Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 292

Chỉ thấy dọc đường mà hắn đã đi qua có một lượng lớn trùng độc bò tới, đám trùng độc này bao gồm rết, bọ cạp và một số con mà hắn chưa từng thấy bao giờ, chúng lao về phía hắn như thủy triều dâng lên cuồn cuộn.

Âm thanh mà đám trùng độc di chuyển rất lớn, khoảng cách ngày càng gần.

Mà làn sương mù đen xung quanh ngày càng dày đặc, Cát Vũ không còn nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh nữa.

Lúc này không được hoảng sợ, Cát Vũ tự nhủ nhất định phải bình tĩnh.

Đầu tiên, những con trùng độc giáp xác này đến từ đâu?

Bộ não của Cát Vũ hoạt động rất nhanh, và cũng nhanh chóng có đáp án.

Rất có thể những con trùng độc này đã bò ra khỏi cơ thể của gần hai mươi con chó săn khổng lồ ban nãy.

Cát Vũ biết giáng đầu sư của Đông Nam Á có một loại cổ giáng, đó là bỏ cổ giáng vào trong thức ăn của người khác, một khi người đó ăn phải thì cổ giáng sẽ sản sinh ra trong cơ thể của người đó.

Cái gọi là cổ giáng thật ra là một số loại trùng trứng đã được tinh luyện, những trùng trứng này thường có dạng bột, thậm chí không có mùi vị và màu sắc, một khi người nào đó ăn vào trong bụng sẽ gây phiền phức lớn. Cổ giáng này tiếp xúc với nước, không bao lâu sẽ sống lại rồi gặm nhấm nội tạng và máu thịt của con người, sinh trưởng với tốc độ cực nhanh.

Chắc chắn gần hai mươi con chó săn lớn kia đã được bón ăn cổ giáng.

Cuối cùng Cát Vũ đã hiểu tại sao Thần gia lại làm điều này, mục đích của ông ta không phải là để những con chó săn đó giết mình, mà là sử dụng những con chó săn ấy để cắt đứt đường rút lui của Cát Vũ.

Bằng cách này, bởi vì những cổ giáng đã ăn máu thịt của những con chó săn, tất cả chúng đều biến thành trùng độc hung tàn mà bò về phía Cát Vũ.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là những độc vật này đều có kịch độc, nếu bị cắn trúng một miếng thì có lẽ sẽ không thể động đậy, sẽ bị chúng ăn tươi nuốt sống ngay.

Bên tai hắn vẫn còn nghe thấy âm thanh của những độc vật đang bò, ào ào như sóng thuỷ triều dâng.

Thần gia thật nham hiểm.

Cát Vũ suy nghĩ một lát, định nhấc chân rời khỏi nơi này.

Nhưng khi Cát Vũ vừa nhấc chân lên, đột nhiên phát hiện có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra, khi hắn bị vây hãm bên trong pháp trận, dường như thân thể đã nặng nề hơn rất nhiều, nhấc chân lên còn khó khăn chứ đừng nói là chạy.

Chết tiệt, đây là pháp trận cổ quái gì vậy?

Cát Vũ kinh hoàng không thể giải thích được.

Những con trùng độc đã vào bên trong pháp trận, hơn nữa đã đến rất gần hắn.

Cát Vũ không dám chậm trễ, vội nhanh chóng lấy ra hai lá bùa ly hỏa ném về hướng những con bọ đang bò tới.

Bùa ly hỏa chợt loé lên, hóa thành hai ánh lửa màu xanh lam rơi xuống mặt đất, dưới tia sáng màu lam kia, Cát Vũ nhìn thấy đám trùng độc cách hắn còn chưa tới hai thước.

Ngay khi bùa ly hỏa vừa rơi xuống mặt đất, một chuỗi lớn ngọn lửa màu xanh lam phụt lên, đốt cháy một vùng rộng lớn trùng độc trước mặt, nghe tiếng nổ đôm đốp.

Nhưng hai lá bùa ly hỏa này chỉ như muối bỏ biển với đám trùng độc, căn bản chẳng có tác dụng. Chỉ trong chốc lát, những con độc trùng đã nhanh chóng bò lại đây.

Đương nhiên, Cát Vũ đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyến viếng thăm này, hắn không chỉ mang theo rất nhiều bùa ly hỏa, mà còn có bùa chân hoả nữa.

Tuy lực sát thương của bùa chân hỏa không mạnh bằng bùa ly hỏa, nhưng diện tích che phủ lại rất lớn, lập tức Cát Vũ vò rách hai lá bùa chân hỏa kia, hai lá bùa tức biến thành hai quả cầu lửa cực lớn, lăn về phía trước. Lúc này lại có một đám trùng độc khổng lồ cuồn cuộn dâng lên, ngay lúc đó ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng biến mất trong màn sương đen.

“Cát Vũ… cuối cùng ngươi cũng đến đây chịu chết rồi sao? Mỗi ngày ta đều chờ ngươi, nhưng mãi mà ngươi không đến, ta còn nghĩ thằng nhóc nhà ngươi đã bị doạ cho sợ chết khiếp, nên không dám đến đây nữa rồi chứ. Mấy thứ này đã được chuẩn bị từ lâu cho ngươi rồi, ngươi hãy từ từ hưởng thụ đi.” Xa xa truyền đến giọng nói đầy đắc ý của Thần gia.

Giọng nói này được truyền qua loa, còn có tiếng vọng lại.

Cát Vũ nhướng mày, trong lòng oán hận, Thần gia thật nham hiểm độc ác, thảo nào có thể trở thành ông trùm của thế lực tỉnh Nam Giang.

“Củng Hồng Thần, ngươi chờ đó, đêm nay ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.” Cát Vũ vừa ứng phó với lũ cổ trùng, vừa lớn tiếng đáp lại.

“Cát Vũ, đừng khoác lác quá. Lần này ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mời mấy giáng đầu sư hàng đầu của Thái Lan đến xử lý ngươi, người ta không chỉ là giáng đầu sư, mà còn là vu sư nổi tiếng. Pháp trận này là do ông ta bố trí, ngươi không bị những con trùng độc này ăn sạch, thì ta cũng rất bội phục ngươi. Cho dù ngươi có thể sống sót ra khỏi đó, nhưng tối nay ngươi cũng đừng hòng ra khỏi cánh cổng này… Ha ha ha…” Thần gia xấc xược cười to.

Lúc này Cát Vũ không còn thời gian để ý đến Thần gia nữa, giờ hắn đang nghĩ cách để sống sót.

Mặc dù hắn đã gi3t ch3t rất nhiều trùng độc nhưng so với tổng thể thì vẫn còn quá ít.

Nghe thấy âm thanh bò lổm ngổm của đám cổ trùng, Cát Vũ nghĩ thầm, cho dù hôm nay dùng hết bùa ly hỏa và bùa chân hỏa, thì cũng chưa chắc sẽ giết hết một nửa đám cổ trùng này, cuối cùng hắn sẽ bị đám trùng cắn chết.

Xem ra phải dùng đại chiêu mới được.

Lập tức Cát Vũ lại ném ra liên tiếp vài lá bùa ly hỏa và bùa chân hỏa, để giúp hắn kéo dài thời gian.

Sau đó Cát Vũ vỗ nhẹ vào eo để lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra.

Dưới sự thúc giục của linh lực, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lập tức trở nên to lớn hơn, bảy thanh kiếm nhỏ treo trên đó va chạm vào nhau, oai phong lẫm liệt.    

Trên thân kiếm có phù văn không ngừng lưu chuyển.

Cát Vũ kết pháp quyết và lẩm nhẩm: “Yểu yểu minh minh, thái thượng sắc lệnh, mao sơn đệ tử, thủ chưởng thất tinh, thần kiếm tại thủ, băng phong thập lý, thiên địa ngũ hành, hội tụ ngô thân, nhất kiếm phá chi, đại hiển thần uy!”

Khi Cát Vũ niệm đoạn chú này, màn sương đen dày đặc đang quay cuồng đột nhiên dừng lại, khí tràng không ngừng cuồn cuộn tụ tập về phía Cát Vũ, nhiệt độ bốn phương tám hướng đột ngột giảm xuống mấy chục độ, cảm giác như trong tích tắc chuyển từ Châu Phi sang tới Châu Nam Cực vậy.

Bảy thanh kiếm nhỏ trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm tách khỏi kiếm chủ, trên kiếm chủ lại xuất hiện từng lớp băng giá, đột ngột bay về phía trước.

Nơi nào bảy thanh kiếm nhỏ bay qua đều khiến cho màn sương đen đóng băng lại, trên mặt đất xuất hiện một tầng băng dày.
Bình Luận (0)
Comment