Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 481

Lăn qua lăn lại trong trò chơi suốt một đêm, mập mạp rốt cục đã hoàn thành mục tiêu chỉ huy cấp tiểu đội chiến đấu mà không có thương vong.

Có điều, hắn đồng thời cũng nhận thức được sự yếu kém của mình ở phương diện chỉ huy khi không được học tập chỉ huy quân sự có hệ thống. Có vài lần, bởi vì thiếu sót kỹ thuật chỉ huy, thế nên cuối cùng đã dẫn đến kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Chỉ huy cấp tiểu đội rốt cuộc đã miễn cưỡng làm được đến không có thương vong. Mà chỉ huy cấp trung đội, lại khó gấp sáu lần chỉ huy cấp tiểu đội.

Mập mạp có chút sầu não. Mình có nên nghĩ cách học lại khóa chỉ huy quân sự từ cơ sở không nhỉ?

Sáng tinh mơ, thành Trung Tâm Mars đã bắt đầu thức tỉnh.

Ánh nắng nhè nhẹ rót xuống trên ban công phía đông của tòa nhà số 9. Trong không khí vẫn còn đang tràn ngập hơi ẩm của trận mưa nhỏ đêm qua, gió hơi se lạnh, khẽ đưa tới một tiếng chim kêu trong trẻo.

Trên tòa nhà này có hai người, giờ đang cùng xuất hiện ở trên ban công.

"Buổi sáng tốt lành, Điền tướng quân." Margaret nhẹ nhàng gật đầu với mập mạp. Gã mập mạp này sáng nào cũng ngúng nguẩy mông tập thể dục ở trên ban công, nàng hôm nay là cố ý xuất hiện ở đây.

" Buổi sáng tốt lành, thiếu tá Margaret." Mặc dù đã sớm biết bà cô phụ tá của Carolina này ngày hôm qua đã tiến vào ở gian phòng sát vách, mập mạp vẫn giả vờ kinh ngạc mà chỉ chỉ vào gian phòng bên cạnh nói: "Thế nào mà cô cũng ở đây à?"

"Đúng vậy."

"Con em chết tiệt! Dám chạy tới giám thị rồi dụ khị ông."

" Tên mập chết tiệt! Bà đây không tin không chế ngự được ngươi!"

Hai người đồng thời thầm mắng một tiếng trong lòng, lộ ra ngoài thì lại là nhìn nhau cười.

"Một... hai... ba bốn, hai hai ba bốn,. đổi tư thế, làm lại...." Mập mạp đang tập thể dục giảm béo. Bài thể dục giảm béo này, hắn đã kiên trì suốt mấy tháng rồi. Ngay ngày hôm qua, hắn đã vui mừng mà phát hiện ra, vòng bụng của mình đã gầy đi ít nhất một millimet. Chuyện này đã khiến cho quyết tâm tập bài thể dục giảm béo đến cùng của hắn lại càng thêm kiên định.

Trên ban công sát vách, Margaret đang mặc một chiếc áo ba lỗ bó sát màu vàng nhạt cùng với một chiếc quần soóc ngắn màu xanh đậm, cúi người dựa lên lan can ban công, trong tay cầm một tách chè xanh. Cặp đùi thon dài thẳng tắp trơn tuột nhẵn nhụi, trên đôi chân giống như bạch ngọc trong đôi dép lê màu phấn hồng, móng chân đã được sơn lên màu hồng, trông đẹp đẽ tinh xảo giống như một tác phẩm nghệ thuật. (Vãi cả văn, ếu thèm sửa luôn).

Ngắm mỹ nữ, đầu tiên ngắm tay chân. Bất kể có đẹp đến mức nào, nếu như tay chân thô ráp xù xì, vậy thì khuôn mặt có đẹp nữa thì cũng không thể xưng là mỹ nữ. Là truyền nhân hậu thế của tổ sư gia Điền Bá Quang, mập mạp hiển nhiên là am hiểu sâu sắc phẩm vị trong đó. Mặc dù trong lòng còn mơ hồ có chút cảnh giác và thù địch với bà cô phụ tá của Carolina vừa thấy mặt đã cười híp mắt y hệt mình này, thế nhưng, hắn không thể không thừa nhận, chân tay của con bé này đích xác là vô cùng xinh đẹp.

Khi còn bé, các kiểu đánh giá mỹ nữ trên tạp chí tình dục và bảo điển dành cho dâm tặc, mập mạp đã học sạch từ đầu tới cuối không sai một chút nào. Cái cổ phải thon dài ưu mỹ, xương quai xanh phải tinh xảo, làn da phải trắng nõn mịn màng, bộ ngực phải vươn thẳng ngạo nghễ, vòng eo phải thanh mảnh đầy sức sống, cặp mông phải tròn trịa đẫy đà, cặp đùi phải thẳng tắp, tay chân phải tinh xảo, khí chất thì phải có sự hoang dại ẩn trong sự tao nhã...

Con mẹ nó! Mập mạp đánh cuộc xin thề, cái con bé này nhất định là quyết tâm dụ dỗ mình nên mới cố ý lớn lên trở thành như thế này.

Nàng đơn giản chính là boss chung cực của mọi tên cuồng tình dục.

Cong eo về bên trái, cong eo về bên phải, rãnh ngực trắng bóc trên cổ áo Margaret đang sáng lóa khiến cho mập mạp không mở nổi mắt. Theo động tác khom lưng của hắn, cặp thỏ trắng nhỏ xinh đẹp kia tựa hồ đang rung lên từng chặp.

Tròng mắt mập mạp đều muốn rớt vào trong ngực người ta rồi!

Ánh mắt liếc thấy dáng vẻ háo sắc của gã mập, Margaret vẫn cầm tách trà mà tỏ ra nhẹ nhàng như mây gió.

Đổi lại làm người khác thì có thể không rõ, thế nhưng Margaret gần như không cần suy nghĩ thì cũng có thể biết được gã mập mạp này đang cố ý đùa giỡn mình.

Trong mắt hắn, mình vẫn còn là sĩ quan phụ tá của Carolina. Với thân phận như vậy mà xuất hiện ở bên cạnh hắn, gã mập mạp này tự nhiên là vẫn ôm sự cảnh giác và đề phòng. Huống hồ, lần trước trên sân huấn luyện, mình vẫn còn ngầm chơi cho hắn ăn một quả. Chí có điều, phương thức xử lý của hắn lại không giống như người thường mà thôi.

Thế nhưng, muốn dựa vào cái này để khiến bà đây rời xa ngươi, không khỏi có chút quá đơn giản đấy!

" Điền tướng quân..."

Phảng phất như không nhìn thấy ánh mắt không hề kiêng dè của mập mạp, Margaret cười híp mắt mà rót trà, cách ban công đưa qua: " Đây là trà Long Tỉnh Tây Hồ tôi vừa mang đến, chính tông từ Địa Cầu đấy nhé."

"Ồ, thượng tá Margaret, cô thực sự quá khách khí." Mập mạp một bên vẻ mặt vui mừng mà tiếp nhận tách trà, một bên âm thầm kinh ngạc ở trong lòng. Có thể duy trì sự ung dung trấn tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra ở dưới ánh mắt gần như xuyên thấu của mình, nữ nhân này, tới cùng là ngực to não nhỏ không tim không phổi không hiểu thế sự hay là đã tới cảnh giới phong vân bất động?!

Mập mạp uống trà, ý niệm trong đầu còn chưa có xoay chuyển xong, đã thấy Margaret ở trước mặt đang tự phất nhẹ mái tóc dài màu vàng nhạt mềm mại của mình, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn nhẹ nhàng vuốt áo, kéo xuống cổ áo vốn đã hơi lộ ra từ trước.

"Ọc..." Ngụm trà vừa uống lập tức phun ra, mập mạp bị sặc đến ho khan liên tục.

" Thế nào?" Khóe miệng Margaret lộ ra một nét cười rất nhẹ, mặc dù dưới ánh nắng sớm tươi đẹp cũng có sự lẳng lơ của buổi đêm, giọng nói mềm mại, phong tình vạn chủng: " Trà của tôi khó uống lắm hả..."

Mập mạp phẫn nộ lau đi vết trà trên người. Cổ áo của cái con bé này khi xuống gần tới điểm mấu chốt thì lại đã bật trở lại. Ghê tởm nhất chính là, bên trong vậy mà vẫn còn mặc áo lót cùng màu với da thịt. Quá khinh thường người ta rồi, đơn giản là muốn nhẫn nhưng không thể nhẫn.

" Nếu tướng quân không thích trà mà nói, ta sẽ làm cho ngài một tách cà phê."

Ý cười của Margaret nhè nhẹ trải ra từ khóe miệng. Giống như bóng đêm yêu dị đã bị xua tan bởi ánh dương quang hiện lên từ phía chân trời, trong nét cười nhẹ nhàng khoan khoái trong lành như buổi sớm còn mang theo một chút ngượng ngùng.

Lời nói nhỏ nhẹ của nàng, giống như của một người vợ dịu dàng đang nói với người chồng của mình.

Da thịt trên mặt mập mập lập tức giần giật: "Trà của thượng tá Margaret rất được."

Nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt Margaret... Mập mạp hiểu rõ, mình đang gặp phải, chính là một con tiểu yêu tinh tuyệt đối rất khó quấn.

Cũng không biết, con tiểu yêu tinh này vì sao lại cảm thấy hứng thú với mình như thế.

Mấy gã sĩ quan đang đi qua sân huấn luyện.

Ngẩng đầu, nữ thần trong mộng của binh sĩ Phỉ Dương đang cười nói trò chuyện với gã mập mạp Leray.

" Điền tướng quân đang chơi trò chơi gì vậy?" Margaret nhìn đám sĩ quan dưới lầu đi qua, đầu đề câu chuyện tựa hồ rất tùy ý mà chuyển một cái, không lộ ra vết tích: "Tôi thấy ngài vừa đặt một khoang trò chơi về."

" Quyết Thắng Thiên Lý." Mập mạp vừa lúc đang phiền muộn vì việc phân cao thấp mấy trăm lần với máy tính ngày hôm qua, nghe Margaret hỏi, nhất thời liền hứng thú: " Thượng tá Margaret hẳn là rất quen thuộc nha?"

" Đương nhiên." Margaret mỉm cười: " Đây dù sao cũng là trò chơi của Phỉ Dương chúng tôi, lại là môn bắt buộc của các nhân viên quân sự. Có điều, so với cái này, tôi thật ra lại thích trò Mãn Thiên Chiến Hỏa do quý quốc mở ra hơn." Đôi mắt quyến rũ của Margaret nhẹ chuyển một cái, phảng phất như sóng nước hồ thu, lại phảng phất như không làm gì cả: "Nghe nói... Điền tướng quân thế nhưng lại là một vị cao thủ robot đã hạ liên tiếp được chín đại lưu phái. Không biết, tôi có cơ hội để cho tướng quân tới chỉ bảo hay không..."

" Có có có..." Mập mạp cười chất phác, đầu gật lia lịa: "Ta cũng đang muốn nhờ thượng tá Margaret chỉ bảo cho một chút về Quyết Thắng Thiên Lý đây. Tôi mới chơi cái trò này, hoàn toàn là một còn gà!"

"Hả?" Margaret liền giật mình, lập tức phản ứng lại, cái gã mập mạp này xuất thân là binh sĩ sửa chữa, không chơi Quyết Thắng Thiên Lý cũng không kỳ quái, tức thời mừng thầm nói: "Vậy chúng ta quyết rồi nhé! Tôi ở trong Quyết Thắng Thiên Lý chính là trung tướng đấy nhé, tên gọi là Thông Minh Lanh Lợi Tiểu Nương Tử, không biết Điền tướng quân..."

Mập mạp như bị ngũ lôi oanh đỉnh mà trợn mắt há mồm, lần lữa đấu tranh đến nửa ngày: "Trước tiên nói rõ nha, ta thực sự không muốn chiếm tiện nghi của cô đâu đấy..."

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Tinh hệ Long Bow Salerga, thủ phủ của Lam Thạch tinh, thành phố Field. Các con đường đang ngang dọc đan xen, dòng người và xe cộ qua lại như thoi đưa.

Tuy rằng là lãnh thổ của Liên Bang Salerga, có điều, lúc này trên đường phố đã nồng đậm khí tức của Sous. Nhà hàng quán ăn với biển hiệu lớn bằng chữ Sous, khu dân cư Sous được bảo vệ nghiêm ngặt, xe bay với giấy phép Sous được ưu tiên thông hành, tòa nhà chính phủ treo cờ hiệu của Sous, còn có từng đội binh sĩ Sous hiên ngang, không lúc nào là không nhắc nhở đám người đang ở trên mảnh đất này, rằng nơi đây, đã được đế quốc Sous "mượn".

Tâm trạng, luôn luôn từ sự phẫn nộ và phản kháng biến thành sự bất đắc dĩ và khuất phục. Cuộc sống, cũng luôn luôn dùng một cách thức không tiếng động, từ không thích ứng mà biến thành thói quen.

Có điều, khi người Salerga đã quen với việc người Sous đang có mặt ở khắp nơi, quen với sự thực là mình đã trở thành công dân hạng hai ở trên chính mảnh đất của mình, bọn họ bỗng nhiên phát hiện ra một hiện tượng thú vị.

Theo hạm đội Jaban đến, vô số người Jaban phảng phất trong một đêm đã tràn vào cái tinh cầu này. Trong thành phố, bằng một tốc độ cực nhanh, đã bắt đầu xuất hiện các nhà hàng, cửa hàng cùng với khu dân cư của người Jaban.

Mà giữa người Sous và người Jaban, tựa hồ cũng không hữu hảo giống như trên hiệp ước đồng minh của bọn họ. Song phương, thậm chí còn có một loại tâm trạng như giương cung bạt kiếm.

Mang theo sự phẫn nộ và nhục nhã, người Salerga đang thờ ơ lạnh nhạt.

Tuy rằng địa vị của bọn họ vẫn thấp như cũ, thế nhưng, nếu như có thể thấy đám người xuất hiện với bộ mặt xâm lược này chó cắn chó miệng đầy lông, bọn họ sẽ luôn cảm thấy khoái trá trong sự đau khổ. Bọn họ còn hận đám người này không liều mạng với nhau mà chết sạch sẽ.

Trước phòng họp của bộ chỉ huy liên quân Đông Nam Tây Ước đóng tại Salerga, cánh cửa bằng gỗ nâu viền khảm kim loại dày nặng hiện giờ đang được đóng kín. Trên hành lang hôn ám, cách mỗi mười mét lại có hai vệ binh Jaban mặc quân phục màu xanh thẫm đang lẳng lặng đứng nghiêm. Những binh sĩ tóc cắt cực ngắn, mặt không biểu tình, ánh mắt sắc bén, từ đầu tới đuôi đều lộ ra một sự lạnh lẽo này đang giống như những bức tượng điêu khắc. Không hề nói năng, không hề nhúc nhích, cùng với các sĩ quan Jaban đang ồn ào náo động trong phòng hội nghị hình thành sự đối lập rõ nét!

" Lúc đó, hạm đội A1 Sous là nghĩ cái gì vậy?" Một vị thượng tá Jaban ngả ra ghế: "Vậy mà lại bị một hạm đội Trenock vốn đã bị đánh cho tàn phế bố trí ra trận hình dài Lục Trạch Thành trong khi chiến đấu... Bọn hắn chẳng lẽ là ngại quân bạn quá vướng tay hay sao?"

" Các quốc gia trong vũ trụ đều đã truyền khắp rồi. Đám người Sous từ trước đến nay luôn tự xưng là giỏi sáng tạo kỳ tích, giờ ngược lại thực sự là đã sáng tạo ra một cái kỳ tích." Trong phòng hội nghị khói thuốc vấn vít, một gã thiếu tướng tỳ vào cạnh bàn hội nghị hình trứng, miệng ngậm một điếu thuốc là, tỏ vẻ khinh thường nói: "Trận hình dài Lục Trạch Thành... Bọn hắn vì sao lại mất mặt đến như vậy?!"

"Đám người Sous chính là quá coi trọng bản thân rồi." Một tay thượng tá sắc mặt âm trầm lạnh lùng cười một cái: "Đám người dã man này luôn muốn chui ra từ tinh vực phía Đông. Lần này, bắt được Reske, chiếm lĩnh tuyến đường bay chính rồi tiến vào chiếm giữ Salerga, mắt thấy mộng đẹp sắp trở thành sự thật thì liền trở nên vênh váo rồi. Đáng tiếc rằng, bọn hắn đã quên mất, hơn một nghìn năm qua, bọn hắn thủy chung vẫn chẳng vượt qua được Jaban chúng ta! Bất kể là bọn hắn có nhảy cao tới đâu, bá chủ của tinh vực Đông Nam, cũng vẫn là đế quốc Jaban."

" Nguyên soái Mikami căn bản không nghĩ là đám người Sous sẽ dừng bước ở chỗ này." Tay thượng tá Jaban tựa người trên ghế cười nói: "Lần này, Sous đã mất hết mặt mũi, hạm đội chúng ta cũng càng có đủ lí do để nán lại ở chỗ này. Đây thế nhưng không phải là chúng ta không đi, thực sự là bởi vì đám quân đồng minh này của chúng ta quá đáng thất vọng!"

Mãy gã sĩ quan cao cấp bảy tám cái miệng thi nhau bàn luận trong phòng hội nghị, trong lời nói lộ ra sự châm biếm đối với Sous.

" Tướng quân... Ngài..." Đột nhiên, trên hành lang đã truyền đến tiếng hô của vệ binh. Theo một hồi bước chân gấp gáp, cửa phòng họp đã bị đẩy mạnh ra.

Các sĩ quan Jaban giống như lò xo mà đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

Với vẻ mặt xám đen, thượng tướng Sous Ulyanov cứ thế mà xông vào. Đám sĩ quan Jaban đàm luận khoác lác không kiêng nể gì cả, khiến cho Ulyanov, vốn đang ở sát vách chờ sĩ quan chỉ huy hạm đội Jaban Brahm Mendez, tức giận đến thất khiếu bốc khói.

Trận thua chẳng biết tại sao kia đã khiến cho ông ta phải chịu đủ rồi. Không chỉ quân bộ gia tăng khiển trách, ngay cả bệ hạ cũng hạ chiếu quở mắng. Ông ta cùng với cánh quân của ông ta đã trở thành trò cười cho cả thế giới.

" Tướng quân Ulyanov!" Trong phòng hội nghị, một vị trung tướng gần năm mươi có quân hàm cao nhất tiến lên một bước, sắc mặt bất thiện: "Ngài có chuyện gì sao?"

Ulyanov cười lạnh một tiếng: "Xin chuyển lời tới thượng tướng Mendez và nguyên soái Mikami Yujin, trận chiến này, Sous ta nhất định sẽ hạ được Mars, khống chế tuyến đường bay chính... Thế cục Reske gấp gáp, nếu như mở ra được thông đạo, vậy xin mời quân đồng minh Jaban tăng tốc bắc thượng! Các ngài cứ ngồi ba hoa khoác lác ở chỗ này thì chẳng làm nên được bất cứ tác dụng gì."

Nói xong, Ulyanov đem một bản hồ sơ kế hoạch tác chiến cùng với văn kiện kế hoạch hiệp điều ném lên bàn làm việc, lạnh lùng quét mắt qua mọi người, hừ một tiếng rồi phẩy tay bỏ đi.

Các sĩ quan Jaban ngơ ngác nhìn nhau, một lúc lâu, một vị trung tá Jaban bĩu môi nói: "Đám người Sous... lại bắt đầu nói khoác rồi!"

" Lần này, bọn họ tựa hồ rất có nắm chắc." Ngồi ở đỉnh cung tròn của bàn hội nghị, vị trung tướng cầm lấy văn kiện của Ulyanov. Văn kiện chính là được bảo mật, ngoại trừ Mikami Yujin ra, người khác đều không xem được. Ông ta ước lượng tập văn kiện điện tử trong tay: "Gorshkov chưa bao giờ đánh trận mà không có chuẩn bị, kỹ thuật chỉ huy chiến đấu vũ trụ đã gần đến mức xuất thần nhập hóa. Ulyanov, thì lại càng là danh tướng xếp hạng, giỏi về kỳ mưu. Xem ra, bọn hắn dám hạ thuyền xuống biển, hiển nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ."

" Nghe nói... Trong này, còn có cả đế quốc Binalter."

Dưới ánh đèn u ám, các vật dụng cung đình kiểu cũ lộng lẫy mà nặng nề trầm mặc.

Rèm cửa sổ đã được kéo lên, chỉ lộ ra một khe nhỏ. Ánh nắng xuyên thấu qua khe rèm rơi vào trong phòng, trong vệt nắng, chính là vô số các hạt bụi nhỏ đang lơ lửng.

Tấm gương soi của chiếc tủ đứng tựa ở góc tường đang phản chiếu phía bên kia xa xa của gian phòng hình vuông. Trong tấm gương, Cooper đang bắt chéo chân, ngồi ở trên ghế sô pha nền xanh hoa trắng rộng rãi mềm mại. Điếu xì gà trong kẽ tay đang cháy một cách yên tĩnh. Tàn thuốc hồng đỏ đang bốc lên từng sợi khói xanh.

Wuttred Anmon đang nhẹ nhàng lật cửa tủ, đem tấm gương dần dần chuyển về phía mình.

Một khuôn mặt vặn vẹo đã xuất hiện ở trong gương.

Anmon nhìn chăm chú vào bản thân mình ở trong gương. Một lúc lâu, hắn giơ tay lên, si mê mà vuốt ve cái trán của mình.

Đó là một hộp kim loại hình quả trứng đang nhô về phía trước, kéo dài về phía ót, hợp thành một cái vỏ não. Lại kéo xuống phía dưới, bao qua đôi tai, tới tận sau gáy. Dưới ánh đèn, chiếc hộp đang phản xạ ánh sáng màu bạc.

Trong gương, Cooper không thể chịu đựng được liền nghiêng đầu ra chỗ khác.

Anmon nở nụ cười, cười lớn mà không có âm thanh.

Dưới con mắt của con người, một kẻ bị đặt lên hộp xương sọ kim loại này hầu như chính là quái vật.

Thế nhưng... Ngón tay hắn men theo trán di về phía sau, cảm giác kim loại lạnh lẽo xuôi theo đầu ngón tay khiến cho hắn cảm thấy được... Lực lượng!

Một lực lượng nắm trong tay tất cả, giống như Thần!

"Thi đấu ngày mai sẽ bắt đầu." Giọng nói của Cooper đang quanh quẩn trong căn phòng trống vắng, có chút khô khốc, có chút bứt rứt: "Thiếu úy Anmon, vỏ ngoài của robot đã thay đổi rồi. Ngài sẽ trở thành tuyển thủ hạt giống của Thái Lưu, ngày hôm sau sẽ trực tiếp tiến vào top 16. Đến trận chung kết, không chỉ Carolina và cao tầng của cánh quân Mars Phỉ Minh sẽ đến, tổng tư lệnh Trương Bằng Trình của tập đoàn hạm đội số 12 Trenock cùng với sĩ quan chỉ huy của ba đại hạm đội cũng sẽ xuất hiện..."

"Cái này ta không muốn nghe." Anmon si ngốc nhìn hình ảnh của mình trong gương, cắt đứt lời Cooper: "Nhiệm vụ của ta, ta rất rõ ràng. Chỉ cần đến trận chung kết mà bọn hắn xuất hiện ở đó, toàn bộ sẽ bị ta đưa xuống địa ngục. Điều mà ta muốn biết, chính là đám ngu ngốc Sous kia đã chuẩn bị sẵn sàng hay chưa."

"Rồi." Cooper cúi đầu, nhìn sàn nhà dưới chân nói: "Chúng tôi đã liên lạc được với thượng tướng Gorshkov. Chúng ta ở đây vừa thành công, bọn họ sẽ thừa cơ tiến công. Tin rằng, lãnh đạo cao tầng bị chết sạch, liên quân Phỉ Minh tuyệt đối không có năng lực chống lại. Chúng ta sẽ quét sạch được toàn bộ Mars và tuyến đường bay chính chỉ trong một lần..."

Liếm liếm môi, Cooper ngẩng đầu lên, nịnh hót nói: "Đương nhiên, công lao chủ yếu, vẫn là của ngài."

"Ha ha ha ha..." Tiếng cười của Anmon giống như cú kêu đêm khiến cho người ta dựng tóc gáy, rất nhanh đã biến thành tiếng cười lớn điên cuồng.

" Nghe nói võ thuật robot ở Mars đứng đầu thiên hạ, lần này..." Anmon cười như điên, di chuyển chiếc đầu kim loại của hắn, trên khuôn mặt vặn vẹo chỉ có cái miệng đang mở to, không có một nét cười nào, con mắt lồi ra giống như cá chết đang nhìn chằm chằm vào Cooper một cách vô cảm: "...Gã thiếu úy nho nhỏ của đế quốc Binalter ta đây, phải đến mở mang đầu óc thực sự một chút."

-------*-------

----------oOo----------
Bình Luận (0)
Comment