danh sách dược liệu cho tôi, tôi bảo người đưa tới.”

Dung Thanh Du đưa danh sách dược liệu đã viết sẵn cho Trần Ngưng.

Trần Ngưng nhận lấy xem thử, nói với cô một tiếng: “Bác sĩ Dung, cô ngồi ở đây một lát trước, tôi đi tìm người mua thuốc.”

“Được.”

Dung Thanh Du nhìn Trần Ngưng đi ra cửa, một mình ngồi ở trong phòng làm việc của Trần Ngưng cũng cảm thấy có chút nhàm chán, muốn tìm một ít chuyện để làm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cô bèn dứt khoát ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, để thần thức đi vào Tiên phủ tùy thân, thu hoạch những dược liệu đã chín.

Sau khi cô bắt đầu công việc luyện thuốc ở đây, chắc chắn sẽ cần dùng đến một lượng thuốc lớn.

Dược liệu mà viện trưởng Trần kêu người đi mua về chưa chắc đã đầy đủ, cũng chưa chắc đã dùng tốt, đến lúc đó, e rằng vẫn phải dùng đến dược liệu ở trong Tiên phủ tùy thân.

Bây giờ cô chuẩn bị ở trong đó nhiều dược liệu một chút, khi cần thì có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào, như vậy sẽ không phải sợ không đủ.

Một lát sau, Trần Ngưng đã trở lại.

Dung Thanh Du nghe thấy tiếng động khi cô ấy trở về thì cũng lập tức thu lại thần thức rồi đứng dậy.

Trần Ngưng cười nói với cô: “Đã kêu người đi mua rồi, bác sĩ Dung, thật sự rất xin lỗi, đây là bệnh viện quân y do chúng tôi tạm thời dựng lên nên thiết bị đơn sơ, bởi vì không có bác sĩ Đông y nên cũng không chuẩn bị thuốc, làm phiền cô chờ thêm một lúc nữa.”

Dung Thanh Du cười nói: “Không sao, là do tôi tới quá gấp gáp.”

Trần Ngưng lại nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, nhân lúc bây giờ không có việc gì, tôi dẫn cô đi xung quanh xem một chút nhé.”

Dung Thanh Du gật đầu: “Được.”

Trần Ngưng dẫn Dung Thanh Du ra ngoài, đi theo cô ấy xem thử phòng cấp cứu, phòng phẫu thuật, phòng bệnh, vân… vân…

Lúc hai người đi dạo đến chỗ phòng bệnh đồng đội của Lịch Mãnh, lại tình cờ nhìn thấy Liễu Ái Hồng kia đang xum xoe với Lịch Mãnh.

“Doanh trưởng Lịch, đây là quả táo mà bọn em vừa hái xuống, em cố ý để lại cho anh đó, anh mau ăn đi.”

Lịch Mãnh lạnh mặt, nói với giọng điệu vô tình: “Làm phiền cô tránh xa tôi một chút, tôi không cần.”

Liễu Ái Hồng thấy Lịch Mãnh không nể mặt như vậy, sắc mặt lập tức đỏ ửng.

Khi cô ta nhìn thấy Trần Ngưng và Dung Thanh Du đứng ở cửa, sắc mặt càng giống như bảng pha màu, lúc thì đỏ, lúc thì trắng, cực kỳ khó coi.

Ở trước mặt viện trưởng Trần Ngưng, Liễu Ái Hồng cũng không dám tiếp tục làm trò nữa.

Cô ta vội vàng lấy lại trái táo, không dám nhiều lời thêm một câu nào, vội vã đi ra ngoài.

Trần Ngưng nhìn bóng lưng của Liễu Ái Hồng, nhíu mày lại.

Lúc này Lịch Mãnh cũng nhìn thấy Trần Ngưng và Dung Thanh Du đi tới, anh lập tức đứng dậy đi về phía hai người.

“Viện trưởng Trần, Tiểu Du, hai người tới rồi à? Mau vào đi!”

Bình Luận (0)
Comment