Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 32

Edit: Chickenliverpate

Đôi mắt mê người của hắn dường như lúc nào cũng mang theo ý cười, ôn nhu tựa như ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi giữa mùa đông, sưởi ấm nàng.

"Ngươi là nam nhân." Tống Đại Mãnh lúc này đã thanh tỉnh, lắc đầu phủ nhận. Mỹ nhân vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Gọi ta ca ca cũng được. Ai bảo ngươi nhỏ hơn ta gần năm tuổi."

"Không, nhìn ngươi cũng không tới hai mươi chín, cũng là gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi." Tống Đại Mãnh vẫn là không tình nguyện, nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng, không có cửa đâu.

Tuyệt đối không nghĩ tới, nam nhân xinh đẹp đến không có thiên lý này, một giây trước còn yêu cầu nàng gọi hắn một tiếng ca ca, một giây sau đã thỏa hiệp: "Vậy cũng được, ngươi thoạt nhìn quả thật lớn hơn so với ta. Ta đây sẽ cố gắng gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ."

Hắn lại làm ra vẻ bất đắc dĩ, một bộ dáng hết cách với nàng.

Ta ngất. Đây là ý gì hả! Nghe vậy, Tống Đại Mãnh lập tức nổi giận: "Ngươi có ý gì? Ta nhìn già như vậy sao?" Nàng mới hai mươi bốn tuổi, còn chưa từng có sinh nhật, hắn đã hai mươi chín! Sao nam nhân này nói chuyện cũng đáng ghét giống như tên Vương gia chết tiệt kia vậy.

"Không phải ngươi nói nhìn ta không đến hai mươi chín sao?" Đôi môi đỏ như chu sa của nam nhân khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu. Da thịt sạch sẽ, trắng như tuyết, giống như tự động phát sáng, nếu đổi lại là nam tử khác, nhất định không thể khiến người ta mở mang tầm mắt. Tống Đại Mãnh vừa nghĩ đến, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ: "Ngươi xem ra quả thật còn trẻ hơn so với số tuổi thực tế."

"Mau ngồi xuống đi, đồ ăn múc ra khỏi nồi đã một hồi lâu, sắp nguội lạnh cả rồi." Nam nhân lại ngồi xuống rồi đưa cho nàng một đôi đũa. "Đúng rồi, còn chưa hỏi qua danh tính của cô nương. Tại hạ Tứ Hiền, còn cô nương?"

Không dám kêu tỷ tỷ sao?

"Tống Đại Mãnh." Danh tự Tống Đại Mãnh trong miệng bật ra, nàng cho rằng vị nam nhân tên gọi Tứ Hiền này cũng sẽ như những người khác cười nhạo nàng, nhưng lại nhìn thấy người nọ thập phần bình thường, vừa ăn cơm vừa đáp lời: "Ờ, nguyên lai là Đại Mãnh cô nương, mau ăn chút cơm đi, sắc trời đã tối, ngươi vẫn nên trở về chiếu cố Vương gia."

"Làm sao ngươi biết?" Nghe vậy, Tống Đại Mãnh đặt bát đũa xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tứ Hiền: "Ngươi là ai? Có quan hệ như thế nào với Vương gia? Làm sao ngươi biết ta là Vương phi?"

"Ngươi liên tiếp hỏi nhiều vấn đề như vậy, ta nên trả lời cái nào trước thì tốt hả?" Tứ Hiền cũng buông đũa xuống, một tay chống cằm, mị mâu không biết vô tình hay cố ý mà hướng nàng chớp chớp.

Toàn thân Tống Đại Mãnh nhất thời tê dại.

"Ngươi nói cho ta biết trước ngươi là ai?" Chẳng lẽ thằng nhãi này là do tên Vương gia chết tiệt phái đến dò xét nàng? Tống Đại Mãnh nheo mắt lại, bắt đầu đề phòng Tứ Hiền.

Vừa rồi ở sài phòng, Nhàn vương nghi ngờ nàng có phải muốn hồng hạnh vượt tường hay không, lúc này đột nhiên lại xuất hiện trước mắt nàng một mỹ nam tuyệt sắc không tầm thường như vậy, hơn nữa mỹ nam này đã biết rõ rành rành thân phận Vương phi của nàng ngay từ đầu, lại giả ngu không biết, điều này khiến nàng càng hoài nghi hơn.

"Suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy hả?" Dường như nhận ra sự hoài nghi của nàng, Tứ Hiền liền thu hồi mật ý trong mắt, nghiêm túc nhìn nàng: "Ta trả lời vấn đề thứ nhất: ta không là ai cả, không cần lo lắng, ta chỉ là có một người huynh trưởng làm người hầu trong vương phủ, hắn gọi là Vũ Thanh, cái này không tin ngươi có thể đi hỏi. Bất quá thời điểm ngươi hỏi, ngàn vạn lần không được hỏi Vũ Thanh có phải có một người đệ đệ tên gọi Tứ Hiền hay không, ta là lén lút mò vào trong vương phủ. Nếu bị những người khác trong phủ biết, là sẽ bị chém đầu đấy."

Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, dường như không có một cái gì bất thường. Tống Đại Mãnh bán tín bán nghi: "Vậy làm sao ngươi biết ta là Vương phi?"

"Hô hô, cái này sao?" Nghe vậy, Khóe môi Tứ Hiền giật giật, hắn cười: "Hết thảy từ trên xuống dưới Đông Vọng quốc đều biết Vương gia thú một vương phi, họa tượng của ngươi đều đã truyền khắp nơi trong kinh thành, không ai không biết ngươi."

Thì ra là thế.

Tống Đại Mãnh cảm thấy tảng đá đang treo lơ lửng trong lòng rốt cục rơi xuống, nàng nghĩ thầm nếu không phải gián điệp Nhàn vương phái tới thì tốt. Nhưng rất nhanh nàng lại nổi lên nghi ngờ: "Nếu ngươi đã sớm biết ta là Vương phi, vậy thì vì cái gì vừa rồi lại giả vờ như không biết?"

"Ta biết ngươi là Vương phi. Nhưng mà cũng không biết tên của ngươi nha." Tứ Hiền giải thích: "Không phải người nào cũng biết đại danh của ngươi, Hoàng thượng đại khái là sợ ngươi bị người ta chế nhạo, nên không cho người khác truyền ra ngoài."

"À...." Lời giải thích này coi như hợp lý, đúng là trước đó nàng bóc hoàng bảng, những văn võ bá quan trong đại điện chẳng lẽ đều không kể sao? Vẫn là có chút không tin.

"Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu tất cả mọi người đều biết tên của ngươi, ngươi hôm nay đi trên đường còn không phải bị người ta cười chết sao?" Tứ Hiền lại nói.

"Ngươi lại làm thế nào biết ta từng ra ngoài?"

"Mới vừa rồi ta thấy ngươi từ cửa sau tiến vào..." Lời còn chưa nói xong, lập tức đã bị Tống Đại Mãnh vươn tay đến bịt miệng gắt gao. Tống Đại Mãnh nhìn quanh bốn phía, sau đó mới nhỏ giọng cảnh cáo Tứ Hiền một trận: "Ta nói cho ngươi biết, chuyện này ngươi không được nói với bất cứ ai, biết không?"

Tứ Hiền đẩy tay nàng ta, khó chịu gật đầu như giã tỏi: "Biết biết, ta nhất định không nói. Bất quá, vì cái gì?"

"Ngươi không cần quản nhiều như vậy." Tống Đại Mãnh nóng nảy. "Nếu ngươi vụng trộm nói ra chuyện ta chuồn ra ngoài, ta cũng sẽ nói ra chuyện ngươi lén lút vào trong vương phủ!"

"Được, ta không nói, ta tuyệt đối không nói."

"Ăn cơm."

Trở về chỗ ngồi, Tống Đại Mãnh vội vàng lùa cơm, ăn vài đũa liền đứng dậy ly khai. Sắc trời đã trễ thế này, không biết Vương gia chết tiệt hiện tại có còn bên trong sài phòng hay không, nàng bây giờ cơm cũng ăn rồi, cũng nên quay lại đẩy hắn trở về phòng thôi.

"Tống cô nương, vội vàng như vậy đi gặp Vương gia, sắc trời còn sớm, đừng nóng vội tắt đèn nha!" Mới đi được vài bước, cái tên yêu nghiệt Tứ Hiền kia cũng trồi lên tới, hắn chỉ vài bước đã đi tới cửa, mái tóc đài đậm đen như mực, dáng người cao lớn khiến người ta mê hoặc.

"Ngươi biết cái gì, ta lại không đi, Vương gia sẽ giết ta."

"Vương gia thật sự không dễ dàng gì thú được Vương phi, xem ngươi như bảo vật còn không kịp, há sẽ giết ngươi?" Tứ Hiền xoay người lại, trên dung nhan tuyệt mỹ lúc này dĩ nhiên không còn nét cười cợt khi nãy. Chỉ là lời nói sau đó của Tống Đại Mãnh khiến khóe miệng hắn giật giật. Nàng tức giận tiếp lời: "Được tên Vương gia chết tiệt xem như báu vật? Ngươi đừng làm ta sợ, ta cũng còn muốn sống thêm vài năm nữa."

"..."

"Ta đi trước, ngươi cũng sớm xuất phủ đi, nếu bị người khác phát hiện cũng đừng kéo ta xuống nước."

Đi ra khỏi phòng bếp được vài bước, Tứ Hiền đang trầm mặc một hồi chợt mở miệng hỏi: "Xem ra ngươi giống như cực kỳ không thích Vương gia."

"Phi thường không thích!"

"Vậy vì sao ngươi vẫn gả cho Vương gia?"

"Không thể trả lời. Ta thật sự phải đi đây, lần sau gặp."

Lần này nàng đi thật, nếu còn đứng đây tán dóc, phỏng chừng Nhàn vương sẽ thật sự làm thịt nàng.

Đợi đến khi bóng dáng Tống Đại Mãnh đi xa, bóng trắng bên cạnh cửa phòng bếp cũng chợt biến mất, biến mất không dấu vết.

Sài phòng gần đó, trên xe lăn, Nhàn vương đang nhắm chặt hai mắt, nhìn bên ngoài mặt nạ, hắn giống như đã ngủ thiếp đi. Ngay cả khi Tống Đại Mãnh đẩy mạnh xe lăn phát ra những tiếng cót két, mãi cho đến khi về đến hôn phòng trên cửa trên tường vẫn dán hỉ tự, hắn vẫn không hề tỉnh lại.
Bình Luận (0)
Comment