Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương

Chương 33

Đêm hôm ấy, Tống Đại Mãnh mơ một giấc mơ kỳ quái.

Cảnh tượng trong mộng nàng nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ là thấy một cái bóng, lúc nàng gặp nguy hiểm mới xuất hiện bên cạnh nàng. Người đó mặc đồ màu gì nàng cũng không biết, tướng mạo ra sao nàng cũng không biết, nàng bị cái gì tấn công bất ngờ, tất cả nàng đều không nhớ lại được.

Chỉ biết trong mộng nàng gặp nguy hiểm, đúng lúc có một người xuất hiện, đưa nàng ra khỏi nguy hiểm đó.

Sau đó, nàng mở mắt ra thì thấy được khuôn mặt lạnh lẽo đeo mặt nạ của Nhàn Vương. Nàng đưa tay lên tháo một bên mép của mặt nạ ra, chần chờ rất lâu, cuối cùng cũng kéo mặt nạ xuống tiếp. Mà khi nàng nhìn thấy dưới lớp mặt nạ của Nhàn Vương có một vết bớt kỳ quái trên đó, nàng vội hít vào một ngụm khí lạnh rồi đeo mặt nạ lại như cũ cho Nhàn Vương.

Tống Đại Mãnh, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Ngươi sẽ không cho rằng người nam nhân trong mộng đó chính là người nam nhân trước mặt này chứ? Ngươi đừng quên, hắn là người tàn phế, mà người trong mộng kia là một người bình thường.

Nàng cụp mi mắt xuống, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhẹ nhàng lặp lại câu hỏi: "Đến cùng, người đó là ai?

Không biết bên cạnh, đôi mắt ở dưới lớp mặt nạ đó chẳng biết lúc nào đã mở, Tống Đại Mãnh nằm ở trên giường ngẩn ngơ bao lâu, và đôi mắt ở dưới lớp mặt nạ đó đã chăm chú nhìn nàng rất lâu.

Sáng sớm sau khi Nhàn Vương rời giường dùng bữa, thừa dịp lúc Nhàn Vương vào thư phòng, Tống Đại Mãnh đi tới phòng chứa củi bên kia, để cải trang tiến vào cung, theo ký ức đi tới Thần y cư.

Vào lúc này, Trầm Ngạo đang ở trong kỳ hoa dị thảo đi đi lại lại, trên tay hắn đang cầm một giỏ bằng tre trong đó có vài cây mà cánh hoa nó có màu tím. Nhìn thấy Tống Đại Mãnh đẩy cửa vào, trong đôi mắt đào hoa kia lộ vẻ kinh ngạc. Nàng cùng với hắn đi vào trong vườn bách hương kia thì dừng lại, sự kinh ngạc lúc nãy cũng tự nhiên biến mất, hắn hơi hơi cúi đầu hành lễ với nàng sau đó thì lại tiếp tục vùi đầu vào trong đống hoa cỏ đó.

Thấy thế, Tống Đại Mãnh cũng hơi khom người cùng với hắn. Thỉnh thoảng sẽ chỉ vào cây hoa cỏ nào đó hỏi hắn, và nhận được phản ứng gật đầu chứ không phải là lắc đầu. Buổi trưa lại cùng nhau dùng bữa, sau bữa cơm hắn ở lại tiếp tục nghiên cứu chế tạo tân dược, nàng thì đứng ở một bên nhìn bảo vệ.

Toàn bộ rất là yên tĩnh. Đến trước hoàng cung, Tống Đại Mãnh cũng không nghĩ sẽ cùng với hắn bận bịu như thế, nhưng đó là một cảnh tượng rất dịu dàng hài hòa. Mặc dù hắn không biết nói chuyện, nàng cũng không có chút mất mát. Chỉ cần trong đầu nàng nghĩ cái gì thì nói cái đó với hắn. Có lúc hắn gật đầu, có lúc hắn cười, điều này làm cho nàng rất thỏa mãn.

Chí ít hắn cũng không có thái độ từ chối nàng tiếp cận hắn, trong lúc đó khoảng cách của hai người cũng sẽ không lại xa vời như vậy nữa.

Khoảng chừng giờ Dậu (từ năm đến bảy giờ chiều), nàng từ biệt Trầm Ngạo, nàng từ Thần y cư đi ra. Tâm tình nàng rất tốt, nàng còn tưởng rằng ngày hôm nay lại là ngày tiến cung xuất cung thuận lợi, nhưng khi nàng đi tới cửa thành, nàng còn nghĩ mình có thể xuất cung, nhưng không biết từ đâu có người tự xưng là nha hoàn trong tẩm cung của hoàng hậu xông ra, liền kêu: "Hoàng hậu cho mời." Cứ như vậy đưa nàng đến Ỷ Hà điện.

"Ngươi tiến cung cũng không đến chỗ ta ngồi một chút, ngươi làm cho ta rất buồn." Ngoài miệng hoàng hậu cười nhưng ở trong không cười, cứ chăm chú nhìn nàng, "Sao hôm nay ngươi lại mặc y phục như thế này lại đây, nếu để cho hoàng thượng biết cũng không tốt. Lần này Bổn cung giúp ngươi che dấu, không nói cho hoàng thượng, ngươi phải nhớ kỹ cho Bổn cung."

Thái tử phi đứng ở bên cạnh hoàng hậu, mặt không có cảm xúc đứng liếc nhìn Tống Đại Mãnh. "Hừ, chỉ là một nữ nhân nông thôn bình thường, sao lại được Vương huynh sủng ái, còn không bằng một phế nhân." 

"Tuyết Oánh, ngươi đừng nói bừa." Bàn tay hoàng hậu để lên trên bàn tay của Tuyết Oánh, giống như đang dạy bảo mà cũng không phải là dạy bảo. Rồi tầm mắt lại nhìn về Tống Đại Mãnh, vẫy vẫy tay cười nói: "Đại Mãnh, mau tới bên cạnh của Bổn cung. Lần trước Bổn cung dặn dò những chuyện ngươi làm, thật sự ngươi làm rất tốt."

Cái gì? Làm rất tốt? Tống Đại Mãnh đứng yên tại chỗ, trong vòng một giây mới phản ứng lại. Hoàng hậu cho rằng mấy ngày trước Nhàn Vương bệnh là do ăn hoa quế bà ta đưa.

Nhưng mà có nên đi qua chỗ hoàng hậu không? Trong lòng nàng vô cùng rối rắm, đi qua thì sẽ nguy hiểm, không qua thì sẽ chọc giận hoàng hậu. Rốt cuộc có nên tới hay không? Bây giờ nàng đang ở Ỷ Hà điện, là địa bàn của người khác, đến lúc bị bóp chết thế nào cũng không biết...

"Lại đây, Đại Mãnh, Bổn cung muốn khen thưởng ngươi..." Hoàng hậu lại mở miệng.

Quên đi, vẫn là nên đi qua thôi! Đại Mãnh khẽ cắn răng chuẩn bị đi qua.

Lúc này, tự nhiên bên ngoài có một cung nữ mặc đồ giống như nha hoàn chạy vào. Nha hoàn kia không hành lễ mà liền chạy vào nói với Tống Đại Mãnh rằng: "Không xong rồi! Vương phi, người mau về vương phủ đi! Vương gia, người không xong rồi..."

"Vương gia bị làm sao? Người không sao chứ?" Nghe tới đây, tâm trạng Tống Đại Mãnh rất căng thẳng, liền muốn cùng nha hoàn này chạy ra ngoài. Lúc này, Thái tử phi bên cạnh hoàng hậu phẫn nộ trách cứ, "To gan! Ngươi không thấy hoàng hậu nương nương và thái tử phi ta ở đây sao? Còn có tân vương phi, ngươi còn không coi trọng mẫu hậu và ta. Ỷ Hà điện là nơi nào mà ngươi muốn tới muốn đi thì đi sao?"

"Nô tỳ tham kiếm hoàng hậu, thái tử phi." Nha hoàn kéo Tống Đại Mãnh qua rồi quỳ xuống, "Nô tỳ vừa mới thất lễ kính xin hoàng hậu nương nương và thái tử phi đừng trách tội, thực sự là nô tỳ có nguyên nhân, Vương gia nhà nô tỳ, người, người..."

Nha hoàn này chưa nói hết câu đã muốn khóc rồi. 

"Ta không có muốn tới thì tới muốn đi thì đi." Tống Đại Mãnh đứng đó, đôi môi hơi mím lại, "Chỉ là, thái tử pho, ngươi cũng đã nghe, Vương gia, người cũng không xong rồi, ta làm Vương phi nên cũng phải nhanh về phủ mới được."

Tầm mắt lại di chuyển đến trên người hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương, ta..." Tâm trạng rất là mắc ói, Tống Đại Mãnh ta chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đến cái Ỷ Hà điện này, hôm nay xuất hiện ở nưoi này không phải là do các ngươi mời ta đến sao?

"Không sao, ngươi mau trở về đi." Hoàng hậu hơi nhoẻn miệng cười, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Ngươi mau trở về Nhàn Vương đi, chuyện đó mới quan trọng."

"Đa tạ hoàng hậu nương nương. Đại Mãnh xin cáo lui trước, hôm khác sẽ trở lại thỉnh an người." Tống Đại Mãnh nói, rồi kéo nha hoàn kia đi ra ngoài, gấp rút chạy về phủ.

"Mẫu hậu, sao người có thể cho nàng ta đi dễ dàng như vậy?" Chờ Tống Đại Mãnh đi rồi, Thái tử phi không cam lòng nói, "Không phải người nói có đồ cho nàng ta cầm về sao? Nàng ta đi rồi, vậy làm sao phải gọi nàng ta lại để làm việc cho chúng ta?"

"Vừa nãy ngươi không nghe Sở Ngạo không xong rồi sao?" Một mặt hoàng hậu giải thích, một mặt rất là thỏa mãn,"Chờ Sở Ngạo chết, ngươi còn ưu sầu có người tranh ngôi vị hoàng đế với ngươi sao?"

Trên mặt Ngụy Tuyết Ánh vui vẻ nói: "Ý của mẫu hậu là..."

Tống Đại Mãnh bị nha hoàn kia gấp rút lôi kéo ra khỏi cung, lại vội vàng chạy về vương phủ. Khi nàng về tới vương phủ thì nhìn thấy Nhàn Vương, thấy hắn đang thanh thơi thưởng hoa cảnh đẹp, nàng cả kinh, cằm như muốn rơi xuống.

Vương gia chết tiệt kia, có chỗ nào không xong? Đây không phải là dáng vẻ muốn chết sao? 

Nhìn thấy nàng trở về, hắn quay đầu lại nói: "Hồng hạnh trở về rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment