Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 480

Ngày thứ ba, sân huấn luyện dưới lầu cuối cùng cũng đã yên tĩnh trở lại.

Không có tiếng tập hợp khẩn cấp lúc nửa đêm, cũng không có tiếng ầm ĩ của robot và tiếng hô khẩu lệnh của binh sĩ.

Tin tức mập mạp một mình so đấu với mười hai gã lính đặc chủng rất nhanh đã truyền khắp căn cứ. Đám binh sĩ Phỉ Dương ồn ào bàn luận trong sự kinh sợ. Bất kể như thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ được, cái gã thiếu tướng Leray thoạt nhìn trăng trắng beo béo này vậy mà lại mạnh mẽ tới như vậy. Bị hắn đánh bại, không phải là mười hai đứa trẻ, mà là mười hai gã lính đặc chủng tinh nhuệ trên chiến trường có thể tay không đánh chết kẻ địch một cách đơn giản giống như uống nước!

Hiện tại, đám lính tinh nhuệ của tiểu đoàn đặc chủng này đang nằm ở trong trạm y tế của căn cứ. Gãy tay, gãy chân, mặt bị đánh nát... Thảm trạng chồng chất khiến cho người ta kinh hãi.

Rất nhiều chiến sĩ Phỉ Dương không tin đã nghĩ cách trà trộn vào trạm y tế lượn một vòng. Sau khi đi ra, đối mặt với sự truy hỏi của đồng bạn, mỗi người đều sắc mặt như màu đất mà gật đầu không ngừng. Tin tức vô cùng chính xác, đối với cuộc so đấu này, dưới lệnh nghiêm cấm của các sĩ quan, tin tức mà các chiến sĩ đạt được ban đầu vẫn chỉ là một sự miêu tả không rõ ràng. Thế nhưng, giấy không gói được lửa, càng ngày càng có nhiều chi tiết bị lộ ra. Theo đó, sự chấn động mà các binh sĩ Phỉ Dương nhận được cũng càng lúc càng sâu hơn.

Đủ loại tin đồn dưới tình huống thần bí càng biến đổi trở nên phức tạp, càng lúc càng nhiều càng lúc càng nhanh, cũng càng khoa trương. Mặc dù lý trí của các chiến sĩ đã xóa bỏ phần lớn sự khoa trương trong đó, thế nhưng, sự thực cuối cùng thì cũng không thể tránh được --- đám lính đặc chủng đang nằm trong trạm y tế kia không thể nào tự làm gãy tay gãy chân mình được?! Có thể ở dưới sự vây công tập thể của đám người này mà đánh cho bọn hắn một trận đau, gã mập mạp mạnh mẽ đến mức nào chứ ?!

Sự mạnh mẽ khiến cho người ta trợn mắt líu lưỡi này cùng với vẻ bề ngoài vô hại của gã mập đã hình thành sự đối lập cực kỳ rõ ràng, bởi vậy mà sự chấn động gây ra cho mọi người cũng càng mạnh mẽ.

Cái tên beo béo trăng trắng mặt mũi ngô ngố này, đơn giản chính là một tên biến thái!

Trong ký túc xá, trên sân huấn luyện, trong căn tin, phòng giải trí rồi quán rượu... Cú ngã dập mặt này của tiểu đoàn đặc chủng đã trở thành đề tài náo nhiệt nhất.

Quân đội, luôn luôn có truyền thống kính nể và phục tùng với kẻ mạnh tuyệt đối. Năng lực mạnh yếu hay lớn nhỏ chính là tiêu chuẩn duy nhất quyết định một người có được tôn trọng hay không. Nếu như không có năng lực, làm chiến sĩ thì sẽ không thể nhận được sự tín nhiệm của chiến hữu, trong quân đội thường sẽ bị xa lánh và bắt nạt. Còn nếu là sĩ quan cao cấp, vậy thì sẽ bị đồng liêu và bộ hạ khinh rẻ, quyết định và phán đoán làm ra sẽ luôn bị bỏ qua hoặc chất vấn mang tính thói quen.

Quân đội sẽ không thông cảm với kẻ yếu, thế nhưng tuyệt đối tôn kính kẻ mạnh.

Mập mạp là người Leray. Quân hàm của hắn không thể mang lại sự tôn trọng từ thân phận của hắn. Mà khi hắn đối mặt với sự khiêu khích tập thể của các binh sĩ Phỉ Dương, phô bày ra sự mạnh mẽ của mình, lại khiến cho hắn trong nháy mắt trở thành nhân vật phong vân trong suy nghĩ của tất cả các binh sĩ Phỉ Dương.

Một số binh sĩ cố chấp vẫn còn thù địch và hạ thấp hắn. Thế nhưng, sự thù địch và hạ thấp này của bọn họ, ở trước mặt sự thực, chung quy chính là không đứng vững được. Phần nhiều các binh sĩ đã sinh ra sự kính nể đối với vị thiếu tướng Leray cùng với thủ đoạn lôi đình của hắn. Thậm chí một số binh sĩ bình thường vốn không quen nhìn mấy cái bộ mặt mắt cao hơn người của đám lính đặc chủng, giờ đã coi mập mạp như là thần tượng. Bất kể là từ nghĩa lý hay là từ thực lực của mập mạp, bọn họ đều có đủ lý do để làm như vậy.

Sau lễ truy điệu Hamilton, mọi người đã có được một sự nhận thức mới về các chiến sĩ Leray, về cái quốc gia này, và về bốn năm một mình chống lại Tây Ước của các quân nhân quốc gia này. (con bà nó gấu, lại muốn đập máy)

So với các binh sĩ Phỉ Dương bình thường, sự chấn động mà các sĩ quan nhận được lại càng thêm mãnh liệt.

Nguyên nhân không nằm ở hành vi kèn cựa không phù hợp với thân phận của vị thiếu tướng Leray này, mà nằm ở các tin tức mà bọn họ đạt được từ đủ mọi con đường truyền về từ quân bộ Phỉ Minh.

Chuyện Salmon bán đứng hạm đội Trenock, chân tướng đã bắt đầu lộ rõ dần. Carolina và cao tầng cánh quân dù sao cũng không thể nào che đậy được mọi thông tin. Hành vi của hạm đội B15 khiến cho bọn họ thân là sư đoàn thiết giáp 107 lục quân cũng cảm thấy hổ thẹn. Mà theo các thông tin cụ thể về chiến dịch từ Trenock cùng với bản tin đặc biệt được làm ra bởi Phỉ Minh, bọn họ bắt đầu nhận thức được, đây chính là một thắng lợi như kỳ tích vừa mới xảy ra ở bên cạnh mình.

Mà ở phía sau thắng lợi này, người đã ra sức và làm thay đổi, chính là cái gã mập mạp Leray này!

Rất nhiều người, bao gồm cả Margaret đều đã không thể tin được chiến thuật tinh diệu ở trong bản tin đặc biệt kia lại đến từ chính cái tên béo trắng kia. Lối suy nghĩ như thiên mã hành không suốt cả chiến dịch kia khiến cho đám chỉ huy chuyên nghiệp này có chút say mê. Bọn họ chậm rãi suy ngẫm trong sự hoài nghi, cho đến khi có người rỗi chuyện đã đi góp nhặt tất cả các tư liệu công khai về vị anh hùng Leray này, lại thu thập thông tin về toàn bộ quá trình của mấy chiến dịch của Phỉ Quân, dưới sự lãnh đạo của hắn trong chiến tranh lưu phái Mars, bọn họ cuối cùng mới xác thực không thể nghi ngờ.

Theo đó, chính là vô số các ánh mắt kinh ngạc và kính nể khi thấy mập mạp. Bọn họ rốt cục đã hiểu, cái gì mà nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Cái gã mập mạp suốt ngày lăn qua lăn lại nhàm chán trong căn cứ kia, chính là lời giải thích hay nhất cho những lời này!

Xuất thân là binh sĩ sửa chữa, có một thân bản lĩnh của bộ đội đặc chủng, có thiên phú quân sự, là đệ tử của Russell, đã từng bắt tù binh hoàng đế Gatralan, trợ giúp Douglas chiến thắng chiến dịch Mosky, đảo loạn Mars, trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng trong chiến tranh lưu phái, lại hiệp trợ quân Trenock chuyển bại thành thắng, trở thành bạn sinh tử với Trương Bằng Trình... Nhìn tư liệu trong tay, lòng hiếu kỳ của Margaret đối với mập mạp càng ngày càng nặng.

Một binh sĩ sửa chữa nho nhỏ sao lại có thể lập được nhiều chiến công kinh thiên động địa đến như vậy. So với hắn, thế hệ các sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi thiên tài nhất từ trước tới nay của Phỉ Dương, bao gồm cả mình, tất cả đều ảm đảm thất sắc. Loạn thế xuất anh hùng, những việc mà mập mạp đã trải qua đã hoàn toàn chứng minh cho điều này.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến cái bản mặt của gã mập, Margaret lại có chút dở khóc dở cười. Ban đầu khi Leray tôn lrrn một vị anh hùng hèn mọn đến tận xương tủy như vậy, cao tầng chính phủ và quân bộ của bọn họ không biết là đã phải do dự biết bao lâu, phải suy nghĩ biết bao nhiêu lâu.

"...Ngài chỗ này có rỉ mắt."

Dáng vẻ khi đùa giỡn Carolina trên sân huấn luyện của mập mạp lại xuất hiện trước mắt Margaret. Cái gã mập mạp này thực sự quá là xấu xa rồi. May mà vẫn còn là ở trên sân huấn luyện trống trải, nếu như ở trong một không gian kín, gã mập mạp này tuyệt đối có thể dựng chuyện bịa đặt ăn không nói có, giả vờ đạo nghĩa lòng mang căm phẫn mà chỉ trích Carolina nói láo ở ngay trươc mặt mọi người!

Một người như vậy, cũng có thể coi là anh hùng ?!

Nếu như nói những bản lĩnh này của mập mạp khiến cho Margaret có chút hiếu kỳ mà nói, như vậy, sự thực mập mạp là một cao thủ robot đã khiến cho sự hứng thú của Margaret đạt tới đỉnh.

Nàng phát hiện ra, hắn không chỉ từng đánh bại Reinhardt ở Gatralan mà còn đùa giỡn cả Liệp Nhân Quân Đoàn. Sau khi tới Mars, hắn thậm chí còn một mình lần lượt tìm tới cửa, đánh hạ chín lưu phái robot đỉnh cấp.

Mà trong tình báo mà Long Hưng Hội thu thập được, hắn cùng với bốn mươi chín cơ sĩ Phỉ Quân khác đã tung hoành thành Trung Tâm Mars, quấy cho khu vực trung tâm bố trí trọng binh của Bắc Minh một trận long trời lở đất, cuối cùng tập kích căn cứ chính của Bắc Minh. Hành động một kích trí mạng này, càng khiến cho Margaret mơ màng vô hạn về kỹ thuật điều khiển robot của hắn.

Khác với sở thích của nhiều thiếu nữ, Margaret, chính là một fan cuồng của robot.

Trong nhà nàng ở thủ đô Heidfeld của Phỉ Dương, hiện đang đỗ hơn ba trăm chiếc robot cao cấp nhất vũ trụ. Không chỉ có các robot tư nhân loại dành cho sưu tầm, loại tự chế, loại kinh điển, còn có cả các thế hệ robot quân dụng của các quốc gia sớm nhất từ năm 1856 Tân Công Nguyên.

Những người quen biết với Margaret đều biết, bất kể là quà mừng năm mới hay là quà sinh nhật, thứ mà tiểu ma nữ này thích nhất chính là robot. Ở phương diện này, Hastings gần như là cưng chiều thỏa mãn tất cả các nhu cầu của nàng, bất kể là mua robot, cải tiến robot hay là tìm cho nàng một thầy dạy robot ưu tú nhất, đều là tận hết sức lực.

Thế nhưng, so với sự thiên tài ở các phương diện khác của Margaret mà nói, thiên phú ở phương diện điều khiển robot của nàng cũng chỉ có thể dùng sự bình thường để hình dung.

Trăng có lúc mờ tỏ tròn khuyết, người tự nhiên cũng không có thập toàn thập mỹ. (Lại nhớ bài Mộng trường cửu cùng người của Đặng Lệ Quân)

Đối với khuyết điểm của mình, mọi người thông thường thường lựa chọn lảng tránh. Có điều, một số người lại ngoại lệ.

Có chút một số người có trình độ hội họa cao hơn hẳn âm nhạc, thế nhưng, nàng lại không thích hội họa mà lại thích ôm micro mà say sưa trong đống âm thanh hỗn độn của mình. Có một số người, rõ ràng là một siêu sao bóng rổ, thế nhưng, hắn hết lần này tới lần khác lại thích nhất chính là môn bóng chày mà những người mê bóng trung thành nhất đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hơn nữa, điểm đặc biệt rõ ràng nhất của những người này, đó chính là chơi không biết chán.

Margaret, chính là một tiêu biểu trong số này.

Có thể bởi vì cha của nàng không phải là một con cháu quan lớn phú hào gì cả mà chỉ là một kỹ sư thiết kế robot hàng đầu của Phỉ Dương, ngay từ nhỏ, trình độ si mê của nàng đối với robot đã vượt hơn hẳn bất cứ kẻ nào. Tuy rằng không có thiên phú điều khiển robot, thế nhưng, hết lần này tới lần khác, thứ mà nàng muốn làm nhất chính là một cơ sĩ. Chỉ có ở trước mặt robot, nàng mới không phải là cái cô ma nữ thiên tài kia. Bản tính của nàng, cùng với các tâm tình hỉ nộ ái ố mới có thể phô bày ra một cách thoải mái không hề che giấu.

Người biết rõ điều này nhất, tự nhiên là Hastings, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho ông ta bỏ mặc thậm chí là thúc đẩy Margaret đến như vậy ở phương diện robot.

Bởi vì Margaret bị một kẻ có tên là SM01314 trên mạng mô phỏng bắt nạt, ông ta không biết đã mất bao nhiêu miệng lưỡi mới có thể an ủi được cô cháu gái bảo bối của mình, cũng không biết đã nghĩ bao nhiêu cách, tìm bao nhiêu cao thủ, dùng các kỹ thuật và thiết bị huấn luyện công nghệ cao mà người thường khó có thể tiếp xúc mới khiến cho trình độ của nàng được nâng cao tới trình độ hiện tại.

Lần này, phái Margaret đến Cảng Tự Do Mars, sức hấp dẫn của các lưu phái robot dân gian ở đây đối với Margaret cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu.

Thế nhưng ai mà ngờ được, Margaret người còn chưa tới, mấy chục lưu phái robot đỉnh cấp bao gồm cả lưu phái xếp thứ 2 là Phá Sơn Lưu, cả tông chủ lẫn cơ sĩ toàn bộ không thiếu một người đều đã bị gã mập đưa tới nơi nào chẳng biết. Nếu không phải Trình Chí Hiên cuối cùng đã tìm được tông chủ Kilburn của Tuyệt Sát Lưu, đệ nhất chiến thần của Mars tới để chỉ dạy, Margaret tuyệt đối sẽ đi dí súng vào đầu mập mạp, bắt cái tên này giao ra người!

Thế nhưng hiện tại, Margaret đã không nhịn được rồi.

Bởi vì, nàng đã thấy gã mập mạp rỗi chuyện vậy mà lại kiếm một khoang trò chơi mô phỏng vào đặt ở trong phòng hắn.

Một cao thủ robot thì còn có thể lựa chọn trò chơi gì nữa?

Chỉ thích mặc một bộ quần lót ở trong nhà, Margaret đang băn khoăn mà đi tới đi lui trong phòng. Cặp đùi xinh đẹp thon dài, bộ ngực sữa đẹp đẽ ngạo nghễ, nàng đang giống như một nữ tinh linh gợi cảm uyển chuyển. Khoang trò chơi nàng cũng có, vấn đề chính là, tên tài khoản của cái gã mập mạp kia trong trò chơi đến tột cùng là gì?!

...

{ Quyết Thắng Thiên Lý } là trò chơi mô phỏng thực tế khổng lồ mà Cộng hòa Phỉ Dương đã phát triển ra từ một trăm hai mươi năm trước. Lúc đầu là do một hãng trò chơi không nổi tiếng xây dựng nên. Cái trò chơi này có sự khác biệt rất lớn so với trò chơi mô phỏng thực tế truyền thống. Bọn họ đã lần đầu tiên đem hệ thống giả lập và trò chơi kết hợp lại với nhau, vì các người chơi ham mê quân sự mà thiết kế ra một sân khấu thi thố tài năng.

Trò chơi thời kỳ đầu có chút đơn giản và thô ráp, rất nhiều mặt đều còn chưa hoàn thiện. Những người chơi ban đầu cũng chỉ là một số người ham mê quân sự bình thường. Thế nhưng, theo danh tiếng của cái trò chơi có sức sáng tạo cực tốt này lan truyền ra trong diễn đàn quân sự, càng ngày càng có nhiều người chơi tiến vào cái thế giới này. Đến sau này, không chỉ có các người chơi bình thường bày ra các ý tưởng kỳ diệu của mình ở phương diện chỉ huy quân sự, ngay cả một số sĩ quan chỉ huy cơ sở và học viên trường quân đội cũng tiến vào tham dự, thi triển thân thủ ở trong trò chơi.

Rất nhanh, quân đội cộng hòa Phỉ Dương đã phát hiện ra lợi ích của cái trò chơi này.

Một doanh nghiệp có bối cảnh quân đội đã tiến hành thu mua thành công trò chơi này. Sau khi thu mua, càng nhiều đoàn đội chuyên nghiệp, càng nhiều nguồn tài chính khổng lồ đã được đưa vào. Theo đó, trò chơi này đã bắt đầu quá trình phát triển hơn một trăm năm trường thịnh bất suy của mình.

Từ lúc ban đầu chỉ có mấy bản đồ đơn giản đến về sau đã bao gồm các chiến trường mô phỏng thực tế ở khắp các đại tinh cầu trong toàn bộ vũ trụ. Từ mấy chục điều kiện chiến trường đơn giản đến hàng nghìn hàng vạn số liệu về hoàn cảnh, vũ khí. Cái trò chơi này, theo sự tiến bộ của thời đại cùng với khoa học kỹ thuật đã không ngừng phát triển. Từng nhóm từng nhóm người chơi đã tiến vào nơi đây, trưởng thành tại đây, lần lượt sáng tạo ra các kỳ tích.

Một trăm hai mươi năm qua, Quyết Thắng Thiên Lý đã tạo ra một số lượng lớn của cải cho Cộng hòa Phỉ Dương, đồng thời, cũng vì Cộng hòa Phỉ Dương mà chuyển hóa ra một lượng lớn nhân tài quân sự. Tiến hành thực hành học tập ở trên cái nền tảng này, có thể giúp đỡ các học viên lý giải lý luận quân sự và kỹ thuật chỉ huy mà mình học được rất nhanh, cũng có thể tích lũy một lượng lớn kinh nghiệm cho các học viên trong thời kỳ hòa bình, mở rộng tầm mắt và kiến thức của bọn họ. Mà sáu mươi năm gần đây, trò chơi này đã hướng ra ngoài thế giới như một chuyện không thể tránh khỏi, thậm chí còn trở thành một phương thức dạy học và một nội dung quan trọng trong đề thi môn của các trường quân sự.

Muốn nói một gã thiếu tướng chỉ huy còn chưa từng tiến vào Quyết Thắng Thiên Lý, đây đơn giản chính là một chuyện hoang đường tới cực điểm.

Hiện tại, mập mạp có chút phiền muộn mà đăng nhập tài khoản gà con mà mình vừa mới đăng kí --- Thành Thực Khả Ái Tiểu Lang Quân.

Khác với Mãn Thiên Chiến Hỏa, Quyết Thắng Thiên Lý không có mấy chuyện như giết quái luyện cấp. Tuy rằng trò chơi cũng có cốt truyện chính, cũng có bối cảnh tình tiết, thế nhưng, tất cả những thứ này đều được hoàn thành trong từng trận chiến dịch. Bắt đầu từ chuỗi chiến dịch sơ đẳng nhất, sau khi thăng cấp tới đại đội trưởng, bắt đầu cùng với người chơi tiến hành các chiến dịch quy mô nhỏ, cứ như vậy từng bước, theo chức vị được đề thăng, bộ đội chỉ huy lại càng nhiều và càng mạnh mẽ.

Trong chiến dịch triển khai theo cốt truyện, các người chơi cấp thấp có thể lựa chọn gia nhập vào trận doanh của người chơi cấp cao. Người thắng, sẽ nhận được điểm tích lũy thăng cấp phong phú. Còn kẻ thất bại, thì sẽ bị khấu trừ điểm tích lũy. Quân chức cũng có thể bị xử phạt giáng chức bởi vì điểm tích lũy thấp hơn tiêu chuẩn. Bởi vậy, chiến tranh giữa các quốc gia ở trong trò chơi chính là vô cùng thận trọng.

Ở chỗ này, các người chơi cấp thấp vốn không được tín nhiệm, lăn lộn còn thảm hơn cả trong hiện thực. Không ai thèm ngươi, ngươi chỉ có thể đơn độc đối chiến với máy tính hoặc với các người chơi tương tự, kiếm chác từng điểm một. Thế nhưng, như vậy so với chiến tranh theo cốt truyện diễn ra giữa các người chơi thì gian khổ hơn nhiều. Mà các người chơi cao cấp, tương tự cũng sẽ bị các người chơi cấp thấp lựa chọn. Một người chơi cao cấp có tỉ lệ thắng thấp thì rất khó kiếm được thuộc hạ mạnh mẽ tới giúp sức. Đôi khi, sau một hai chiến dịch cỡ lớn, người chơi cao cấp thất bại có thể bị giáng chức từ thượng tướng xuống thượng tá.

Tân binh gà con mập mạp tiến vào doanh trại ban đầu là làm một tiểu đội trưởng, chấp hành nhiệm vụ từ hệ thống, chỉ huy thành viên tiểu đội tiến hành tác chiến.

Đối với mập mạp mà nói, đây vốn là việc quen tay hay làm.

Thế nhưng, trong hiện thực, hắn phần lớn đều là dựa vào mình mà đi tiên phong. Mà ở trong cái trò chơi này, tất cả các nhiệm vụ đều phải dựa vào việc hạ các chỉ lệnh.

Mặc dù mập mạp rất sốt ruột, hắn cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng mà nhìn trận chiến đầu tiên mình chỉ huy, bởi vì thực lực cá nhân của binh sĩ thiếu mạnh mẽ mà bị chương trình đánh chết 60% binh sĩ. Mặc dù thắng, thế nhưng, thắng rất thê thảm.

Mập mạp phiền muộn chết đi được. Đây vẫn còn là cấp bậc chiến đấu sơ đẳng, cao thêm hai cấp nữa, mình chẳng phải là toàn quân bị diệt rồi?

Trận thứ hai, hắn rốt cục đã bỏ đi được địa vị của mình, bắt đầu dùng ánh mắt của sĩ quan chỉ huy để suy xét vấn đề.

Mặc dù chỉ là một tiểu đội trưởng chỉ huy mười cá nhân, thế nhưng mập mạp vẫn cẩn thận tỉ mỉ như cũ, phân tích các loại điều kiện mà hệ thống cấp ra một cách kỹ lưỡng. Sau khi tổng hợp xong tình báo, biết rõ về các loại điều kiện như hoàn cảnh vị trí của đội ngũ mình, chỉ lệnh của thượng cấp, vị trí có thể xuất hiện của quân đội bạn và quân địch, cùng với những thứ khác như là vũ khí, địa hình địa mạo, chi viện không trung, ưu thế điện tử... của toàn bộ chiến dịch, hắn cuối cùng đã giành chiến thắng với cái đầu đầy mồ hôi.

Lần này, số lượng binh sĩ của mập mạp đã giảm xuống 30%.

Không được! Đường đường là thiếu tướng, anh hùng Leray, chỉ huy một tiểu đội đánh một trận nhỏ vậy mà cũng có thương vong, cái này cũng quá là mất mặt rồi.

Tính lưu manh của mập mạp lại nổi lên, bắt đầu phân cao thấp với hệ thống. Thứ hắn muốn không chỉ có thắng lợi, mà còn muốn có thương vong ít nhất, tốt nhất là một thắng lợi không có thương vong.

Đây tựa hồ như chuyện Nghìn lẻ một đêm, thế nhưng mập mạp đã cân luôn với trò chơi rồi.

Vì vậy, các người chơi đi lên đi xuống đều có thể thấy một tên ngu ngốc có tên là Thành Thực Khả Ái Tiểu Lang Quân, rõ ràng là đã thắng cấp rồi, thế nhưng vẫn còn dừng lại ở chức tiểu đội trưởng, tiến hành phân cao thấp với máy tính ở chiến trường cấp thấp nhất,

Đối với trò chơi lấy việc giả lập và chỉ huy cá nhân làm chính mà nói, chương trình máy tính hầu như là vô địch. Não người có lợi hại tới mấy, cùng lắm thì cũng giống như các nhân vật thần cấp một trăm hai mươi năm qua, cùng lúc nắm trong tay mấy trăm điều kiện giả lập mà thôi. Thế nhưng số điều kiện mà chương trình máy tính nắm giữ, hầu như chính là vô cùng tận. Mặc dù là trong chiến đấu cấp tiểu đội với quy mô nhỏ nhất, các điều kiện được phân phối như thời tiết, địa thế, hoàn cảnh, nhân viên, vũ khí, trang bị, trình độ huấn luyện, khống chế thời gian,... cũng cao tới mấy nghìn.

Trong chương trình thiết kế của trò chơi, để không cho người chơi qua cửa một cách quá đơn giản, trên phương diện chỉ huy và điều phối sử dụng điều kiện, chương trình thủy chung là một số lượng biến thiên di động. Nói cách khác, bất kể là ngươi vừa vặn đạt tiêu chuẩn hay là vô cùng lợi hại, chương trình cũng không thể mặc ngươi đánh bại một cách đơn giản. Ngươi muốn thành tích tốt, điều kiện sử dụng càng nhiều, chơi lại càng khó.

Mập mạp... Một đầu cứ thế nhảy vào cái hố mà người thường vĩnh viễn cũng sẽ không nhảy.

Mẹ nó! Như vậy mà vẫn còn có người chết ?!

Trở lại!

-------*-------

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment