Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 30

Edit: Chickenliverpate

"Ai, ai hồng hạnh vượt tường?" Lồng ngực Tống Đại Mãnh trống rỗng, hít thở không thông: "Con mắt nào của ngươi thấy ta hồng hạnh vượt tường?"

Chỉ phát sinh một chút đụng chạm thân thể với Trầm Ngự y thôi đã gọi là hồng hạnh vượt tường, huống chi cho dù nàng có muốn thì Trầm Ngự y kia sẽ nguyện ý sao?

"Mặc dù Bổn vương không chính mắt nhìn thấy, bất quá giờ này khắc này ánh mắt ngươi nói cho Bổn vương biết ngươi đang chuẩn bị xem xét bờ tường." Bên dưới mặt nạ mang ánh sáng bạc lạnh lẽo, Nhàn vương đang nỗ lực biểu hiện một bộ dáng không thích không hiếm lạ, hắn khẽ nâng cằm, hừ lạnh. "Mà thôi, ngươi và ta vốn chỉ là trên danh nghĩa. Ngươi nhìn trúng thân phận Vương gia của Bổn vương, bay lên ngọn cây trở thành Vương phi, Bổn vương mặc dù chán ghét ngươi, nhưng trong phủ nhiều hơn một cái đầu nữ nhân tên là Vương phi cũng là sự thật, Bổn vương cũng lười quản ngươi có hồng hạnh vượt tường hay không! Tốt nhất khi ngươi cùng tên gian phu kia tư thông đừng để bị người khác bắt gặp, đến lúc đó sẽ trị tội ngươi, đem ngươi đi dìm lồng heo, ngũ mã phanh thây, biến ngươi thành người lợn (*), Bổn vương nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh dậy."


Tên Vương gia chết tiệt này vẫn độc miệng như vậy! Tống Đại Mãnh phớt lờ hắn, ngẩng đầu bước qua xe lăn định bỏ đi: "Vậy ngươi cứ tiếp tục giấc mộng của ngươi đi, bản tiểu thư đi ăn cơm đây."

"Này! Xú nữ nhân!" Thấy nàng muốn đi, Nhàn vương chợt trở nên nóng nảy, gầm nhẹ một tiếng: "Ngươi cút trở lại cho Bổn vương!"

"Bản cô nương có tên có họ." Tống Đại Mãnh quay đầu lại. "Còn nữa, ngươi ngược lại làm mẫu cho ta xem, cút trở lại? Bất quá nếu ngươi có muốn, phỏng chừng ngươi cút như thế nào cũng cút không tới đâu."

Vừa dứt lời liền muốn xoay người bỏ đi.

"Tống Đại Mãnh!" Mắt thấy nàng sắp rời khỏi, trên mặt Nhàn vương nào còn biểu tình trào phúng và vui sướng khi người gặp họa vừa rồi, hắn hận không thể tự mình nâng tay trượt xe lăn đến, nhưng hiện thực đã khiến hắn không thể không sốt ruột ngồi ở đó, hướng về phía bóng lưng Tống Đại Mãnh mà gầm rú: "Trở lại đây! Đã khuya như thế này ngươi ném Bổn vương ở trong đây, ngươi bảo Bổn vương làm sao trở về phòng!"

"Ngươi đến như thế nào thì trở về như thế đó."

Bóng hình xinh đẹp dần dần đi xa thì thanh âm cũng càng lúc càng xa.

"Lưu Vân đẩy ta qua đây, ngươi mau trở lại, họ Tống kia! Tống Đại Mãnh!"

"Vậy thì lại để cho hắn đẩy ngươi trở về!"

"Lưu Vân giờ phút này không có ở đây, trở lại, xú nữ nhân!"

"Vậy thì kêu Thiên Sơn..."

Vô luận Nhàn vương gào thét như thế nào, Tống Đại Mãnh cũng không thèm để ý tới, xoay người chuyển hướng đi thẳng đến phòng bếp. Còn lại Nhàn vương ngồi trên xe lăn, không có biện pháp nào bắt được nàng, hắn vốn băng lãnh bất cận nhân tình sống hơn 27 năm qua, đây là lần đầu xuất hiện loại cảm xúc sốt ruột lại rối rắm như thế này, quả thực khó có thể nắm bắt.

"Giỏi cho Tống Đại Mãnh ngươi, ngươi chờ đó cho Bổn vương!"

Hắn quả thực nghiến răng nghiến lợi, móng tay bấm vào trong da thịt. Nữ nhân kia cư nhiên dám khi dễ hắn không thể động đậy!

Thời điểm này trong phòng bếp không có ai, dù sao đây là vương phủ không phải hoàng cung, nguy hiểm không thể sánh bằng trong hoàng cung, Tống Đại Mãnh cũng không cần phải lén lút, quang minh chính đại trực tiếp đi vào.

Lục lọi mấy cái nồi, phát hiện cơm thừa đồ ăn thừa còn lại ngày hôm đó, trong lòng nhất thời vui vẻ, vội vàng đi lấy bát tới múc. Há biết rằng sau khi nàng lấy bát đến, đang định dùng muỗng múc cơm trong nồi ra, ngay lúc này lại xuất hiện một cánh tay giành lấy muỗng múc cơm trước nàng một bước.

Bàn tay này thật xinh đẹp! Từ ngón tay đến những đốt ngón tay thon dài trắng trẻo, bàn tay nhìn có vẻ thanh tú nhưng thập phần hữu lực.

Tống Đại Mãnh sửng sốt một giây, đây chắc chắn không phải là đôi tay của một người suốt ngày bận rộn trong phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment