Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 303

Từ lầu cao rơi xuống, còn là đầu đập xuống đất trước, tính mạng của Thần gia nhất định khó giữ được, thân thể co quắp trên mặt đất trong giây lát, đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ trợn to, cứ thế tắt thở.

Còn Cát Vũ đang đứng trên mái nhà, khí tức đỏ như máu của hắn không ngừng bốc lên cuồn cuộn, sắc mặt của hắn âm u, căn bản không phải là Cát Vũ lúc bình thường. Giờ phút này không nhìn ra được một chút sức sống nào từ bên trong đôi mắt của hắn, chỉ có sự uy nghiêm cùng lạnh lùng vô tận, phảng phất như muôn dân thiên hạ dưới chân hắn đều là con kiến, bễ nghễ thiên hạ, coi rẻ chúng sinh. Mà hắn, kẻ đang đứng trên mái nhà, là vương giả của toàn bộ thiên hạ.

“Ngươi quá yếu, ngay cả thân thể này cũng không bảo vệ được, ngươi có ích lợi gì chứ?” Cát Vũ lúc này hừ lạnh một tiếng, không biết đang nói chuyện với ai.

Mà ý thức ban đầu của Cát Vũ đã bị giam cầm trong linh đài. Hắn mơ mơ màng màng, tỉnh tỉnh mê mê, bản thân cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Ta đi đây, lần sau ta không muốn gặp lại ngươi trong dáng vẻ như thế này.” Giọng nói lạnh như băng lại khịt mũi, huyết khí toàn thân của Cát Vũ đột ngột tụ lại, giữa hai lông mày Cát Vũ chợt lóe lên một quang mang màu đỏ, sau đó cơ thể Cát Vũ ngã xuống, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà những quỷ vật trong Tụ Linh tháp của Cát Vũ đã bay tới mái nhà.

Nhưng mà, Cát Vũ bị một cỗ ý thức vô cùng mạnh mẽ h4 thân, khí tức khủng b0 kia quả thực có một loại khí thế hủy thiên diệt địa, khiến cho những quỷ vật trong Tụ Linh tháp này đều cảm thấy sợ hãi sâu sắc, hoàn toàn không dám tới gần Cát Vũ trong phạm vi trăm mét.

Họ đã ở bên Cát Vũ nhiều năm như vậy, hầu hết các quỷ vật đều theo dõi Cát Vũ từ nhỏ đến lớn, họ chưa bao giờ thấy Cát Vũ trở nên như thế này.

Cát Vũ lúc nãy nhiễm đầy huyết khí vô cùng kinh người, quả thực là một sát thần, giống như vừa tới gần hắn là sẽ hoàn toàn bị khí thế trên người hắn nghiền ép đến vỡ nát.

Nhìn thấy Cát Vũ gục ngã trên mái nhà, những quỷ vật trong Tụ Linh tháp này đều nhìn nhau, trong mắt kẻ nào kẻ nấy đều hiện lên vẻ kinh hoàng khó tả.

"Ta nói này, Tiểu Vũ bị sao vậy? Hình như chuyện này chưa từng xảy ra phải không?" Một lão quỷ hoảng sợ nói.

"Ta cũng không biết nữa. Ta đã theo dõi hắn từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, chưa bao giờ thấy hắn như thế này..." Một lão quỷ khác cũng nói.

“Chẳng lẽ thằng nhóc này đã dùng Mao Sơn Thần Đả Thuật và mời một thế lực thần bí giáng xuống mình?” Một lão quỷ khác cũng lên tiếng.

"Không thể nào! Lúc đó Tiểu Vũ suýt chút nữa đã bị giáng đầu sư kia gi3t ch3t, người gần như thở không ra hơi, hoàn toàn không thể thi triển Mao Sơn Thần Đả Thuật. Làm sao hắn có thể mời một ý thức cường đại tới chứ..."

“Vậy nói cách khác, ý thức mạnh mẽ kia ở ngay trong cơ thể Tiểu Vũ ư?!” Miêu yêu hít một hơi lạnh.

Sau khi nghe những lời của miêu yêu, phần lớn quỷ vật đều thay đổi sắc mặt, như thể những gì nó đã nói là đúng.

“Trong cơ thể thằng nhóc Tiểu Vũ này có một sự tồn tại khủng b0 như vậy, sao chúng ta lại không biết?” Sau một hồi im lặng, một lão quỷ nói với vẻ lo lắng.

"Cái này... Ta đoán chừng phải hỏi sư phụ của Tiểu Vũ. Lão già Tr4n Duyên kia đã mang Cát Vũ lên núi từ lúc hắn còn bé tí, nuôi như con mình, ba tuổi đã mở linh trí, tu tập đạo pháp. Bất cứ tình huống gì trên người Cát Vũ cũng chỉ có lão đạo mũi trâu Tr4n Duyên kia rõ ràng nhất.” Một quỷ vật gợi ý.

“Được rồi, được rồi… đừng cãi nữa, mọi người! Ý thức mạnh mẽ đó dường như đã biến mất, chúng ta đi xem Tiểu Vũ ra sao rồi.” Một lão quỷ khác lại nói.

Trong lúc nói chuyện, cả đám lão quỷ đều bay tới bên cạnh Cát Vũ. Miêu yêu cúi người nhìn một cái, thân thể Cát Vũ đầy rẫy vết thương chằng chịt, trên miệng vẫn không ngừng chảy ra máu.

Nó vươn một bàn tay đầy lông quét qua đầu Cát Vũ, gật đầu nói: "Người còn sống, ba hồn vẫn còn bên trong thân thể, nhưng thương tích rất nghiêm trọng, e rằng sẽ không kiên trì được bao lâu nữa. Chúng ta phải tìm cách cứu đứa trẻ này."

“Vậy thì chúng ta có thể nghĩ ra cách gì chứ? Gọi người qua đây à?” Mấy lão quỷ mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ta có một cách, để cho miêu yêu chiếm hữu cơ thể Tiểu Vũ. Chúng ta hãy ra khỏi đây trước rồi nói sau. Không phải gần đây Tiểu Vũ gặp một đệ tử ngoại môn của Mao Sơn là Hà Vi Đạo sao? Chúng ta bảo tên Hà Vi Đạo kia tới đón Tiểu Vũ đến chỗ ông ta, bảo Hà Vi Đạo nghĩ cách cứu sống là được rồi."

Mọi người "góp gió thành bão", chẳng mấy chốc đã có nhiều lão quỷ nghĩ ra cách giải quyết. Ngay lập tức, miêu yêu trực tiếp chiếm hữu cơ thể Cát Vũ, đi thẳng xuống và nhặt tất cả pháp khí Cát Vũ đánh rơi lên, những lão quỷ còn lại cũng đều trở về bên trong Tụ Linh tháp.

Miêu yêu khống chế thân thể Cát Vũ rời khỏi trang viên của Thần gia, đi đến đường cái, lập tức lấy điện thoại di động của Cát Vũ ra.

Sau trận chiến ác liệt vừa rồi, màn hình điện thoại của Cát Vũ vỡ tan tành. Khi nó lấy điện thoại ra thì mảnh vụn thủy tinh rơi xuống đất.

Rất may là chất lượng của chiếc điện thoại này tạm ổn, màn hình bị nát như thế này mà vẫn có thể hiển thị được.

Miêu yêu tìm ra số điện thoại di động của Hà Vi Đạo và gọi cho ông ta.

Đã là nửa đêm rồi, Hà Vi Đạo đang ngủ say, điện thoại vang lên mấy tiếng thì Hà Vi Đạo mới nhấc máy.

Nhìn thấy là Cát Vũ gọi tới, Hà Vi Đạo lập tức bắt máy với thái độ thành khẩn và sợ hãi: "Tiểu sư thúc, đã muộn như vậy, ngài tìm ta có chuyện gì không?"

"Thần gia đã bị ta gi3t ch3t. Ta bị thương nặng. Mau đến đón ta." Miêu yêu nói.

Hà Vi Đạo nghe thế thì kinh hãi, vội vã thận trọng hỏi Cát Vũ đang ở đâu.

Miêu yêu ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng báo địa chỉ cho Hà Vi Đạo, sau đó ngồi dưới đất yên lặng chờ đợi.

Thân thể Cát Vũ bị thương không hề nhẹ, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương, vừa rồi bị ruột của Phi Đầu Giáng kia quấn quanh cổ, ném mạnh mấy chục phát, nếu là người thường thì đã sớm không còn mạng rồi.

Khi miêu yêu đang ngồi đó, máu không ngừng chảy ra từ mũi và miệng của Cát Vũ. Nó cứ lau mãi, mặt đất đỏ cả một vùng.

Thời gian chờ đợi cũng không lâu, chỉ hai mươi phút sau, một chiếc xe lớn dừng trước mặt Cát Vũ, sau đó một người đàn ông bước xuống xe và hỏi "hắn" có phải là Cát tiên sinh không.

Miêu yêu gật đầu và đi theo người đàn ông lên xe.

Hà Vi Đạo ở thành phố Đông Thành rất xa, hoàn toàn không thể đến nhanh như vậy, nhưng ông ta lại lo lắng cho sự an toàn của Cát Vũ nên đã trực tiếp nhờ một người bạn ở tỉnh Nam Giang đến đón Cát Vũ, còn Hà Vi Đạo thì dặn dò hai con trai của ông ta sắp xếp tiếp đón Cát Vũ.

.
Bình Luận (0)
Comment