Đầu óc Dung Thanh Du lập tức mơ màng.
Cô giơ tay muốn ngăn cản Lịch Mãnh theo bản năng nhưng không ngăn được sự nhiệt tình của anh.
Môi của cô bị anh dùng sức hôn lấy hôn để.
Động tác của anh có chút vụng về, nhưng lại dịu dàng một cách kỳ lạ, khiến cô có thể cảm nhận sâu sắc được dụng tâm và tình cảm sâu đậm của anh đối với cô.
Cô cũng lún sâu vào trong lưới tình do anh dệt nên, dần dần mềm lòng.
Hai người ôm lấy nhau thật lâu, dưới sự khước từ của cô, cuối cùng mới tách ra.
Lịch Mãnh si mê nhìn dáng vẻ khuôn mặt đỏ bừng đó của cô, hận không thể hôn lên đó thêm hai cái nữa.
Anh mang theo một tia vội vàng cầu xin cô: “Tiểu Du Nhi, lần này sau khi chúng ta trở về thì lập tức kết hôn có được không?”
Dung Thanh Du giận giữ lườm anh một cái: “Không được, nhanh quá rồi, kỳ hạn thử thách của anh còn chưa kết thúc.”
Gương mặt tuấn tú của Lịch Mãnh trong nháy mắt sụp đổ: “Tiểu Du Nhi, em còn muốn thử thách anh bao lâu? Cho anh một thời gian chính xác đi mà!”
Dung Thanh Du khẽ nâng cái cằm nhỏ lên, cười liếc nhìn anh nói: “Xem tâm trạng của em đã.”
Lịch Mãnh mê mệt dáng vẻ hơi ngạo nghễ của cô như thế này, không nhịn được lại ôm lấy cô, nhanh chóng hôn lên mặt cô một cái.
Dung Thanh Du đưa tay đánh anh một cái: “Anh Lịch, anh học cái xấu rồi.”
Lịch Mãnh rất không biết xấu hổ mà kề sát đến trước mặt cô, trầm thấp cười nói: “Tiểu Du Nhi, anh chỉ muốn làm chuyện xấu đối với em.”
Dung Thanh Du nhìn thấy đáy mắt anh có một vài tia máu, mang vẻ đau lòng nói: “Anh đừng lắm miệng nữa, mau trở về ngủ một giấc đi, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Lịch Mãnh lấy lòng cầu xin cô: “Tiểu Du Nhi, anh muốn ở cạnh em, không muốn xa em, anh ở chỗ em ngủ một lúc có được không?”
Dung Thanh Du bị ánh mắt mềm mại dễ thương đó của anh nhìn nên cũng mềm lòng: “Được rồi, vậy anh ở đây ngủ một lúc đi, em ở bên cạnh trông anh.”
“Cảm ơn Tiểu Du Nhi.”
Lịch Mãnh cứ như sợ cô sẽ đổi ý, lập tức cởi quần và áo đã bẩn trên người ra, nằm lên giường rồi nhắm mắt lại, một lúc sau anh đã ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi anh tỉnh dậy sau khi ngủ được một giấc, thì trời bên ngoài đã đen kịt rồi.
Anh mở mắt ra, nhìn thấy Dung Thanh Du đang ngồi ở bên cạnh anh, trong tay cầm một quyển sách cũ rích để đọc.
Cảnh tượng ấm áp và dịu dàng đó khiến ánh mắt Lịch Mãnh cũng trở nên ôn nhu thâm tình.
Trong lòng anh đang dâng lên một loại tình cảm gọi là ngọt ngào, dần dần lan tràn khắp toàn thân anh.
Dung Thanh Du nhìn thấy anh dậy rồi thì bỏ quyển sách trong tay xuống, cười hỏi anh: “Anh Lịch, anh dậy rồi? Đói rồi đúng không?”
Lịch Mãnh ngủ một giấc, cảm thấy sức lực toàn thân đều đã trở về.
Anh vươn người một cái, cười hỏi ngược lại cô: “Em đã ăn gì chưa?”
Dung Thanh Du lắc lắc đầu: “Chưa ăn, em muốn đợi anh rồi cùng ăn.”
Lịch Mãnh liếc mắt nhìn sắc trời đã đen kịt bên ngoài: “Bây giờ chắc nhà ăn không còn gì để ăn rồi nhỉ? Chúng ta ăn gì đây?”
Dung Thanh Du khẽ mỉm cười: “Em sớm đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô lấy ra mấy hộp cơm đang bị túi hành lý che đi, từng hộp từng hộp xếp chồng chất trên bàn.
“Anh Lịch, những món này đều là mấy món anh thích ăn, anh xem xem, có nấm hương thịt tươi sủi cảo, thịt băm sốt Bắc Kinh, gà cung bảo, còn có vịt nướng và thịt nướng Tiểu Du Nhi đích thân làm, thế nào? Phong phú chứ?”
Lịch Mãnh tràn đầy dịu dàng nhìn cô mở hộp cơm, nghe cô ở đó nhắc tới nhắc lui, lồng ng*c mềm đến rối tinh rối mù.
Tiểu Du Nhi của anh, dịu dàng như vậy, chu đáo như vậy, biết yêu thương anh như vậy, thật sự khiến anh yêu đến tận xương tủy.
Anh thật may mắn làm sao, có thể có được sự yêu thích và tình yêu sâu đậm của cô.
Lịch Mãnh mang theo niềm cảm ơn và cảm động nồng đậm, cùng Dung Thanh Du ăn bữa cơm tối hạnh phúc này.
Ăn cơm xong, Lịch Mãnh lại ở chỗ Dung Thanh Du đến gần mười giờ tối, mới bịn rịn trở về ký túc xá của anh.
Ngay cả tối ngủ nằm mơ, Lịch Mãnh cũng đang cười.
Có Tiểu Du Nhi ở bên cạnh anh, anh thật sự cảm thấy hạnh phúc vô biên.
Sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, sau khi Lịch Mãnh rửa mặt xong, lại vội vàng chạy đi tìm Dung Thanh Du, chuẩn bị cùng cô đến nhà ăn để ăn sáng.
Đi được nửa đường, anh lại bị người phụ nữ đưa táo cho anh hôm qua cản lại.
“Doanh trưởng Lịch, em có việc muốn hỏi anh.”
Lịch Mãnh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt này, không thèm để ý đến cô ta, nghiêng người sang một bên rồi đi mất.
Liễu Ái Hồng vẫn không từ bỏ ý định nên tiếp tục xông lên chắn đường anh, vội vã hỏi anh: “Doanh trưởng Lịch, anh và người phụ nữ họ Dung kia có quan hệ gì?”
Lịch Mãnh nhìn chằm chằm cô ta, cười lạnh: “Bác sĩ Dung Thanh Du là vị hôn thê của tôi, đời này tôi chỉ cưới cô ấy, những người phụ nữ khác tốt nhất nên tránh xa một chút, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!”
Lịch Mãnh nói xong thì lập tức nhấc chân đi.
Nếu như không phải sợ người phụ nữ này dây dưa không dứt, anh cũng lười để ý đến loại phụ nữ muốn trèo cao giẫm thấp này.
Hy vọng cô ta thông minh một chút, đừng dây dưa không rời nữa, nếu không, anh sẽ không hạ thủ lưu tình với loại phụ nữ như vậy nữa.
Liễu Ái Hồng một mặt bi thương nhìn Lịch Mãnh đi xa.
Cô ta bị lời nói thẳng thắn và mang ý uy hiếp này của Lịch Mãnh đả kích rồi.
Doanh trưởng Lịch này, quá vô tình cay nghiệt rồi!
Sao cô ta lại thích loại đàn ông khốn nạn thế này chứ?
Nghĩ đến lời uy hiếp cuối cùng của Lịch Mãnh, còn có ánh mắt lạnh lẽo vô tình đó của anh, Liễu Ái Hồng sợ rồi.
Cô ta quyết định biết điều một chút, đổi một mục tiêu khác.
Loại đàn ông thế này, ai thích thì cứ chiếm lấy, cô ta không cần nữa, dù sao chiến khu cũng không phải chỉ có một mình anh là sĩ quan ưu tú, hừ!
Nếu Lịch Mãnh và Dung Thanh Du biết được suy nghĩ của cô ta, chắc chắn sẽ vỗ tay cho cô ta.
Lịch Mãnh đi đến ngoài cửa doanh trại của Dung Thanh Du, nhẹ giọng nói vào bên trong: “Tiểu Du Nhi, em dậy chưa? Chúng ta đi ăn sáng nhé.”
Dung Thanh Du lúc này vừa hay cũng đang chuẩn bị đến nhà ăn để ăn sáng.
Cô nghe thấy giọng của Lịch Mãnh, vội vàng mở rèm cửa doanh trại ra rồi bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy bác sĩ y tá ở bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm bọn họ, da mặt Dung Thanh Du rất mỏng, nên cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô lại đi vào bên trong lấy hai hộp đựng cơm ra, nói với anh: “Anh Lịch, vậy chúng ta mau đi thôi!”
Lịch Mãnh và Dung Thanh Du cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Vẻ ngoài của hai người bọn họ đều rất đẹp, Lịch Mãnh lại là nhân vật nổi tiếng của chiến khu, cả một đường đi qua, bọn họ cứ như đèn pha, thu hút vô số sự chú ý.
Vị sĩ quan khá thân với Lịch Mãnh lập tức bước lên hỏi anh: “Lịch Mãnh, vị nữ đồng chí này là ai vậy?”
Lịch Mãnh kiêu ngạo trả lời: “Đây là người yêu của tôi, cô ấy vừa được điều đến quân y bên này để chi viện.”
Những sĩ quan đang nghe ngóng, vừa nghe thấy Dung Thanh Du là người yêu của Lịch Mãnh, đốm lửa vừa mới bốc lên trong lòng lập tức bị dập tắt rồi.
Lúc nãy bọn họ còn ôm một tia may mắn, nếu vị nữ đồng chí này là em gái của doanh trưởng Lịch thì bọn họ đã có cơ hội rồi.
Kết quả vị nữ đồng chí xinh đẹp này vậy mà lại là người yêu của Lịch doanh trưởng.
Doanh trưởng Lịch cũng tốt số thật, có thể tìm được người yêu tốt như vậy.
Dung Thanh Du nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo và tự hào của Lịch Mãnh khi giới thiệu về cô, trong lòng vừa buồn cười, vừa cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cô thích thái độ phóng khoáng, không chút ngượng ngùng này của anh.
Hai người bọn họ ngồi ở trong nhà ăn, dưới ánh nhìn của vô số người, thản nhiên ăn xong bữa sáng.
Lịch Mãnh tiếp tục đưa Dung Thanh Du tới văn phòng làm việc, lúc này mới về đến doanh trại của mình làm việc.
Bọn họ bây giờ cũng chuẩn bị ra chiến trường bất cứ lúc nào.
Trận chiến này, có lẽ còn phải kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, rốt cuộc lúc nào mới kết thúc, ngay cả anh cũng không biết.
Dung Thanh Du đến phòng làm việc, đi tìm viện trưởng Trần Ngưng trước.
Trần Ngưng vừa nhìn thấy Dung Thanh Du đến thì đã lập tức cười nói với cô: “Bác sĩ Dung, những dược liệu kia hôm qua đã được đưa đến rồi, tôi dẫn cô qua đó xem thử.”
Dung Thanh Du cười trả lời: “Được, cảm ơn viện trưởng.”
Trần Ngưng dẫn theo Dung Thanh Du đi vào trong một nhà kho đơn giản, mở ra từng túi bao tải đựng dược liệu đó: “Bác sĩ Dung, cô xem xem những dược liệu này có được không? Những dược liệu quý trọng kia, đều được đựng trong những cái hộp nhỏ kia.”
Dung Thanh Du kiểm tra các loại dược liệu một chút, phát hiện chất lượng đều không tệ.
Đương nhiên, so với dược liệu trong Tiên phủ của cô thì chắc chắn là không sánh bằng rồi.
Cô lập tức gật gật đầu với Trần Ngưng: “Những dược liệu này chất lượng vẫn ổn, có thể dùng được.”
Trần Ngưng thấy ải này của cô ấy qua rồi, cũng cười nói: “Có thể dùng là được, vậy tôi giao những dược liệu này cho cô, nếu như không đủ, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ kêu người đi mua.”
Dung Thanh Du cười đáp lại: “Được, cảm ơn viện trưởng, có thể làm phiền viện trưởng gọi thêm vài người, giúp tôi đem những dược liệu này đến phòng làm việc của tôi được không?”
“Có thể có thể, bây giờ tôi sẽ gọi người đến đây.”
Trần Ngưng đi ra ngoài kêu vài binh sĩ nam đến.
Mấy binh sĩ nam chạy tới chạy lui mấy chuyến, một lần xách mấy túi, rất nhanh đã đem dược liệu chuyển đến trong phòng làm việc của Dung Thanh Du.
Dung Thanh Du cười cảm ơn bọn họ, cũng cảm ơn Trần Ngưng.
Trần Ngưng thấy mọi việc đã sắp xếp xong rồi, cũng không ở lại dây dưa với cô: “Bác sĩ Dung, vậy cô thong thả chế thuốc, tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Dung Thanh Du gật đầu cười đáp: “Được, vậy cô làm việc đi, tôi cũng bắt đầu làm việc đây.”