Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 291

Không gi3t ch3t Cát Vũ thì Thần gia thề không bỏ qua. Thật ra trong lòng Thần gia cũng hiểu rõ sau hai lần liên tiếp không gi3t ch3t được Cát Vũ thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ tìm đến tận cửa để tính sổ với ông ta, vậy chi bằng ra tay trước được lợi thế, ông ta đã tìm mấy giáng đầu sư Đông Nam Á mạnh hơn đến để đối phó với Cát Vũ, như thế mọi chuyện sẽ xong xuôi, không còn phải lo lắng gì nữa.

Tuy nhiên, lần này ông ta đã hoàn toàn khiến Cát Vũ tức giận và khiến hắn quyết định sẽ đại khai sát giới.

Hơn nữa lần này Cát Vũ đi một mình, như thế có nghĩa là hắn muốn tự tay gi3t ch3t Thần gia, để cho ông ta biết được việc đắc tội một cao thủ có vai vế Long của Mao Sơn là việc đáng sợ đến mức nào.

Sau khi cúp điện thoại, Cát Vũ bắt taxi ở cổng trường đại học Giang Thành, đi thẳng đến tỉnh Nam Giang.

Khi vừa lên xe, Cát Vũ đã nhận được một tin nhắn từ Hà Vi Đạo, trong đó ghi rõ nơi ở của Thần gia.

Thần gia này rất biết hưởng thụ, ông ta đã mua một ngọn núi ở ngoại ô tỉnh Nam Giang và xây trang viên riêng cho mình, nơi này không khó tìm, sau khi nói với tài xế, hắn ta đã lái xe đưa Cát Vũ đi thẳng về phía địa chỉ của Thần gia.

Thực ra Cát Vũ đi ngày nào thì cũng sẽ giống nhau, Thần gia đã xuống tay với hắn nên chắc chắn ông ta sẽ gia tăng phòng bị, Cát Vũ biết rõ lần này hắn đi là bên phía Thần gia đã bày sẵn thiên la địa võng chờ Cát Vũ đến chịu chết.

Nhưng có thật sự Cát Vũ sẽ đi chịu chết hay không?

Không, Cát Vũ muốn đi giết người.

Lần này, chắc chắn sẽ chết rất nhiều người.

Thành phố Giang Thành cách tỉnh Nam Giang hơn hai giờ lái xe, tài xế đưa Cát Vũ đến trang viên gần nơi Thần gia sống vào lúc mười một giờ tối.

Sau khi trả một số tiền lớn cho tài xế, Cát Vũ xuống xe và đi thẳng về phía trang viên của Thần gia.

Đường núi bằng phẳng, trên con đường nhựa rộng rãi cũng không có một bóng người, đèn đường hai bên núi mờ mịt khiến bóng của Cát Vũ dài thật dài, thật lẻ loi.

Đỉnh núi không lớn lắm, nhưng đèn sáng rực khắp nơi, Thần gia này thật biết hưởng thụ, hẳn là phải tốn rất nhiều tiền mới có thể xây dựng một trang viên lớn như vậy.

Cát Vũ vừa đi vừa nghĩ, đi bộ đến lưng chừng núi đã mất hơn hai mươi phút.

Khi đến cổng, Cát Vũ thấy cửa đang mở toang, không có ai canh cổng, có vẻ như Thần gia đã đợi hắn rất lâu rồi.

Cả ngọn núi yên tĩnh đến lạ thường, ngay cả tiếng côn trùng cũng không nghe thấy.

Sự khác thường này tất có trò xảo trá ở đây, càng im lặng bao nhiêu thì càng chứng minh Thần gia có tâm phòng bị bấy nhiêu.

Sau khi dừng ở cổng vài giây, Cát Vũ chắp hai tay sau lưng rồi sải bước đi vào.

Khi vừa bước vào cổng, Cát Vũ lập tức khai hoả toàn bộ khí tràng lan ra bốn phương tám hướng, sử dụng khí tràng để cảm nhận những nguy hiểm xung quanh mình, xem có bất kỳ tay súng bắn tỉa nào đang mai phục hay không.

Ngoài ra, Cát Vũ cũng mở phong ấn của Tụ Linh tháp, thả mấy quỷ vật có đạo hạnh cao ra bay xung quanh, để giúp hắn thăm dò tình hình quân địch.

Cát Vũ đi dọc con đường này, mở thiên nhãn ra, đôi mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn xung quanh. Đột nhiên, có một tiếng sủa dữ dội vang đến, âm thanh rất to, nghe như tiếng chó săn, vô cùng hung dữ.

Cát Vũ vẫn không dừng lại, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên đen kịt, gần hai mươi con chó săn to lớn chạy ra, cái đầu rất lớn và ánh mắt màu xanh lục, trông như mấy con nghé con. Nhìn chúng có dáng vẻ hơi giống âm độc thi cẩu của mười ba môn đồ Huyết Linh giáo đã luyện chế.

Nhưng Cát Vũ nhìn kỹ lại thì thấy hoàn toàn không phải, những con chó săn này tuy cao lớn, dũng mãnh nhưng chúng đều là những con chó bình thường, có lẽ là giống được nhập từ nước ngoài về.

Cát Vũ cảm thấy hơi khó hiểu, Thần gia đang làm trò gì vậy, mấy tay súng bắn tỉa và đám giáng đầu sư kia còn không làm gì được hắn, đem một đàn chó săn đến đây thì sao cắn chết được hắn chứ?

Ông ta đang đùa với hắn đó à?

Tốc độ của những con chó săn này rất nhanh, trong chốc lát chúng đã chạy đến bên cạnh Cát Vũ, sủa ầm ĩ, xộc thẳng về phía Cát Vũ với một mùi hôi tanh khủng khiếp.

Cát Vũ vẫn không dừng lại, hai tay hắn thọc vào trong túi quần, lấy ra một nắm lớn đồng xu, đập vào trán lũ chó săn đang lao về phía mình.

Những đồng xu này bắn trúng đầu những con chó săn khổng lồ đó với độ chính xác cực cao, không trượt phát nào. Những con chó săn kêu gào thảm thiết, lần lượt ngã xuống đất, máu miệng trào ra, chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, tất cả những con chó săn khổng lồ đều ngã xuống trong vũng máu.

Cát Vũ bất lực lắc đầu, càng ngày càng khó hiểu, Thần gia thả chó ra là có ý gì? Chẳng lẽ muốn ra oai với hắn ư?

Ông ta đã làm được rồi đó, Cát Vũ đã thật sự hoảng sợ, hành vi này quá trẻ con, dùng để đối phó với hắn chỉ là một trò đùa.

Thật đáng tiếc cho những con chó đó.

Cát Vũ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, con đường đột ngột rộng mở, một quảng trường nhỏ bất chợt xuất hiện. Lúc đến đây, bước chân của Cát Vũ chậm lại, bởi vì hắn đột ngột cảm thấy một loại cảm giác nguy cơ bao trùm khắp toàn thân, khi hắn cảnh giác nhìn xung quanh thì vẫn không có một bóng người nào.

Cát Vũ chậm rãi đi về phía trước vài bước, lúc này tim Cát Vũ đột nhiên đập dữ dội, một cảm giác nguy hiểm bao trùm cả người hắn, dưới chân lại hiện lên một luồng ánh sáng, sau đó bốn phương tám hướng của quảng trường lại bốc lên một làn khói đen dày đặc tràn về phía Cát Vũ.

Pháp trận!

Khi Cát Vũ nhìn thấy đám khói đen này đột ngột xuất hiện, thì biết mình đã bước vào pháp trận mà đối phương đã bố trí sẵn, pháp trận này cực kỳ huyền diệu, mặc dù Cát Vũ đã khai hoả toàn bộ khí tràng nhưng vẫn không cảm nhận được sự khác thường quá lớn, chỉ có một loại cảm giác khiến tim đập nhanh mà thôi.

Khi bước chân của Cát Vũ chạm vào mắt trận của pháp trận thì nó lập tức vận chuyển.

Phàm là pháp trận đều phải mượn lực của thiên địa ngũ hành để vận chuyển, cho dù là giáng đầu sư tu luyện tà thuật của Đông Nam Á cũng không ngoại lệ.

Vừa thấy pháp trận là biết không bình thường, mà Cát Vũ chưa bao giờ nhìn thấy một pháp trận nào như vậy trước đây, hẳn là không phải do người tu hành ở Hoa Hạ bố trí.

Khi pháp trận vừa chuyển động, bên tai Cát Vũ lại truyền đến một trận âm thanh xì xì xào xào, như thể đó là âm thanh của vô số con bọ giáp xác đang bò.

Cát Vũ nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì giật mình hít một hơi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment