Dung Thanh Du ngồi trong xe Jeep, xe vẫn chưa về đến nhà. Từ trong xe nhìn ra bên ngoài, xa xa đã thấy mẹ cô – Tống Huệ Trân đứng ở cửa đợi cô về, có cả ba đứa cháu, cùng hai chị em Phó Anh, Phó Thịnh.
Cụ Lịch cũng đã thấy nhà Tống Huệ Trân, ông cười nói với Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, cháu xem đi kìa, người ở đây đều nhớ cháu, mong cháu sớm về đấy.”
Dung Thanh Du nhìn bóng dáng ngước mắt chờ mong của mẹ và đám cháu, hốc mắt nóng ran: “Vâng, cháu cũng luôn mong được về nhà sớm, giờ cuối cùng cũng về rồi.”
Đợi khi chiếc xe Jeep dừng lại trước cửa, Tống Huệ Trân và đám trẻ lập tức vây quanh, tranh nhau chào hỏi Dung Thanh Du chuẩn bị bước xuống.
“Tiểu Du Nhi…”
“Cô ơi, cô ơi…”
“Chị Thanh Du…”
Dung Thanh Du mỉm cười bước xuống xe, dang tay ôm Tống Huệ Trân, nũng nịu nói khẽ bên tai bà: “Mẹ, con về rồi.”
Tống Huệ Trân thấy con gái yêu cuối cùng cũng về nhà, vui mừng khôn xiết, quan tâm hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, con có mệt không? Mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Tống Huệ Trân nói xong, lại nhìn ra cụ Lịch vừa xuống xe ở sau nói: “Ông Lịch, cảm ơn ông đã cất công đi đón con nhóc này, tí nữa sẽ bảo con bé làm mấy món ngon cho ông, cảm ơn ông tử tế.”
Cụ Lịch cười vang đáp: “Cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà cả. Nhưng nếu là Tiểu Du Nhi nấu thì tôi có lộc ăn rồi.”
Tài nghệ nấu nướng của Dung Thanh Du có thể sánh ngang với đầu bếp, mỗi lần nấu bếp đều khiến họ ăn không ngừng được mồm.
Dung Thanh Du cũng cười nói: “Được, để con nấu bữa tối cho, làm thêm mấy món thật ngon, mọi người cùng uống một ly ăn mừng.”
Cụ Lịch nhân cơ hội nói thêm: “Được được được, mang thêm mấy bình rượu ngon cháu cất ra uống đi. Lần này cháu đi lâu vậy, mấy bình rượu ngon kia đều bị bọn ông uống sạch rồi.”
Nghĩ đến mùi vị của mấy bình rượu ngon kia, cụ Lịch lại thấy thèm chảy cả nước miếng.
Trong lúc họ nói chuyện, cảnh vệ đã cất xe xong và xách hành lí của Dung Thanh Du xuống.
Tống Huệ Trân cũng chào hỏi họ: “Đi thôi, chúng ta vào nhà rồi nói đi.”
Hai vị tiền bối đi trước, cảnh vệ theo sau.
Dung Thanh Du và đám trẻ đi cuối cùng.
Cô xoa đầu đám cháu và chị em nhà họ Phó đầy thân thiết, nhẹ nhàng hỏi chúng: “Mấy đứa, mấy đứa có nhớ cô không?”
Cả năm đứa trẻ đều đồng thanh đáp: “Có ạ!”
“Cháu nhớ cô lắm!”
“Cháu cũng nhớ cô lắm!”
Phó Anh cũng vội vàng bổ sung: “Em cũng nhớ chị lắm!”
Dung Thanh Du cười nói với họ: “Mấy đứa đều rất ngoan, đi nào, chúng ta về nhà. Cô có mang cho mấy đứa nhiều đồ ăn ngon lắm.”
Mấy đứa trẻ vừa nghe có đồ ăn ngon, lập tức reo hò: “Oa, vậy thì tốt quá, có đồ ăn ngon rồi!”
Ban ngày, ở nhà chỉ có Tống Huệ Trân và mấy đứa trẻ vẫn chưa thể tới lớp vì trường vẫn đang tổ chức hoạt động thể thao.
Dung Học Uyên cùng các con trai, con dâu đều đã ra ruộng thí nghiệm làm việc, hiện tại vẫn chưa đến giờ tan làm.
Tống Huệ Trân thấy chỉ có mình Dung Thanh Du về lại quan tâm hỏi cô: “Tiểu Du Nhi, đến lúc nào thì Tiểu Mãnh mới được về? Nó vẫn phải ra chiến trường à?”
Dung Thanh Du cười đáp: “Không cần nữa rồi, chiến dịch lần này, quân ta đại thắng, nhưng vẫn còn vài chuyện cần làm nốt, phải đợi mấy hôm nữa anh ấy và đại quân mới cùng về.”
Tống Huệ Trân cũng rất thông cảm: “À, vậy thì tốt. Lần này nó đi lâu quá, cũng ba bốn tháng rồi.”
Cụ Lịch bên cạnh cũng nói: “Phải rồi, lần này đi hơi lâu. Mới nãy lúc trên xe, tôi còn bảo với Tiểu Du Nhi, đợi sau khi Tiểu Mãnh về sẽ làm đám cưới với Tiểu Du Nhi luôn. Chị thông gia, chị thấy chuyện này có được không?”
Tống Huệ Trân cười đáp: “Cụ Lịch, chuyện này thì chúng ta cứ đợi Tiểu Mãnh về, cả nhà bàn bạc thêm. Nếu như mấy đứa nhỏ không có ý kiến gì thì phụ huynh như chúng tôi cũng sẽ nghe theo thôi.”
Cụ Lịch nghe Tống Huệ Trân đã nói vậy ngay trước mặt Dung Thanh Du, thì cũng coi như chuyện này đã thành công một nửa.
Trong lòng ông thấy rất vui, ha ha cười nói: “Được được được, vậy cứ đợi Tiểu Mãnh về bàn thêm, cũng còn mấy ngày thôi mà.”
Nói đến đây, cụ Lịch lại đổi chủ đề: “Phải rồi, Tiểu Du Nhi, tứ hợp viện trong thôn nhà ta đã xây xong rồi, lúc các cháu kết hôn có thể làm phòng tân hôn rồi.”
Dung Thanh Du khá ngạc nhiên: “Nhanh thế ạ?”
Cụ Lịch liếc cô: “Cháu đã đi ba tháng rồi, bọn ông lại chẳng thiếu người giúp, việc xây nhà dĩ nhiên cũng sẽ nhanh rồi.”
Dung Thanh Du nghĩ cũng phải, nhà họ Lịch của cải dư dả, muốn xây một căn tứ hợp viện còn chẳng phải là chuyện chỉ cần cụ Lịch nói một câu là sẽ có rất nhiều người muốn hiến sức cho ông hay sao.
Thời gian này ở thôn, ngày nào cũng ăn ngon, hít thở không khí trong lành, cụ Lịch thấy mình như càng lúc càng trẻ ra, càng thêm kiên định với suy nghĩ phải ở lại đây dưỡng già.
Không chỉ riêng ông mà mấy ông lão khác cũng nghĩ giống y đúc.
Mấy ông lão nhà khác thấy tứ hợp viện đã xây xong, cũng muốn xây tứ hợp viện ở đây.
Dung Học Xương nghe mấy ông lớn đều bảo muốn định cư ở thôn họ thì vui vẻ cười híp mắt.
Dù họ có muốn bao nhiêu đất thì ông cũng hào phóng cho hết, chỉ sợ họ chẳng ở lại đây thôi.
Người mấy thôn khác sau khi nghe chuyện này lại đỏ mắt ghen tị.
Vốn sự phát triển hiện tại của thôn Dung Gia đã khiến họ đỏ mắt rồi, về sau còn có mấy ông lớn này dọn đến thôn Dung Gia nữa thì chẳng phải người ở thôn Dung Gia đều sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng hay sao!
Đúng là thời tới, muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi!
Thôn bọn họ chẳng có cái phúc ấy, nhưng bọn họ còn có con trai, con gái chưa kết hôn mà.
Bọn họ không được làm người thôn Dung Gia, thì sẽ cho con trai hoặc con gái kết hôn với mấy người trẻ ở thôn Dung Gia, vậy chẳng phải họ cũng được thơm lây rồi hay sao?
Hiện giờ, mấy ông bố bà mẹ ở thôn ngoài đều ra sức nhét tiền cho bà mối, muốn gả con gái vào thôn Dung Gia hoặc để con trai lấy con gái thôn Dung Gia làm vợ.
Đến giờ cơm trưa, Dung Học Uyên, ba con trai và hai con dâu về đến nhà, thấy Dung Thanh Du đã quay lại, ai nấy đều rất vui mừng.
Tống Huệ Trân cũng làm thêm vài món, Dung Thanh Du mang ra một chai rượu Đào Hoa để mọi người cùng uống một ly với nhau.
Nhà họ không có quy định ăn cơm không nói chuyện, người một nhà vừa ăn vừa nói, không khí gia đình ấm áp vô cùng, ai nấy đều yêu thương nhau.
Cụ Lịch cũng rất thích không khí ấm áp, náo nhiệt mỗi ngày này của nhà họ, thầm nghĩ, đợi khi Lịch Mãnh và Dung Thanh Du kết hôn, sinh vài đứa nhóc, chắc nhà họ cũng sẽ náo nhiệt như thế.
Giờ ông đã mong hai người sớm kết hôn lắm rồi.
Đợi ăn cơm trưa xong, lúc mọi người đều ở phòng khách uống trà, cụ Lịch thấy người nhà đã đông đủ, lại nhắc đến chuyện đó, còn lấy cả ngày tốt hoàng đạo đã xem từ trước ra.
Dung Học Uyên thấy ngày được chọn rơi vào một tháng sau, cũng tức ngày hai mươi tám tháng mười dương lịch.
Ông hơi cau mày: “Cụ Lịch, giờ đã là cuối tháng chín rồi, chọn hôm này có hơi gấp không?”
Cụ Lịch cười đáp: “Không gấp không gấp, vẫn còn một tháng cơ mà, đủ thời gian chuẩn bị. Bên nhà ông có cần mua gì thì cứ nói với tôi để tôi chuẩn bị.”
Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân nghe cụ Lịch nói vậy, để đẩy nhanh hôn sự của hai đứa trẻ mà cụ Lịch vẫn luôn hạ mình trước họ.
Dù bọn họ có không nỡ để con gái xuất giá thì cũng không tiện từ chối thêm.
Nhưng bọn họ không nói gì thì cũng phải tôn trọng ý kiến của con gái.
Có cưới hay không vẫn phải nghe xem ý con gái thế nào.
Dù gì cụ Lịch cũng đã nói dù hai đứa có kết hôn cũng vẫn sẽ ở lại trong thôn rồi.
Hai nhà cách gần như thế, còn chưa phải người một nhà cũng đã gần gũi lắm rồi.
Trong thôn có rất nhiều người sau khi cưới vợ đều xây nhà riêng để sống, cũng chẳng khác là bao.
Nghĩ vậy, trong lòng Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân cũng chẳng còn thấy khó chịu nữa.
Dung Thanh Du nghĩ đến trước khi cô về, Lịch Mãnh đã nghiêm túc nói đến chuyện kết hôn với cô.
Giờ cụ Lịch cũng đã mong họ kết hôn vậy rồi, Dung Thanh Du cũng nói luôn với bố mẹ: “Bố, mẹ, nếu Lịch Mãnh không có ý kiến gì thì cứ chốt hôm đó đi. Dù gì thì bọn con sớm muộn cũng phải kết hôn, đợi bọn con cưới nhau rồi cũng vẫn ở lại thôn, chẳng khác bây giờ là mấy.”
Cụ Lịch lập tức đáp: “Lịch Mãnh chắc chắn không có ý kiến gì, ông đã hỏi nó trước rồi, nó bảo chỉ cần cháu đồng ý thì sẽ lấy hôm này luôn.”
Dung Thanh Du nhìn cụ Lịch chẳng biết nói sao: “Hóa ra hai ông cháu ông đã bàn xong hết rồi, chỉ đợi cháu rơi vào bẫy thôi à?”
Cụ Lịch sợ cô giận vội giải thích: “Không không không, Tiểu Du Nhi, bọn ông vẫn tôn trọng ý kiến của cháu mà. Nếu cháu không đồng ý thì chắc chắn bọn ông không dám ép buộc cháu. Lấy ý kiến của cháu làm chủ, lấy ý kiến của cháu làm chủ.”