Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 222

Giáng đầu sư đã hoàn toàn bị Cát Vũ doạ cho chết khiếp, còn tưởng rằng hắn chỉ mời một sợi thần thức vô dụng tới với mục đích chỉ hù dọa hắn ta. Nào ngờ thần thức giáng thân Cát Vũ quá lợi hại, chỉ một kiếm chém vào không trung lại có thể chém ra một luồng kiếm khí cực kỳ đáng sợ. Nếu hắn ta còn không chạy mà cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ có nước bị chém chết.

Nhưng tên giáng đầu sư đâu thể chạy trốn dễ thế được, sợi thần thức giáng thân Cát Vũ cũng không định tha cho hắn ta. Mấy thanh kiếm nhỏ tách ra từ Mao Sơn Thất Tinh Kiếm kia xoay quanh người hắn ta, cứ liên tục đánh tới.

Thanh kiếm đầu tiên đã chém cánh tay của tên giáng đầu sư suýt bị đứt lìa, một vết cắt sâu hoắm, máu chảy ròng ròng, sâu đến tận xương tuỷ, đau đến mức hắn ta không ngừng xuýt xoa.

Nếu không phải vừa rồi hắn ta chạy mau, thì đừng nói là cụt tay, mà ngay cả cái mạng cũng không còn.

Hắn ta chạy trối chết. Lúc này bảy thanh kiếm nhỏ lại hợp làm một mà đâm tới hắn ta. May mà trước mắt đã là lối ra của cầu thang, tên giáng đầu sư hoảng sợ đến mức không nhìn đường mà cứ thế cắm đầu chạy, thảm không thể thảm hơn. Khi còn chưa đến nơi, hắn ta đã ngã nhào xuống, sau đó lại đứng lên tiếp tục chạy.

Tiểu thi anh kia cũng chạy thục mạng sát bên cạnh tên giáng đầu sư.

Mặc dù đã xuống hết cầu thang nhưng thanh kiếm lại như có mắt mà vẫn đuổi theo sát nút.

“Chạy đăng trời!”

Phía sau truyền đến giọng nói của vị thần thức giáng thế kia, vang vọng trên khắp hành lang.

Ngay khi tên giáng đầu sư vừa chạy thoát, thân thể Cát Vũ khẽ run lên, sợi thần thức giáng thân đã rời khỏi cơ thể Cát Vũ, thậm chí hắn còn chưa kịp hỏi vị đại thần nào đã giúp hắn.

Ngay khi sợi thần thức vừa rời đi, Cát Vũ hoàn toàn suy sụp, cơ thể lập tức mềm nhũn ra ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên người, quần áo ướt đẫm.

Sợi thần thức ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau khi đuổi được tên giáng đầu sư đi đã lập tức thoát ra khỏi cơ thể hắn.

Nguyên nhân là vì lúc này Cát Vũ quá yếu, linh lực đã gần cạn kiệt, dù có là chính thần cũng sẽ tạo thành giới hạn ép cơ thể Cát Vũ, để lại tổn thương.

Lúc này Cát Vũ ngồi phịch xuống mặt đất, bất động. Nếu không phải sự việc ở đây vẫn chưa được xử lý, hắn thực sự muốn nằm gục xuống và bất tỉnh ngay tại đây luôn.

Khi tên giáng đầu sư cuống cuồng chạy trốn đã để lại mấy con quỷ mà hắn ta đã luyện hoá, chúng cực kỳ hung ác, đánh nhau với các quỷ vật trong Tụ Linh tháp lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại.

Sau khi hít thở vài hơi, Cát Vũ lại cắn răng lấy Tụ Linh tháp, mở phong ấn thả những con còn lại ra. Bốn mươi năm mươi con quỷ vật cùng hét lên, mấy con quỷ vật của giáng đầu sư không thể chống cự lại cũng đã bị lôi vào trong Tụ Linh tháp, bị phong ấn trấn áp.     

Những con quỷ vật này chỉ có thể đợi Cát Vũ khỏe hơn mới xử lý được.

Lúc này toàn thân Cát Vũ tê dại, miệng khô lưỡi khô, đầu óc choáng váng, khi nhìn lại bàn tay mình thì đã chuyển sang màu xanh đen, đây là dấu hiệu cho thấy thi độc đã phát tác. Mặc dù Cát Vũ đã chặn lại mấy đại huyệt trong người, nhưng cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn thi độc phát tán, mà chỉ khiến cho nó khuếch tán từ từ mà thôi.

Giáng đầu sư Đông Nam Á này thực sự rất tàn nhẫn, một thi anh nho nhỏ lại có thi độc mạnh đến thế, hơn nữa chất độc phát tác cũng rất nhanh.

Cát Vũ ngồi xếp bằng trên nóc tòa nhà, điều chỉnh hơi thở, tranh thủ khôi phục lại thể lực, lát nữa còn phải quay về khu dân cư Cổ Lan.

Khi đi tới cửa cầu thang, Cát Vũ sực nhớ ra một chuyện, đó là mặc dù tên giáng đầu sư đã bị sợi thần thức mình mời đến đánh bị thương, nhưng dường như không nặng lắm, lỡ như hắn ta chưa đi xa mà ở dưới lầu chờ đánh lén mình thì phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Cát Vũ vẫn cảm thấy mình cần phải đề phòng, nên thả vài con quỷ vật trong Tụ Linh tháp ra thăm dò, đợi trên lầu vài phút, những con quỷ vật nhanh chóng quay trở lại, nói rằng tên kia đã chạy mất dép rồi, tìm trong phạm vi bán kính mấy dặm cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này Cát Vũ mới cảm thấy an tâm, loạng choạng đi về hướng khu dân cư Cổ Lan.

Nghĩ đến tên giáng đầu sư kia, Cát Vũ không biết rốt cuộc đó là thần thánh phương nào, sao lại có sức mạnh cường đại đến thế.

Giờ phút này, linh lực đã gần như cạn kiệt, huyết tế Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, sử dụng Mao Sơn Thần Đả Thuật, trước đó lại siêu độ oán linh là đã quá sức rồi, mỗi bước hắn đi giống như đã hao phí hết toàn bộ khí lực vậy.

Sau khi Cát Vũ đi xuống cầu thang, phía đông đã hừng sáng, những quỷ vật bảo vệ Cát Vũ không dám hiện thân ban ngày, nên tất cả đều quay vào Tụ Linh tháp.

Những người bán đồ ăn sáng trên phố đã sắp đặt quầy hàng, những người tập thể dục buổi sáng cũng đã bắt đầu ra cửa.

Khi những người này đi ngang qua Cát Vũ, họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, bởi vì hắn bước đi quá chậm, còn chậm hơn rất nhiều so với mấy ông bà già.

Chỉ một quãng đường ngắn mà Cát Vũ đi bộ gần nửa tiếng mới về đến ngôi nhà mà hắn và Tô Mạn Thanh thuê.

Hắn run rẩy rút chìa khóa ra, nhưng mấy lần mà vẫn không nhét được vào lỗ khóa, lúc này cửa nhà đột nhiên mở ra, Tô Mạn Thanh đang ngái ngủ thì nhìn thấy Cát Vũ đang đứng trước mặt cô, chút sức lực cuối cùng của Cát Vũ cũng đã cạn, toàn thân mềm nhũn ngã phịch xuống đất.

“Vũ ca!” Tô Mạn Thanh nhìn thấy Cát Vũ, vội ôm hắn vào lòng, hoảng sợ hỏi: “Vũ ca… Vũ ca… ngươi làm sao vậy?”

Toàn thân Cát Vũ xanh mét, lạnh ngắt run rẩy dữ dội, đôi mắt Tô Mạn Thanh đỏ hoe vì sợ hãi, khó khăn lắm mới kéo được Cát Vũ vào trong phòng.

“Vũ ca... Ngươi làm sao vậy...” Tô Mạn Thanh vô cùng bối rối, cô kéo Cát Vũ đến ghế sô pha, tay chân luống cuống.

Hơi thở của Cát Vũ cũng trở nên nặng nề hơn, run rẩy rút điện thoại trên người ra, khó khăn nói: “Hà… Vi… Đạo…”

Vừa dứt lời, Cát Vũ đã ngã xuống đất bất tỉnh, làm rớt cả điện thoại xuống đất.

Tô Mạn Thanh chưa bao giờ thấy Cát Vũ trong tình trạng này, nhìn hắn yếu ớt như vậy, không hiểu sao nước mắt của cô cứ thi nhau tuôn rơi. Mãi một lúc sau, cô mới chợt nhớ tới Cát Vũ đã nói gì đó, hình như là tên của một người nào đấy.
Bình Luận (0)
Comment