Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 29

Sắp tới giờ Tuất (cỡ bảy giờ đến chín giờ tối) Tống Đại Mãnh mới từ Thần y cư ra, nếu không phải Trầm ngự y cố ý để cho nàng trở về nếu không thì nàng cũng chưa nghĩ tới việc phải trở về. Trên thực tế giờ Ngọ (buổi trưa) Trầm ngự y đã từng có ý nghĩ để cho nàng rời đi, nhưng nàng giả ngu không biết nên Trầm ngự y cũng không còn cách nào, từ trước đến nay hắn chỉ nấu một phần bữa trưa hôm nay là ngoại lệ làm hai phần. Nghĩ đến cảnh Trầm ngự y tự mình làm những đồ ăn đẹp như vậy, Tống Đại Mãnh không chịu nổi liếm môi một cái, quả thực không muốn quay trở về.

Nàng theo cửa thành hoàng cung đi đến Thần y cư, dọc đường đi phải lén lút sợ người khác nhìn thấy. Khi đi đến cửa thành, rồi quay đầu nhìn lại, tốt, không bị người khác nhận ra. Lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thuận lợi ra ngoài hoàng cung, rồi trở về phủ Nhàn vương nàng đi vào bằng cửa sau, rồi lại đi đến phòng chứa củi gần nhất để thay đổi y phục, mặc vào cái váy dài lụa mỏng đầy hoa anh đào như cũ, nhẹ nhàng khoan khoái đi về phòng.

Lúc này chắc là đã qua thời điểm dùng bữa tối, nàng kết luận rằng chắc lúc này Nhàn vương đang ở thư phòng.

Nhưng mà, hình như bên trong phòng còn để cơm tối cho nàng sao? Muốn ăn cơm, không phải nên đi xuống bếp sao? Đi tới được vài bước, Tống Đại Mãnh chợt dừng lại. Sau đó sửa lại hướng đi, trong miệng khẽ hát bài hát dân gian rồi đi đến phòng bếp.

Thay y phục ở phòng chứa củi gần đó chỉ cách cửa sau vương phủ có một con đường, nàng cũng không ngờ tới, vào lúc này, Nhàn vương và nàng lại gặp nhau tại chỗ rẽ đường đi thông xuống bếp, một giây đó làm cho nàng kinh sợ.

"Hôm nay ngươi đi gặp ai, mà lại vui vẻ như vậy?"

Lúc Nhàn vương xuất hiện, thì tầm mắt ở thời điểm đó là chuyển động xe tới. Đáng thương là trước đó Tống Đại Mãnh không có tiếng xe lăn đi tới, khiến cho người ta nghi hoặc khó hiểu, không ai đẩy xe thì cũng có thể là tự mình đẩy xe tới đây chăng?

Tống Đại Mãnh liếc mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai ở sau, hiếp mắt vô cùng hoài nghi, rồi liếc nhìn Nhàn vương: "Không phải Vương gia đã nói là không thừa nhận thân phận Vương phi của ta sao? Sao ta thấy ai cũng quan sát ta cẩn thận như vậy, xem ra Vương gia chắc là cực kỳ yêu thích ta, đương nhiên ta rất vui!"

Trong lòng tự tin là mình xuất phủ tiến cung chắc chắn là hắn không có phát hiện, trừ phi trong cung có người tới đây nói cho hắn biết.

"Bổn vương không thừa nhận ngươi là Vương phi, không có nghĩa ngươi không là Vương phi?" Biểu hiện trên mặt Nhàn vương rất là nhẹ nhàng, nhưng Tống Đại Mãnh cảm thấy thật chua xót, nàng nghe hắn nói tiếp, "Ngươi cho rằng bổn vương để ý ngươi sao? Thật sự chuyện này thật đáng cười! Tống Đại Mãnh, còn có, mặc dù bổn vương chán ghét ngươi, ngươi cũng phải giữ phép tắc khi ngươi làm Vương phi."

"Chậc chậc, nói cho cùng ta cũng không chán ghét ngươi." Nghe vậy, Tống Đại Mãnh phản kích lại, nàng cất bước đi một vòng quanh xe lăn, sau đó lấy tay từng cái từng cái chỉ vào mặt nạ tay chân của hắn, cao giọng châm biếm, "Trái lại, ngươi tự soi gương nhìn ngươi xem, trừ bỏ thân phận Vương gia, trên người ngươi có chỗ nào là hoàn hảo? Đừng tưởng rằng ngươi chán ghét người ngươi, ngươi liền lạnh nhạt.. Đạo cao một thước ma cao hơn nữa một trượng đấy!"

"Nếu không có bổn vương, hiện giờ không biết ngươi đã lưu lạc ở đâu rồi."

"Ý của ngươi là nói ta phải cảm tạ ngươi khi ngươi cưới ta?"

Nàng đánh giá hắn từ đầu đến chân một lần, ở bên trong mặc một cái áo mãng bào màu đen, tay áo thì rộng rãi khiến cho hắn trở nên lạnh lẽo cứng ngắc, hình thể của hắn nhìn qua như vậy cũng chỉ bình thường, chỉ là chân không thể đi tay không thể động. Không thể phủ nhận chính là, tính tình vị vương gia này thật sự xấu tính.

"Cũng có thể nói như vậy!" Nhàn vương tiếp nhận lời nói, lại chua xót cảnh cáo nói rằng: "Làm vương phi có ăn có uống rồi liền đi tìm dã nam nhân, thành thân mới ba ngày mà ngươi đã nghĩ hồng hạnh vượt tường rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment