Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 302

Năng lực nhìn thấu suốt của chó đối với vật âm tà hơn xa con người gấp trăm lần. Sau khi đám chó này cảm nhận được khí tức khủng b0 phát ra trên người Cát Vũ, đã sợ hãi đến cực điểm, rõ ràng tất cả đều bị hù chết rồi.

Ngay sau đó, cả thuộc hạ của Thần gia cũng cảm nhận được khí tức khủng b0 phát ra từ trên người của Cát Vũ. Bọn họ không thể nào không cảm giác được, bởi vì luồng khí tức này quá mãnh liệt, giống như sự sợ hãi tuyệt vọng khi một ngọn núi lớn đổ ập về phía mình, giống như khi một thanh đại đao đang giơ cao, tức thì sẽ hạ xuống cổ mình.

Tất cả thuộc hạ của Thần gia đều kêu lên thảm thiết, giống như những con chó đó, tất cả đều sợ hãi ngồi sụp xuống đất, mùi nước tiểu lập tức tràn ngập trong không khí.

Nùng Lam đang bận rộn thu phục tất cả các quỷ vật trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ, chẳng mấy chốc cũng cảm nhận được một nỗi kinh hoàng có một không hai lan tràn tới từ ​​phía Cát Vũ.

Nùng Lam sa sầm nét mặt, híp mắt nhìn Cát Vũ đang nằm trên mặt đất. Chỉ nhìn thấy xung quanh cơ thể Cát Vũ lúc này tràn đầy một đám huyết khí dày đặc, cả người chỉ toàn màu máu.

"Này... này..." Nùng Lam sợ tới mức lí nha lí nhí nói không nên lời. Ông ta há to mồm đứng sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, đồng tử ngày càng giãn ra.

Cái quái gì thế này... làm sao có thể được?

Trong lòng Nùng Lam phát ra tiếng hét tuyệt vọng.

Trong lúc Nùng Lam đang trợn mắt há hốc mồm, chỉ nhìn thấy Cát Vũ đột nhiên ngồi bật dậy, huyết khí vờn quanh trên người khẽ lắc lư. Khoảnh khắc tiếp theo, Cát Vũ chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, thân hình trông cao lớn uy mãnh hơn rất nhiều so với trước kia.

Đôi mắt đỏ ngầu, huyết khí ngập trời, oán khí cuồn cuộn nhìn thẳng vào Nùng Lam.

Hắn đột nhiên tiến lên, bước từng bước một về phía Nùng Lam.

“Là ngươi muốn giết ta ư?” Cát Vũ đột nhiên hỏi.

Đây là một giọng nói xa lạ, lạnh như băng, nặng nề, trầm lắng, không có một chút cảm xúc của con người, giống như một cuộc đối thoại giữa một vị thần và một con kiến.

Nùng Lam há miệng thở doc, nhưng không thốt ra được lời nào, trong lòng không còn gì khác ngoài nỗi sợ hãi.

“Phá hỏng đỉnh lô pháp thân của ta, ngươi đi chết đi!” Cát Vũ đột nhiên duỗi tay ra, huyết khí trong tay cuồn cuộn, chộp về phía cơ thể Nùng Lam.

Có thể chính bản năng sinh tồn đã khơi dậy ý chí sinh tồn cuối cùng của Nùng Lam. Ông ta đột nhiên xoay người, chạy ra xa vài bước rồi thúc giục pháp quyết. Đầu ông ta đột nhiên rời khỏi cổ, mang theo một đống nội tạng và ruột bay tứ tung. Đầu tiên, nội tạng kia túa ra một đám sương mù máu, bao phủ Cát Vũ, sau đó ruột vẫy vùng, phát ra một tiếng nổ lớn, trực tiếp quật thẳng vào Cát Vũ.

Khi sương mù màu đỏ của cái đầu rơi xuống trên người Cát Vũ, giống như trâu đất xuống biển, không dậy lên một gợn sóng nào, mà trên mặt Cát Vũ lại hiện ra nụ cười dữ tợn.

Khi những khúc ruột kia bay vèo vèo về phía mình, Cát Vũ đột nhiên vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy khúc ruột rồi giật mạnh xuống.

Cảnh tượng này trông vô cùng quỷ dị, Cát Vũ giống như đang thả diều, nhưng chiếc diều kia lại là đầu người.

Sau khi bị Cát Vũ giữ chặt khúc ruột, sắc mặt của cái đầu bay kia đỏ lên. Nó muốn nhấc Cát Vũ lên không trung như lần trước, nhưng lúc này đây không dễ dàng như vậy, thân thể Cát Vũ đột nhiên biến đổi trở nên nặng như một ngọn núi. Cái đầu bay kia kéo hai cái nhưng Cát Vũ không hề di chuyển.

Ngay sau đó, Cát Vũ dùng hai tay nắm lấy khúc ruột và vẫy mạnh. Cái đầu đó không ngừng quay giữa không trung, va đập liên tục vào cây cối và mặt đất, phát ra âm thanh thình thịch.

Cuối cùng, Cát Vũ ném đầu xuống đất, giơ bàn chân to lên rồi mạnh mẽ giậm xuống. Cái đầu tức khắc bị đánh nát thành từng mảnh, chảy ra chất lỏng màu vàng trắng.

Cát Vũ phát ra một tiếng "khè khè" trong cổ họng, giơ chân giẫm mạnh liên tục. Cái đầu của Nùng Lam đã bị giẫm nát bét, hoàn toàn không còn sức sống.

Thân thể không đầu của Nùng Lam đang đứng cách đó không xa đột nhiên ngã phịch xuống đất, trên người bốc lên một tầng sương mù dày đặc màu trắng, sau đó thối rữa bốc mùi hôi thối, hóa thành một vũng mủ và máu với tốc độ cực nhanh.

Mà các thuộc hạ của Thần gia ở bốn phía đều đã khiếp sợ đến mức tiểu tiện bốc mùi, hoàn toàn ở bên bờ vực của sự sụp đổ.

Sau khi gi3t ch3t Nùng Lam, Cát Vũ khẽ quay đầu nhìn lên Thần gia đang đứng ở trên tầng ba. Khi Thần gia nhìn thấy đôi mắt đẫm máu của Cát Vũ, một cảm giác ớn lạnh lập tức lan khắp cơ thể.

Xong rồi xong rồi... Nùng Lam thực sự đã bị Cát Vũ gi3t ch3t rồi.

Mà Cát Vũ... bây giờ sao lại biến thành như thế này? Tại sao khi nhìn hắn, chân ông ta lại run lên một cách không kiểm soát, tại sao bây giờ ông ta lại sợ hãi đến vậy?

Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể Cát Vũ nhoáng lên một cái, chạy thẳng vào bên trong biệt thự. Cơ thể hắn lắc lư, mang theo huyết khí không ngừng tràn ngập khắp cơ thể. Thần gia nhìn thấy Cát Vũ chạy về phía ông ta thì cắn răng một cái, quay người chạy về phía cầu thang, trong lòng hoảng loạn như chó nhà có tang. Tiếng bước chân nặng nề của Cát Vũ vọng ra từ cầu thang, mỗi bước chân đều khiến tim Thần gia đập dữ dội, đây là hơi thở tử vong đang đến gần ông ta.

Lúc này, ông ta không dám đối mặt với Cát Vũ, nên chỉ có thể liều mạng bò về phía trên của biệt thự. Vì quá sợ hãi nên Thần gia loạng choạng dưới chân, lăn xuống cầu thang, sau đó đứng dậy đi tiếp lên trên.

Bên trên không có đường, Thần gia đi thẳng lên mái nhà.

Lúc này, Cát Vũ cách Thần gia rất gần, Thần gia cảm nhận được sự khủng b0 cực lớn trên người Cát Vũ. Ông ta cũng không khác gì thuộc hạ của mình, sợ hãi đến nỗi nước tiểu và phân thi nhau chảy ra, không còn chút dấu vết nào là phong phạm của ông trùm.

Nhìn Cát Vũ tiếp tục tiến về phía mình, rốt cuộc Thần gia không còn đường rút lui, đã tới mép mái nhà. Ông ta đột nhiên quỳ xuống đất không ngừng dập đầu xin tha với Cát Vũ: "Cát đại sư... tha mạng cho ta... Là ông già này có mắt không tròng, đã đắc tội Cát đại sư. Cầu xin Cát đại sư cho ta một cơ hội sống, ta có tiền... Ta có tiền, chỉ cần ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta có..."

“Chết đi!” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đẫm máu của Cát Vũ. Hắn duỗi một ngón tay ra chỉ vào Thần gia, thân thể Thần gia lắc lư, lập tức bị một đám huyết khí quấn lấy, thân mình thẳng tắp ngã về phía sau, rơi trực tiếp xuống đất.

Bên dưới là một con đường đá cứng, đầu của Thần gia nặng nề đập xuống mặt đất, một đóa hoa máu nở rộ...
Bình Luận (0)
Comment