Mang Theo Tiên Phủ Trở Về Những Năm 60

Chương 46

Trần Ngưng và Dung Thanh Du đi vào.

Trần Ngưng nhìn thấy vị chiến sĩ trẻ tuổi vừa làm xong phẫu thuật không lâu vẫn còn tỉnh, liền bước lên hỏi anh ta: “Đồng chí Tiểu La, bây giờ cảm thấy thế nào? Vẫn ổn chứ?”

La Đại Quý khàn giọng trả lời: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Trần Ngưng lại cười với cậu ấy: “Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tranh thủ sớm ngày khỏe lại.”

La Đại Quý trả lời: “Cảm ơn, tôi sẽ vậy.”

Trần Ngưng thấy trạng thái cậu ấy không tệ, lại quay đầu nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, vậy hôm nay cô đoàn tụ đoàn tụ với doanh trưởng Lịch trước, ngày mai hãy bắt đầu làm việc nhé!”

Dung Thanh Du nghĩ dược liệu còn chưa tới, bèn gật gật đầu: “Được, cảm ơn viện trưởng Trần.”

Trần Ngưng cười cười: “Không cần khách sáo, vậy tôi đi trước đây.”

Dung Thanh Du tiễn cô ấy đến cửa phòng bệnh: “Viện trưởng Trần, cô đi thong thả!”

Trần Ngưng vẫy vẫy tay về phía cô, xoay người trở về phòng làm việc của cô ấy.

Dung Thanh Du trở lại phòng bệnh, nhìn thấy La Đại Quý vừa mới làm phẫu thuật xong không lâu sắc mặt tái nhợt, biết là do lúc bị thương cậu ấy mất máu quá nhiều.

Cô lại lấy ra một viên thuốc bồi nguyên, để Lịch Mãnh đút cho La Đại Quý uống.

La Đại Quý bọn họ bây giờ đều biết thuốc viên Lịch Mãnh lấy ra cực kỳ tốt, Lịch Mãnh đưa cho cậu ấy uống, cậu ấy không chút do dự liền há mồm uống.

Sau khi uống xong, La Đại Quý cảm thấy toàn thân ấm áp, vô cùng thoải mái, cậu ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Cơ thể của cậu ấy, cũng dưới hiệu quả của thuốc bồi nguyên, dần dần khôi phục sức sống, dần dần chữa trị vết thương của cậu ấy.

Lịch Mãnh thấy La Đại Quý ngủ rồi, để Lâm Bình ở lại trông cậu ấy, những người khác đều trở về nghỉ ngơi.

Bọn họ ở biên giới chiến khu thế này, lúc nào cũng có khả năng phải ra chiến trường, thời gian nghỉ ngơi đều phải giành giật từng giây.

Rất nhiều lúc, ngay cả tắm bọn họ cũng không tắm, cơ bản là về đến doanh trại, mệt đến ngã đầu liền ngủ thiếp đi.

Mệt chắc chắn là mệt rồi, uy hiếp tính mạng và nguy hiểm cũng tồn tại bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần có thể sống tiếp ở trên chiến trường thì sẽ có thể tích lũy một ít chiến công.

Đợi sau khi bọn họ trở về sẽ được cân nhắc công lao rồi thăng chức.

Rất nhiều sĩ binh muốn lên chức tranh thủ đến tiền tuyến lấy tính mạng ra nỗ lực hết sức.

Lịch Mãnh dẫn theo Dung Thanh Du trở về lều vải của anh.

Lều vải của anh cũng rất đơn sơ, rất nhỏ hẹp, bên trong bày một cái giường xếp một người ngủ, còn có một cái bàn bằng vải bạt có thể gấp lại.

Dung Thanh Du nhìn thấy bọn họ ngay cả một tủ quần áo giản dị cũng không có, quần áo của anh chỉ xếp lại rồi để bên trong balo hành quân lớn.

Hai người đứng ở bên trong, không xoay người thoải mái lắm.

Lịch Mãnh trực tiếp kéo Dung Thanh Du ngồi xuống giường, lại quan tâm hỏi cô: “Tiểu Du, chỗ ở của em được phân ở đâu?”

Dung Thanh Du lúc này mới phát hiện, dường như cô vẫn chưa được sắp xếp chỗ ở, hành lý của cô cũng còn để ở chỗ Trần Ngưng.

Dung Thanh Du có chút lúng túng cười đáp lại anh: “Hành lý của em còn để ở chỗ viện trưởng Trần, cô ấy vẫn chưa sắp xếp chỗ ở cho em, nơi làm việc của em thì lại sắp xếp xong rồi, ở ngay bên cạnh phòng làm việc của viện trưởng Trần.”

Lịch Mãnh nghe xong, liền nói với cô: “Vậy bây giờ anh cùng em đến chỗ viện trưởng Trần, hỏi một chút về chuyện chỗ ở rồi lấy hành lý qua đó.”

Dung Thanh Du gật gật đầu: “Được, đúng lúc em cũng mang một chút đồ ăn đến, chút nữa lấy cho anh.”

Hai người lại cùng nhau đi về phía văn phòng của viện trưởng Trần.

Liễu Ái Hồng vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ trong bóng tối, lúc nhìn thấy dáng vẻ thân mật vừa nói vừa cười của bọn họ, hai mắt tràn đấy vẻ tức giận và căm ghét.

Con hồ ly tinh này, quả nhiên đúng như dự đoán của cô ta, vừa đến đã quyến rũ doanh trưởng Lịch mà cô ta nhìn trúng, đúng thật là quá tức rồi.

Nhưng cho dù cô ta có tức giận thêm nữa, cho dù bị tức ch*t, cô ta cũng không thể làm gì Dung Thanh Du.

Trần Ngưng còn ở văn phòng viết báo cáo phẫu thuật.

Lịch Mãnh đứng ở cửa, giơ tay gõ gõ cửa: “Viện trưởng Trần, còn đang bận hả.”

Trần Ngưng nhìn thấy Lịch Mãnh và Dung Thanh Du lại đến đây, vội vàng bỏ bút trong tay xuống, đứng dậy, ôn hòa cười hỏi bọn họ: “Doanh trưởng Lịch, bác sĩ Dung, hai người tìm tôi có việc?”

Dung Thanh Du cười trả lời: “Viện trưởng Trần, tôi đến đây để lấy hành lý, tiện thể hỏi một chút, buổi tối tôi nghỉ ngơi ở đâu vậy?”

Trần Ngưng aiyo một tiếng: “Cô xem tôi kìa, bận đến hồ đồ rồi, tôi lập tức sắp xếp cho cô, bác sĩ Dung, cô đi theo tôi.”

Trần Ngưng lại giúp Dung Thanh Du xách hành lý của cô ra, lại dẫn theo Dung Thanh Du và Lịch Mãnh cùng đi về phía khu nghỉ lại.

Nơi ở của những bác sĩ, y tá như bọn họ, ở ngay phía sau bệnh viện quân y tạm thời, cũng chỉ cách hơn một trăm mét, tiện cho bọn họ làm việc bất cứ lúc nào.

Trần Ngưng mở một cái lều vải trong đó ra, nói với Dung Thanh Du: “Bác sĩ Dung, cô cứ ở cái lều vải này đi, ở đây điều kiện không tốt, vẫn mong cô thông cảm nhiều hơn.”

Trần Ngưng lại cười giải thích với Dung Thanh Du: “Lều vải này, thường là hai người ở chung một cái, một người trực ca sáng, một người trực ca đêm, thay phiên trở về nghỉ ngơi. Cô là cố vấn quân y của cấp doanh trưởng, có thể ở một mình một cái lều.”

Dung Thanh Du cũng cảm kích nói: “Cảm ơn viện trưởng Trần, làm phiền cô rồi.”

Trần Ngưng cười khoát tay nói: “Không làm phiền, vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi trở về trước đây.”

“Được rồi, cô đi thong thả.”

Sau khi Dung Thanh Du tiễn Trần Ngưng đi, mượn túi hành lý che đi, từ bên trong Tiên phủ tùy thân lấy ra một bình lại một bình sốt bò, nấm bolognese, sốt dưa chuột, sốt củ cải, đậu đũa sốt, còn lấy ra thịt heo khô, thịt bò khô, thịt thỏ khô,.. đưa cho anh.

Lịch Mãnh vừa nhìn thấy những món rau ngâm và thịt khô này, hai mắt liền sáng lên: “Tiểu Du Nhi, em tốt quá đi, có rau ngâm và thịt khô này, chúng ta có thể đỡ thèm rồi.”

Dung Thanh Du đau lòng anh ở đây không dễ dàng, lúc này liền mở một hộp thịt thỏ cay mà cô làm cho anh ăn, cười nói với anh: “Anh Lịch, anh ăn cái này trước một chút đi, giải cơn thèm rồi hẵng nói.”

Lịch Mãnh dùng sức hít một hơi, ngửi mùi vị một chút, sau đó hai mắt liền sáng lên nhìn cô hỏi: “Tiểu Du Nhi, những hộp thịt này đều là em làm đúng không?”

Dung Thanh Du dí dỏm cười nói: “Đương nhiên rồi, ngoài em ra, làm gì có ai hào phóng như vậy, làm nhiều hộp thịt đến thế cho anh ăn?”

Lịch Mãnh suy nghĩ, quả thật cũng đúng, chỉ có Tiểu Du Nhi của anh mới chu đáo và quan tâm anh như vậy.

Cho dù là mẹ của anh – bà Lâm Văn Lan, cũng sẽ không làm tốt đến như vậy được.

Lịch Mãnh cảm động đến cực điểm, anh bỏ đồ hộp trong tay sang một bên, trực tiếp ôm lấy Dung Thanh Du, nhắm vào đôi môi đỏ của cô, dùng sức hôn lấy.

Bình Luận (0)
Comment