Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 223

Tô Mạn Thanh biết thân phận của Cát Vũ không hề đơn giản, hắn là một đạo sĩ Mao Sơn, giờ hắn lại yếu ớt như vậy, toàn thân biến thành màu đen thì rất có thể đã đánh nhau một trận sống chết với yêu nhân tà giáo nào đó. Bởi vì Tô Mạn Thanh đã từng đi theo Cát Vũ đến Bạch Hổ đoạn sát cục, đã từng thấy hắn đánh nhau một trận sống chết với mười ba môn đồ của Huyết Linh giáo. 

Mà trước khi Cát Vũ bất tỉnh đã nói tên một người, chắc hẳn người đó có thể cứu được tình trạng hiện tại của Cát Vũ.

Chỉ những người cũng là đạo sĩ mới có thể giúp Cát Vũ, trước khi bất tỉnh, hắn còn lấy điện thoại di động của mình ra...

Tô Mạn Thanh vẫn rất thông minh, nghĩ đến đây, cô vội vàng cầm điện thoại di động của Cát Vũ trên mặt đất lên.

Điện thoại của Cát Vũ không khóa, lúc này cũng đã sắp hết pin, cô hoảng hốt lẩm bẩm lời Cát Vũ vừa mới nói: “Hà Vi Đạo…”

Hình như đúng là Hà Vi Đạo!

Trong điện thoại của Cát Vũ không lưu nhiều số lắm, sau khi tìm kiếm trong danh bạ thì đúng là tìm thấy một người như thế.

Bàn tay Tô Mạn Thanh run run bấm gọi, điện thoại chỉ đổ chuông hai lần thì có một giọng nói già nua vang lên, nhưng giọng điệu rất kính cẩn, còn có vẻ hơi kích động: “Long Viêm sư thúc… sao ngài lại nhớ đến ta mà gọi điện vậy? Thật sự là thụ sủng nhược kinh!”

Người bên kia lại gọi Cát Vũ là sư thúc, Tô Mạn Thanh không biết người bên kia nên chỉ lo lắng nói: “Xin chào… Ta là bạn của Vũ ca. Hiện giờ Vũ ca đã bị thương, toàn thân đã biến thành màu đen, đã hôn mê rồi, trước khi ngất đi còn kêu tên ông, ta nghĩ hắn muốn nhờ ông giúp đỡ. Ông xem có thể đến đây một chuyến được không, ta thấy tình hình của hắn rất nguy hiểm…”

“Cái gì? Long Viêm sư thúc bị thương, còn hôn mê rồi ư? Là kẻ nào đã làm thế?” Hà Vi Đạo giật mình, vài ngày trước lão ta vừa giao thủ với Cát Vũ, lão ta biết rõ với bản lĩnh của Cát Vũ, nếu chỉ là người tu hành bình thường thì sẽ không thể đả thương hắn được.

“Ta… ta cũng không biết tại sao hắn lại bị thương… Ngài mau tới đây xem đi, tình hình của Vũ ca rất đáng sợ…” Tô Mạn Thanh rối đến nỗi sắp khóc đến nơi.

“Được, được, được... Ta sẽ lập tức qua đó ngay, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho Long Viêm sư thúc, nhớ khoá chặt cửa, trước khi ta đến thì không được mở cửa cho bất cứ ai. Khi nào ta tới sẽ gọi điện cho cô, cô mau nói địa chỉ cho ta biết.” Hà Vi Đạo nghiêm mặt nói.

Sau đó Tô Mạn Thanh đã báo địa chỉ của mình cho Hà Vi Đạo.

Hà Vi Đạo không dám chậm trễ dù chỉ một chút, lập tức cúp điện thoại, nói rằng sẽ tới chỗ Cát Vũ với tốc độ nhanh nhất có thể.

Gọi điện thoại xong, Tô Mạn Thanh mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cuối cùng cũng có người đến giúp rồi.

Bởi vì với tình trạng hiện tại của Cát Vũ, cho dù có đưa bệnh viện cũng không có tác dụng gì, phần lớn người tu hành bị thương đều cần phải dùng đến thuật pháp để phá giải.

Ở chung với Cát Vũ lâu như vậy, Tô Mạn Thanh cũng biết một ít tình hình của hắn.

Tô Mạn Thanh sạc điện thoại của Cát Vũ trước, sau đó mang nước nóng đến lau người cho hắn.

Ngay cả khi Cát Vũ đã ngất đi, mồ hôi lạnh trên người hắn vẫn không ngừng chảy ra, hơn nữa làn da của hắn càng ngày càng đen, đặc biệt là vết thương trên cổ, nhìn thì có vẻ nhỏ nhưng mủ đen vẫn không ngừng chảy ra.

Đương nhiên Tô Mạn Thanh không biết rằng vết thương này là do một loại tà vật cào rách, hiện tại Cát Vũ đang trúng thi độc rất nghiêm trọng.

Nếu để thi độc này phát tán hoàn toàn, một khi phát sinh thi biến thì Cát Vũ sẽ biến thành một cái xác không hồn.

Tô Mạn Thanh vẫn lo lắng bất an chờ đợi, tình hình của Cát Vũ càng lúc càng trở nên tồi tệ.

Sau hơn hai giờ, toàn thân Cát Vũ đã biến thành màu đen, hơn nữa móng tay mọc rất nhanh, chỉ trong hai giờ đã dài ra mấy cm, sắc bén vô cùng.

Ngay lúc Tô Mạn Thanh đang cực kỳ sốt sắng, điện thoại của Cát Vũ đột nhiên vang lên, Tô Mạn Thanh chạy tới, run rẩy cầm điện thoại, vừa nhìn thì nhận ra đó là Hà Vi Đạo gọi tới.

Tô Mạn Thanh cũng không có thời gian để trả lời, cô chạy thẳng ra cửa. Vừa định mở cửa thì đột nhiên sực nhớ ra điều gì, đầu tiên là từ mắt mèo nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy một ông lão mặc đạo bào, theo sau còn có hai người.

Nếu mặc đạo bào thì chắc hẳn là đạo sĩ, mà Cát Vũ cũng là đạo sĩ Mao Sơn, có lẽ đúng người rồi.

Nghĩ vậy, Tô Mạn Thanh liền mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hà Vi Đạo lo lắng hỏi: “Long Viêm sư thúc đâu?”

“Đang nằm trên ghế sô pha.” Tô Mạn Thanh đáp.

Không hề nói nhiều, Hà Vi Đạo dẫn hai người đàn ông trung niên vào nhà, thấy Cát Vũ đang nằm trên sô pha, vừa nhìn thấy tình hình của Cát Vũ, lão ta không khỏi hít một hơi lạnh.

Cả người đen như hòn than.

Hà Vi Đạo vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh Cát Vũ, cẩn thận quan sát trong chốc lát thì nhìn thấy vết thương trên cổ Cát Vũ đã thối rữa rỉ ra mủ, chất lỏng màu đen không ngừng chảy ra, rõ ràng là đã bị trúng thi độc.

“Long Viêm sư thúc, rốt cuộc ngài đã gặp phải chuyện gì mà lại bị thương nặng như thế?” Hà Vi Đạo thở dài nói.

“Cha, Long Viêm sư thúc bị như vậy còn có thể cứu được không? Thi độc đã phát tán rồi. Rốt cuộc là cương thi gì mà lại cào đến mức đáng sợ như thế chứ?”  Hà Đại Tráng, con trai của Hà Vi Đạo lo lắng hỏi.

“Là tà vật gì cắn thì phải đợi Long Viêm sư thúc tỉnh lại mới biết được. Mau đi lấy gạo nếp đến đây, trước hết hãy xử lý sạch thi độc này đã.”

Hà Vi Đạo nghe tin Long Viêm bị thương và hôn mê nên đã nghĩ đến tất cả mọi khả năng, bao gồm cả việc trúng thi độc.

Cho nên cũng đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Hà Đại Tráng lập tức lấy ra một túi gạo nếp nhỏ, đặt bên cạnh Hà Vi Đạo.

Gạo nếp để rút thi độc cũng không phải là gạo nếp thường, đây là gạo nếp đã được ngâm trong nước tiểu của đồng tử bảy bảy bốn mươi chín ngày, rồi lại phơi nắng hè bảy bảy bốn mươi chín ngày, hấp thụ đủ dương khí mới có thể rút thi độc.

Hơn nữa trong bảy bảy bốn mươi chín ngày phơi nắng đó không được có ngày nào mưa, nếu không thì không thể dùng gạo nếp này để rút thi độc được.

Khi làn khói kia tan hết, nắm gạo nếp trong tay Hà Vi Đạo đã hoàn toàn biến thành màu đen, điều này đủ thấy thi độc nặng đến mức nào.

Sau khi bôi cả chục nắm gạo nếp lên cổ Cát Vũ, dần dần màu của gạo nếp đã trở nên nhạt hơn.
Bình Luận (0)
Comment