Dung Thanh Du nghe thấy giọng điệu gần như là lấy lòng của cụ Lịch, cảm thấy cụ cũng đã nể mặt cô và người nhà cô lắm rồi.
Ông cụ quyền cao chức trọng, nhưng có thể quan tâm và tôn trọng bọn họ như thế, thật sự rất hiếm thấy.
Trong lòng Dung Thanh Du rất vui vẻ, không rụt rè mà cười nói: “Ông Lịch, nếu chúng ta không có ý kiến gì thì quyết định ngày hai mươi tám tháng mười làm ngày tổ chức lễ thành hôn đi!”
Cụ Lịch thấy cô hài lòng gật đầu thì vui lắm: “Đúng là tốt quá!”
Sau đó, ông cụ lại có hơi kích động hỏi Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân: “Thông gia, hai người có yêu cầu gì về sính lễ không? Mau nói với tôi, tôi sẽ lập tức cho người phía dưới sắp xếp ngay.”
Dung Học Uyên bình tĩnh cười trả lời: “Cụ Lịch, chúng tôi không có yêu cầu gì, tùy mọi người cho.”
Cụ Lịch vừa nghe ông ấy nói vậy, trong lòng thầm mắng ông đúng là gian xảo.
Không có yêu cầu mới là yêu cầu lớn nhất.
Nếu nhà họ cho không đủ, nói không chừng trong lúc giận dữ, nhà thông gia sẽ không đồng ý cho hai cháu kết hôn.
Đương nhiên, với của cải nhà họ Lịch, phần sính lễ này bọn họ không thể nào cho ít, mà còn phải cho nhiều hơn, nhất định phải đảm bảo làm cho nhà thông gia tuyệt đối hài lòng và yên tâm.
Cụ Lịch lập tức đáp: “Được, vậy chuyện này để tôi quyết định, thông gia, chúng tôi nhất định sẽ làm nhà cậu hài lòng!”
Dung Học Uyên cười cười thong thả: “Tôi tin tưởng ông cụ, cụ đã nói sẽ làm nhà tôi hài lòng, vậy nhất định là sẽ có thể làm nhà tôi hài lòng.”
Cụ Lật trừng mắt nhìn ông một cái, trước mặt ông cụ mà dám chơi trò xảo quyệt, đã đến lúc này rồi mà còn muốn hố ông cụ, nhà thông gia này đúng là lợi hại!
Có điều, ông cụ cũng hiểu được điều này.
Dù sao nhà họ muốn cưới cô con gái cưng mà nhà thông gia yêu chiều nhiều năm về nhà, trong lòng nhà thông gia nhất định là không nỡ.
Vậy ông cụ hào phóng một chút, không so đo quá nhiều với thông gia, lúc này chiều theo ý nhà thông gia một chút, vậy thì cháu trai ngoan của ông cụ mới có thể thuận lợi cưới cháu dâu về nhà.
Cụ Lịch vừa ra khỏi cửa đã vội vàng tìm người đi chuẩn bị sính lễ và chuyện cưới xin.
Lúc này Dung Học Uyên mới ngước mắt nhìn về phía Dung Thanh Du, vẻ mặt bất lực, nói với cô: “Tiểu Du Nhi, sao con lại đồng ý với ông cụ nhanh như thế? Quyết định cuộc hôn nhân này có vẻ qua loa quá?”
Dung Thanh Du nghĩ thầm trong lòng: Trước kia bố cũng có phản đối đâu!
Nhưng chắc chắn là cô không thể nói ra lời này.
Nói cách khác, nhất định bố cô sẽ cảm thấy con gái lớn không giữ lại được nữa, khuỷu tay cô hướng ra ngoài, nếu mà còn không mau gả cô đi thì lòng cô sẽ không còn ở nhà.
Dung Thanh Du dùng giọng điệu nghiêm túc nói với bố mẹ, anh trai và các chị dâu: “Bố, mẹ, anh trai, chị dâu, lần này con đi đến chỗ Lịch Mãnh, nhìn thấy các chiến sĩ đổ máu, thậm chí hy sinh, thật sự cảm thấy mạng sống quá yếu ớt.”
“Trong ba tháng qua, con và Lịch Mãnh cũng coi như là trải qua khảo nghiệm sinh tử.”
“Con cảm thấy so với rụt rè kéo dài chuyện cưới xin, chẳng bằng kết hôn sớm một chút, trân quý những ngày được ở bên nhau.”
Những lời của Dung Thanh Du cũng làm Dung Học Uyên và mấy người Tống Huệ Trân chìm vào im lặng.
Qua một lúc lâu, Dung Học Uyên mới lên tiếng: “Được rồi, nếu con đã quyết định thì nhà mình sẽ chuẩn bị của hồi môn cho con, để con được gả ra ngoài một cách vẻ vang.”
Dung Thanh Du nhanh nhắc nhở ông: “Bố, lúc này tiếng gió bên ngoài đang rất căng thẳng, chúng ta đang khiêm tốn thì càng phải khiêm tốn hơn.”
Dung Học Uyên rùng mình một cái, lập tức hiểu ý: “Được, vậy chuyện của hồi môn chờ thời gian nữa bố sẽ thương lượng với con.”
Nhà họ Dung bọn họ có nhiều của cải như thế, con gái sắp đi lấy chồng, thì phải chia phần thuộc về cô cho cô.
Tuy rằng những báu vật ở tứ hợp viện đều đặt trong tiên phủ tùy thân của cô, nhưng dù sao cũng không phải cho cô.
Chỉ khi được chia vào tay cô mới thật sự thuộc về cô.
Những báu vật ở tầng hầm tứ hợp viện kia, cho dù chỉ chia cho cô một phần tư thì cũng đủ cho cô dùng mấy đời.
Dung Thanh Du cũng biết trong nhà còn giấu không ít tài sản, nhưng lúc trước bố đã từng nói với cô rằng số của cải được giấu trong núi chính là đường lui cuối cùng của nhà họ Dung, nếu chưa đến lúc không còn cách nào khác thì sẽ không đụng vào những thứ đó.
Những thứ đó chính là tiền vốn để nhà họ Dung làm giàu lại lần nữa, sẽ không chia cho anh em bọn họ.
Cho dù ông có ch*t, thì cũng sẽ để lại cho đứa con trai cả thừa kế vị trí người đứng đầu dòng họ tiếp tục quản lý khối tài sản thuộc về nhà họ Dung.
Dung Thanh Du không có ý kiến gì.
Bản thân cô có vô số bảo vật trân quý, ban đầu cô đã không thèm khát số báu vật ở tầng hầm tứ hợp viện rồi.
Nhưng Dung Học Uyên lại kiên trì muốn chia cho cô một phần, còn nói một chén nước cũng phải chia đều, chẳng phân biệt con trai con gái, người lớn bất công sẽ dễ để lại hậu hoạn.
Dung Thanh Du rất bội phục bố Dung.
Ở những năm này mà không trọng nam khinh nữ, đối xử với con cái trong nhà bình đẳng, thật sự là rất hiếm.
Chờ cả nhà tan ra, từng người về phòng nghỉ ngơi, lúc này Dung Học Uyên mới đi tìm Dung Thanh Du.
“Tiểu Du Nhi, con dẫn bố vào tiên phủ đi, để bố phân chia tài sản trong tầng hầm tứ hợp viện, phần của con coi như bố mẹ cho con làm của hồi môn, sau khi chia xong bố sẽ đưa cho con trước, sau này con muốn dùng là có thể dùng ngay.”
Dung Thanh Du lại nhấn mạnh lần nữa: “Bố, con thật sự không cần những châu báu này, bố cũng biết tài sản, báu vật trong tiên phủ của con nhiều không đếm xuể, con tiêu mười đời cũng không hết, số này vẫn nên giữ lại cho các anh đi!”
Dung Học Uyên giận dữ trừng mắt với cô: “Bố đã nói cho con là cho con, đừng nói nhiều vậy, nhanh dắt bố vào.”
Dung Thanh Du tỏ vẻ mặt bất lực, đành phải dắt bố đi vào tiên phủ.
Hai bố con cùng nhau làm việc, rất nhanh đã chia xong đống tài sản lớn ở tầng hầm tứ hợp viện thành bốn phần.
Trong lúc phân chia, Dung Học Uyên có hỏi Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, nếu con thích cái gì thì con nhớ cầm lấy để sang một bên.”
Nếu bố đã khăng khăng phải chia cho cô một phần, vậy Dung Thanh Du cũng không khách sáo, cô chọn châu báu, phỉ thúy và những đồ làm từ ngọc mà cô thích.
Cô cũng không lấy hết hoàn toàn mà chỉ lấy khoảng một phần hai, số còn lại để dành cho ba anh.
Cô lấy nhiều báu vật bằng ngọc, cho nên mấy thứ đồ cổ tranh chữ, vàng bạc và tiền Dung Thanh Du đã tự giác lấy ít đi.
Cuối cùng nhìn lại, cộng thêm những món đồ chia cho cô, ước chừng có mấy cái rương lớn.
Dung Học Uyên còn định cho cô nhiều thêm một chút, nhưng lần này Dung Thanh Du kiên quyết không nhận.
Dung Học Uyên không lay chuyển được cô thì đành phải thôi.
Thật ra so với ba đứa con trai, trong lòng Dung Học Uyên thương cô con gái Dung Thanh Du này nhất.
Ông muốn cho cô những gì tốt nhất, bây giờ đã sắp phải gả cô đi, càng sợ cô đến nhà người khác sau này sẽ chịu khổ, nên muốn cho cô nhiều đồ hồi môn phòng thân.
Cho dù bị người ta ức hiếp, thì cô còn có tiền của mình, không cần duỗi tay xin người ta, vậy thì sẽ sống tốt hơn một chút.
Còn về ba thằng con trai, nuôi qua loa một chút cũng được.
Từ nhỏ ông đã bồi dưỡng cho mấy đứa con trai bản lĩnh gây dựng sự nghiệp và kinh doanh, cách làm người, ông tin chỉ cần thời cơ đến, ba đứa con trai của ông sẽ có thể vực dậy được gia nghiệp.
Dung Thanh Du nhìn bố đã già vẫn một lòng lo nghĩ cho cô, rồi nhân lúc cô không chú ý nhét thêm cho cô hai rương châu báu, trong lòng cô cảm động không thôi.
Về sau cô phải càng hiếu thuận với bố mẹ hơn, báo đáp ơn sinh dưỡng và cưng chiều của họ.
Trước khi Dung Học Uyên đi ra ngoài thì Dung Thanh Du lại dắt ông đi vào nhà kho tiên phủ, để ông chọn một ít đan dược đã được luyện sẵn mang theo ra ngoài.
Ngoại trừ số đan dược cường thân kiện thể ngày thường phải dùng ra, thì cũng mang theo một ít thuốc cấp cứu giải độc gì đó, chuẩn bị cho bất cứ tình huống bất ngờ nào.
Sau khi Dung Học Uyên chọn xong thì nhìn thấy trong một góc nhà kho có một vò rượu lớn, đôi mắt lập tức tỏa sáng: “Tiểu Du Nhi, những cái đó đều là rượu mà con ủ sao?”
Dung Thanh Du vừa nghe thấy lời bố, đã biết ngay ông đang nghĩ gì.
Cô cười gật đầu: “Đúng vậy, các loại rượu trái cây, rượu hoa, rượu thuốc đều có, bố coi muốn uống rượu gì thì lấy ra uống đi, có điều không thể nghiện rượu nha.”
Dung Học Uyên lập tức gật đầu: “Bố biết, bố biết, bố không nghiện rượu, mỗi ngày chỉ uống một chén nhỏ cho đỡ ghiền là được.”
Nếu như bố biết chừng mực thì Dung Thanh Du sẽ không ngăn cản ông chọn rượu.
Dung Học Uyên chọn rượu hoa đào, rượu bạc hà, rượu nho,… mà mình thích uống, cộng dồn lại cũng khoảng mười vò.
Bên trong mỗi vò rượu lớn đều có một trăm cân rượu, đủ để ông uống một thời gian dài.
Dung Thanh Du chủ động lấy thêm năm vò rượu hoa đào lớn, nói với bố: “Bố, năm vò rượu hoa đào này dùng lúc đãi tiệc rượu.”
Khuôn mặt đang tươi cười của Dung Học Uyên lập tức sụ xuống, than một tiếng: “Ôi, Tiểu Du Nhi, mỗi lần bố nghĩ con sắp phải đi lấy chồng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu!”
Dung Thanh Du tiến lên ôm cánh tay ông ấy, tựa đầu vào bờ vai dày rộng của ông ấy, cười ngọt ngào nói: “Bố, hai nhà ở gần như vậy, ngày nào con cũng về thăm mọi người, nếu bố nhớ con cũng có thể đến thăm con bất cứ lúc nào, với lại ngày nào mình cũng làm việc với nhau, không phải là có thể gặp mặt nhau hằng ngày sao, nếu nghĩ vậy có phải trong lòng bố sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút không?”
Dung Học Uyên gật đầu: “Ừ, nếu nghĩ như vậy đúng là thoải mái hơn nhiều, không còn chuyện gì nữa thì chúng ta ra ngoài, ở trong này lâu sẽ làm mẹ con lo lắng.”
Dung Thanh Du thấy sắc mặt của bố đúng là đã tốt lên, lúc này mới yên tâm dắt bố ra khỏi tiên phủ tùy thân.
Cô đi theo bố đến hầm tích trữ lương thực, lấy mười mấy vò rượu kia ra.
Cô thấy mình đi ba tháng, đồ tồn trong nhà kho cũng đã vơi đi nhiều, Dung Thanh Du lại bổ sung thêm một ít lương thực và các loại thịt khô vào.
Dung Học Uyên nhìn con gái cưng tùy tiện vung tay một cái, lương thực và các loại thịt lập tức cuồn cuộn bay ra, ông ấy không khỏi cảm thán: “Tiểu Du Nhi, may mắn có con, bây giờ nhà chúng ta không cần buồn vì không có thịt ăn, cả nhà đều được hưởng lây từ con.”
Dung Thanh Du làm nũng nói: “Bố, bố nói vậy thì khách sáo quá, mọi người thương con như vậy, lại cho con của hồi môn nhiều như thế, nếu dùng số của hồi môn đó đổi thành thịt thì có thể xếp thành một ngọn núi, chúng ta là người thân thân thiết nhất, đừng nói mấy lời khách sáo.”
Dung Học Uyên nhìn con gái bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Không phải bố khách sáo, chỉ là cảm thán mà thôi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Tống Huệ Trân từ bên trên vọng xuống: “Hai bố con đang làm gì ở dưới đó? Ở cả buổi chưa lên.”
Bà vừa nói vừa men theo cầu thang đi xuống.
Nhìn thấy hầm lại chất đầy lương thực và các loại nguyên liệu nấu ăn, Tống Huệ Trân nhìn về phía Dung Thanh Du: “Tiểu Du Nhi, con lại cho thêm nhiều đồ ăn nữa à?”
Dung Thanh Du gật đầu, nói với bà: “Mẹ, bên này là đồ con mới vừa lấy ra, nhà mình ăn hết số thức ăn lúc trước đi, rồi lại ăn bên này.”
Tống Huệ Trân cười dịu dàng nói: “Mẹ biết rồi, Tiểu Du Nhi, mẹ thay mặt cả nhà cảm ơn con, nếu không nhờ có con, lúc này cả nhà mình đúng là không có được những ngày tốt như vậy, các anh của con luôn nói với mẹ, để mẹ và bố cho con nhiều của hồi môn một chút, nhất định không được bạc đãi con.”
Dung Học Uyên cũng đứng bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, ba anh của con đều nói như vậy, chúng cũng rất thương con.”
Điều khiến Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân lấy làm tự hào chính là bốn đứa con nhà họ đều được dạy dỗ rất tốt, nhường nhịn lẫn nhau, yêu thương nhau, chưa bao giờ tranh giành.
Họ làm bố mẹ, không cần lo lắng cho các con, cuộc sống trở nên thư thái hơn không ít.
Dung Thanh Du cười trả lời: “Con biết các anh đều thương con, con cũng sẽ đối xử tốt với các anh.”
Dung Thanh Du vẫn luôn biết ba anh trai thương cô, kiếp trước vì để báo thù cho cô mà ba anh trai đều ch*t thảm dưới tay những kẻ cặn bã kia.
Dung Thanh Du nghĩ đến chuyện kiếp trước, trái tim không nhịn được mà đau nhói.
Đời này, cho dù cô đối xử tốt với họ thế nào thì cũng không quá.
Trong ba tháng cô đi, không biết tên cặn bã Tần Nguyên Đào kia thế nào rồi?
Dung Thanh Du nôn nóng về phòng xem kết quả của tên cặn bã này, cô nói một tiếng với bố mẹ: “Bố, mẹ con về phòng nghỉ ngơi.”
Dung Học Uyên và Tống Huệ Trân đồng thanh nói: “Mệt rồi sao? Mau về nghỉ ngơi đi!”
“Con đi trước đây.”
Dung Thanh Du vẫy tay với họ rồi leo lên bên trên, sau đó đi thẳng về phòng mình.
Đóng cửa phòng lại, Dung Thanh Du lập tức mở Thiên Nhãn ra, nhìn về hướng nhà Tần Nguyên Đào.
Qua ba tháng, Dung Thanh Du nhìn thấy nhà họ Tần đang làm tang lễ cho Tần Nguyên Đào.
Trong lòng cô cảm thấy hơi sảng khoái, qua ba tháng, cuối cùng tên cặn bã này cũng đã ch*t!
Đời này, kết cục tên cặn bã này giống như kiếp trước của cô, bị người nhà của anh ta giam giữ tra tấn đến ch*t.
Đời này, rốt cuộc tên cặn bã kia đã không còn để lại tai họa cho người khác.
Kiếp trước, những người bị anh ta hãm hại, có lẽ cũng đã tránh được một kiếp?
Thật tốt quá!