Trần Ngưng đã đi rồi, Dung Thanh Du lấy bút lông và bìa cứng ra từ trong Tiên phủ tùy thân, tự tay viết một tấm bảng với nội dung “Đang chế thuốc, xin đừng quấy rầy!” treo ở ngoài cửa văn phòng.
Cô khoá trái cửa lại, bỏ hết những dược liệu đã mua được vào Tiên phủ tùy thân.
Dùng những dược liệu bình thường này để bào chế ra thuốc cầm máu và thuốc trị thương, chắc chắn là hiệu quả không thể bằng được những thuốc được bào chế từ những dược liệu bên trong Tiên phủ.
Vì đảm bảo hiệu quả của thuốc, Dung Thanh Du bỏ thêm nước linh tuyền vào khi dùng những dược liệu kia để bào chế thuốc.
Chờ khi đợt thuốc này được bào chế xong, Dung Thanh Du lại lấy động vật trong Tiên phủ ra để thử nghiệm hiệu quả.
Cô phát hiện ra rằng sau khi dược liệu bình thường được cho thêm nước linh tuyền thì hiệu quả của thuốc được bào chế ra cũng rất tốt.
Cứ như vậy, kể cả là khi cô không dùng dược liệu bên trong Tiên phủ thì cũng có thể bào chế ra được không ít thuốc.
Dung Thanh Du đắm chìm vào quá trình luyện thuốc, thời gian cũng dần trôi trong vô thức.
Giữa trưa, vào giờ cơm, Trần Ngưng và Lịch Mãnh đều tới phòng tìm cô.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy tấm bảng được treo ở then cửa phòng của Dung Thanh Du, họ cũng không dám quấy rầy cô cho nên đi về hết.
Đến buổi chiều, Lịch Mãnh lại nhận được mệnh lệnh, phải tiếp tục lên chiến trường.
Anh vội vàng chạy đến nói lời tạm biệt với Dung Thanh Du, nhưng lại phát hiện ra rằng cô còn chưa ra ngoài.
Lịch Mãnh bất đắc dĩ, chỉ có thể viết thêm một dòng dưới tấm bảng xin đừng quấy rầy của cô: “Tiểu Du Nhi, anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ tiếp, chờ anh về, đừng nhớ nhung. Lịch Mãnh.”
Khi Dung Thanh Du bào chế xong những dược liệu đó rồi ra khỏi Tiên phủ tuỳ thân, đã là mười một giờ rưỡi khuya.
Khi cô nhìn thấy dòng chữ mà Lịch Mãnh để lại thì cảm thấy mất mát trong lòng ngay, đồng thời cũng hơi lo lắng cho anh.
Không biết anh có còn mang những thuốc mà cô cho anh theo bên người hay không? Cũng không biết bây giờ anh ở chiến trường ra sao?
Anh Lịch, anh có khoẻ không?
Dung Thanh Du thấy đã muộn thế này rồi, cô cũng lười về lại ký túc xá, cất tấm bảng ở cửa đi rồi lại khoá trái cửa, cơ thể lóe lên một cái, cô vào lại Tiên phủ tùy thân.
Cô tắm rồi ăn gì đó trong Tiên phủ tùy thân, cô mệt đến cùng cực, dính gối là ngủ ngay.
Chờ khi cô ngủ đủ một giấc, lại thấy sắc trời bên ngoài vẫn đang tối đen, chưa đến hừng đông, cô lại tiếp tục chế thuốc trong Tiên phủ tùy thân.
Đống dược liệu bình thường kia đã được cô dùng hết, cô tiếp tục dùng dược liệu bên trong Tiên phủ tùy thân để bào chế thuốc.
Chờ khi bên ngoài trôi đến hừng đông, Dung Thanh Du lại ăn gì đó rồi mới ra khỏi Tiên phủ tùy thân.
Đúng như dự đoán của cô, khoảng hơn bảy giờ sáng, viện trưởng Trần Ngưng đã đến đây để đi làm.
Cô ấy nhìn thấy cửa văn phòng của Dung Thanh Du đã mở, vui vẻ tìm đến ngay lập tức.
“Chào buổi sáng bác sĩ Dung, cô làm xong việc rồi à? Đã ăn sáng chưa?”
Dung Thanh Du cười đáp lại cô ấy: “Chào viện trưởng Trần! Tôi đã ăn rồi, những dược liệu đó cũng đã được chế thành thuốc hết rồi, ngài xem này.”
Dung Thanh Du đưa từng bình thuốc kia cho viện trưởng Trần Ngưng xem.
“Có hơn hai trăm viên thuốc hồi máu, hơn ba trăm viên thuốc chữa thương, còn đây là Bồi Nguyên Đan, có hơn một trăm viên, những chiến sĩ trọng thương mà còn mất máu quá nhiều có thể dùng một viên, dùng để bổ sung nguyên khí, đẩy nhanh tốc độ hồi phục.”
Trần Ngưng nhìn từng bình đan dược trước mặt, mắt sáng rỡ: “Thật tốt quá, bác sĩ Dung, cô giỏi quá, mới một ngày trôi qua mà cô đã bào chế ra được nhiều thuốc đến vậy, thực sự làm tôi quá phục!”
Dung Thanh Du cười trả lời: “Thế cũng là do mọi người cung cấp đủ dược liệu, tôi mới có thể bào chế ra nhiều thuốc như vậy được, nếu không có nguyên liệu thì khéo tay đến mấy cũng chẳng làm được gì.”
Trần Ngưng gật đầu liên tục, lại cười tủm tỉm nhìn Dung Thanh Du mà hỏi: “Bác sĩ Dung, tôi gọi người mang thêm ít dược liệu đến đây nhé?”
Dung Thanh Du gật đầu: “Được, chỉ cần có dược liệu, tôi có thể liên tục bào chế ra những thuốc kia.”
Mục đích chủ yếu mà cô tới đây là bào chế thuốc.
Còn về cứu người, đã có Trần Ngưng y thuật cao minh dẫn dắt các nhân viên y tế, tuy là nhân lực thiếu thốn, nhưng cũng có linh dược bổ sung, bọn họ cũng có thể miễn cưỡng làm được mọi việc.
Bấy giờ những người Lịch Mãnh mới bắt đầu xuất chiến, suốt một tuần mới trở về.
Khi Dung Thanh Du gặp lại anh, nhìn thấy cả người anh gầy rộc đi, bỗng dưng rưng rưng nước mắt.
“Anh Lịch, sao anh lại gầy thế này?”
Lịch Mãnh nhìn thấy mắt cô rưng rưng, ấm áp trong lòng, nhếch miệng cười với cô: “Mọi người sống vậy một tuần thì ai cũng gầy, nhưng mà chúng anh da dày thịt béo, chỉ cần nuôi mấy ngày là thịt lại về ấy mà.”
Dung Thanh Du lập tức lấy một lọ Bồi Nguyên Đan ra đưa cho anh: “Anh Lịch, anh mau ăn một viên Bồi Nguyên Đan này đi, nhanh chóng bổ sung thể lực.”
Nếu không phải do đang ở chiến khu, không tiện lấy đồ ăn ra thì Dung Thanh Du sẽ làm một số món ngon ở Tiên phủ tuỳ thân cho anh ăn ngay.
Bây giờ không tiện, cô chỉ có thể bảo anh ăn thêm mấy viên Bồi Nguyên Đan để kịp thời bổ sung khí huyết trên người.
Lịch Mãnh lại không nỡ ăn những đan dược này: “Tiểu Du Nhi, anh không bị thương mà, ăn những đan dược này thì có lãng phí hay không? Hay là để những đan dược này lại cho những người bị thương ngày mai ăn đi?”
Dung Thanh Du hung hãn trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Anh có chịu ăn không? Không ăn thì trả lại cho em.”
Lịch Mãnh vừa thấy cô sắp tức giận thì nhanh chóng cười làm hòa: “Anh ăn! Anh ăn!”
Anh đổ một viên Bồi Nguyên Đan ra nhét vào miệng ngay.
Bồi Nguyên Đan vào miệng là tan, chạy theo yết hầu vào trong dạ dày của anh.
Rất nhanh, Lịch Mãnh đã cảm thấy sự ấm áp lan tỏa ra từ trong dạ dày.
Dòng nước ấm này lại nhanh chóng lan tỏa khắp người anh.
Thể lực bị anh tiêu hao quá mức trong một tuần nay cũng khôi phục với tốc độ cực nhanh.
Chờ đến khi dòng nước ấm này biến mất, Lịch Mãnh cảm thấy sức lực của toàn thân anh đã quay trở lại.
Dung Thanh Du nhìn thấy anh lại sinh long hoạt hổ như cũ thì mới yên lòng.
Lịch Mãnh trở về từ chiến trường, lại mang thêm không ít chiến sĩ bị thương về.
Viện trưởng Trần Ngưng lại bận đến vô cùng, cũng may mà có thuốc do Dung Thanh Du bào chế, đỡ cho bọn họ rất nhiều thứ.
Chỉ cần các chiến sĩ không bỏ mạng ngay tức khắc, chỉ cần trở lại căn cứ là gần như cứu được hết, không ai bỏ mạng.
Sau khi Trần Ngưng bận hết đợt này thì cô ấy đến tìm riêng Dung Thanh Du, cảm ơn cô một phen.
“Bác sĩ Dung, thật sự là quá cảm ơn ngài, có thuốc tốt mà ngài bào chế, tất cả các chiến sĩ đều sống sót, không một ai phải ch*t.”
Dung Thanh Du nghe vậy thì cũng vui mừng mà cười nói: “Vậy thì tốt quá, hữu dụng là may rồi.”
Trần Ngưng lại hỏi cô: “Bác sĩ Dung, tôi mạo muội hỏi một câu, những thuốc này có thể sản xuất hàng loạt không?” Dung Thanh Du lắc đầu: “Thuốc mà tôi bào chế ra dùng bí thuật của sư môn, không thể bào chế số lượng lớn được.”
Sắc mặt của Trần Ngưng trở nên buồn bã trong nháy mắt: “Vậy thì đáng tiếc quá, nếu có thể sản xuất số lượng lớn thì giảm bớt được biết bao thương vong cơ chứ!”
Dung Thanh Du cũng biết là Trần Ngưng lo lắng cho các chiến sĩ, cô lại nói với Trần Ngưng: “Viện trưởng Trần, thực ra tôi có phương thuốc, nếu dùng máy móc để sản xuất thì cũng có thể làm ra thuốc hiệu quả kém hơn một chút.”
Mắt Trần Ngưng sáng lên: “Vậy so với thuốc cầm máu trên thị trường bây giờ, thuốc cầm máu sản xuất từ phương thuốc của ngài có ưu thế hơn không?”
Dung Thanh Du nở nụ cười nhẹ: “Hẳn là sẽ không kém hơn thuốc trên thị trường.”
Cô cũng chưa từng thử, không dám đảm bảo dược hiệu như thế nào mà mạnh miệng.
Trần Ngưng lại hàn huyên một số chuyện khác với cô, sau đó lại đi ngay, cũng không nhắc về phương thuốc thêm một lần nào nữa.
Dung Thanh Du cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần để cống hiến phương thuốc, nhưng cô cứ cảm thấy còn chưa đến lúc.
Có lẽ là Trần Ngưng cũng ngại bảo cô giao phương thuốc ra ngay, mới không nhắc về đề tài này nữa.
Lịch Mãnh nghỉ ngơi hai ngày rồi lại lên chiến trường.
Dung Thanh Du lại tiếp tục chế thuốc.
Vậy là cuộc sống cứ tuần hoàn lặp lại, cứ liên tục như vậy đến cuối tháng 9.
Cuối cùng thì bọn họ cũng nghe được tin tức tốt rằng chiến dịch lần này đã kết thúc.
Cuối cùng thì bọn họ cũng có thể về nhà!
Dung Thanh Du cũng đã đi suốt ba tháng rồi, cô cũng rất nhớ nhà, rất nhớ gia đình.
Vừa nghe được tin có thể về nhà là cô lại nóng lòng muốn về nhà, không muốn chờ đợi thêm một giây phút nào.
Lịch Mãnh phải rút lui lui cùng đại đội, không về nhanh vậy được.
Anh thấy Dung Thanh Du muốn về nhà đến vậy thì cho cô đi theo phi cơ về kinh thành thăm nhà, anh phải về muộn hơn một chút.
Dung Thanh Du lưu luyến mà chào tạm biệt anh.
Tình cảm của bọn họ đã trở nên sâu nặng hơn rất nhiều trong ba tháng này, trên chiến trường sinh tử này.
Lịch Mãnh có một trực giác rằng lần này trở về, nếu anh cầu hôn thì Tiểu Du Nhi sẽ đồng ý với anh.
Tưởng tượng đến cảnh tượng hạnh phúc khi hai bọn họ kết hôn, Lịch Mãnh lại hạnh phúc đến mức nở nụ cười ngây ngô.
Mấy giờ sau.
Dung Thanh Du đã về tới kinh thành.
Cụ Lịch nhận được điện thoại của cháu trai gọi tới, nhờ ông phái người đi đón Dung Thanh Du về nhà, phải mấy ngày nữa anh mới về được.
Dung Thanh Du vừa xuống phi cơ là đã thấy được cụ Lịch và cảnh vệ đang đứng ở nơi đó chờ cô.
Ba tháng không gặp, Dung Thanh Du vừa nhìn thấy cụ Lịch thì ngay lập tức lòng cô lại trào dâng một loại cảm xúc vui vẻ đến phát khóc.
Nhưng sợ ông ấy lo lắng nên cô vẫn nhịn.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ với cụ Lịch: “Ông Lịch ơi, sao ông lại tự đến đón cháu thế? Cháu nở mày nở mặt quá…”
Cụ Lịch cười ha ha nói: “Đi đi đi, mau lên xe về nhà, bố mẹ cháu và anh trai chị dâu đều ở nhà chờ cháu về mở tiệc đón gió tẩy trần đấy, mọi người đều nhớ các cháu.”
Dung Thanh Du thấy mũi đau xót: “Cháu cũng rất nhớ mọi người, rất nhớ rất nhớ.”
Cụ Lịch lại vui mừng nói với cô: “Biểu hiện của cháu và Tiểu Mãnh ở chiến khu khu rất tốt, lãnh đạo cứ khen liên tục trước mặt ông, còn nói chờ hai đứa về kinh là phải luận công mà thưởng, ui dào, ông vừa nghe xong là lại vui quên trời quên đất, ha ha ha ha ha…”
Dung Thanh Du nghe tiếng cười to vui vẻ của cụ Lịch thì cũng cười theo.
Cụ Lịch cười xong thì lại nghiêm túc nhìn Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, cháu cũng quen biết và yêu đương với Tiểu Mãnh một thời gian dài rồi, lần này còn cùng nhau lên chiến trường, tuy rằng nó chiến đấu trên tiền tuyến, cháu bảo vệ ở hậu phương, nhưng dù sao cũng đã là chiến hữu cùng nhau trải qua cách mạng, hôn sự của hai người các cháu cũng nên lên kế hoạch rồi chứ nhỉ?”
Dung Thanh Du thấy cụ Lịch đã giục cưới thì cũng không từ chối ra mặt.
Cô dịu dàng cười nói: “Ông Lịch à, việc này thì phải chờ anh Lịch trở về, sau đó cháu lại thương lượng lại với anh ấy, nếu người nhà hai bên đều đồng ý thì chúng cháu sẽ kết hôn!”
Cụ Lịch nghe cô nói như vậy thì cũng biết cô sẽ không có ý kiến gì.
Ông cụ lại cười nói ngay lập tức: “Tiểu Mãnh đã muốn cưới cháu về nhà từ lâu, chắc chắn là không có vấn đề gì, chỗ bố mẹ của cháu thì ông cũng hỏi rồi, bọn họ cũng nói là chỉ cần cháu gật đầu đồng ý thì bọn họ cũng đồng ý.”
Dung Thanh Du vừa nghe thấy cụ Lịch nói như vậy thì cũng cười nói: “Vâng, vậy thì cháu nghe theo mọi người.”
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lịch Mãnh cũng là đồng chí tốt có thể hoàn thành những thử thách gian nan.
Cô kết hôn với anh cũng coi như chuyện vui thuận theo tự nhiên.