Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 347

Có la bàn và gương bát quái ở đây, phá vỡ pháp trận này cũng không hề khó khăn.

Tuy rằng pháp trận lợi hại, nhưng mắt trận cũng không nhiều, dưới sự phối hợp của Cát Vũ và Dương Phàm, đã liên tiếp phá được bảy mắt trận, sương mù bốn phương tám hướng thu lại, ngọn lửa xanh lam cũng không còn nữa.

"Phá được pháp trận rồi. Tiểu Vũ, gương bát quái của ngươi tốt quá, không hổ là thánh khí của Mao Sơn." Dương Phàm vui vẻ nói.

"Hừ, hai người các ngươi đúng là mạng lớn, đến cả ly hỏa thất sát trận của thánh giáo bọn ta cũng phá được, đúng là ta đã quá coi thường các ngươi rồi." Một giọng nói thô kệch vang lên phía sau lưng hai người.

Dương Phàm và Cát Vũ ngẩng đầu lên, quay lại nhìn hướng phát ra âm thanh kia, thế nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi có dáng vẻ khôi ngô, sắc mặt u ám đứng cách bọn họ mười thước.

Người này vừa hiện thân, đột nhiên, bốn phương tám hướng xuất hiện rất nhiều người, có lẽ hơn một trăm người đều mặc đồ đen dạ hành, hầu hết đều cùng khăn bịt mặt đen.

Cát Vũ nhìn thế trận này, sao lại như đóng phim vậy, một đám còn che mặt nữa, đây là không có mặt mũi gặp người khác hay sao?

"Đừng có cất lời lên là thánh giáo, toàn bộ Nhất Quan Đạo của các ngươi đã bị Cửu Dương Hoa Lý Bạch gi3t ch3t rồi, chỉ còn lại đám tàn binh bại tướng các ngươi, lại còn tự xưng mình là thánh giáo, Nhất Quan Đạo đã sớm không còn tồn tại nữa rồi." Dương Phàm nhìn đám người, không sợ mà nói.

"Tiểu nha đầu nhà ngươi, mồm miệng chua ngoa, nhưng trông khá xinh đẹp đấy, bảo sao lúc trước cháu ta bị ngươi mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, mới gây ra họa sát thân, hồng nhan họa thủy đúng là không sai mà." Người đàn ông kia trầm giọng nói.

"Ngươi là ai?" Cát Vũ hỏi.

"Lão phu là Hướng Quần, là đà chủ một phương của Nhất Quan Đạo, tuy rằng toàn bộ Nhất Quan Đạo đã mất, nhưng lòng người của Nhất Quan Đạo còn chưa mất, sớm muộn cũng có một ngày bọn ta lấy lại được thế lực, Đông Sơn tái khởi, một lần nữa nắm lấy giang hồ này trong tay." Lão ta trầm giọng nói.

"Sở dĩ các ngươi có thể hoành hành hơn một ngàn năm, là bởi vì đà chủ Bạch Phật Di Lặc luân hồi chuyển thế mười chín lần, chỉ tiếc tổng đà chủ đã chết rồi, hồn phách cũng không còn, hiện tại các ngươi chỉ là năm bè bảy máng, không có người đứng đầu, sớm muộn cũng sẽ bị giang hồ chính đạo dẹp sạch, các ngươi đúng là đám chuột ngoài thành không sợ mèo, nếu đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta." Dương Phàm hừ giọng.

Hướng Quần nở nụ cười dâm tà, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Đám người mặc đồ đen vây quanh Cát Vũ và Dương Phàm cũng lộ ra tiếng cười ph0ng đãng, ánh mắt không kiêng nể gì mà quét tới quét lui trên người Dương Phàm, hận không thể tiến lên ăn sạch cô.

"Một đám già đi bắt nạt một nữ nhân, các ngươi có liêm sỉ quá nhỉ? Bảo sao bị gọi là đường ngang ngõ tắt, hóa ra cũng có đạo lý." Cát Vũ đứng lên một bước, chắn ngang trước mặt Dương Phàm.

"Tiểu tử kia, ngươi là ai? Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến ngươi, muốn trách thì trách cô gái của ngươi, ngươi chỉ có thể chôn cùng cô ta, một lát nữa, thời điểm đám huynh đệ ta chà đạp tiểu nha đầu này, ta sẽ để cho ngươi đứng một bên nhìn, đúng là một đôi uyên ương số khổ, ha ha ha..." Hướng Quần cười to nói.

"Đê tiện, vô liêm sỉ. Ta muốn cắt lưỡi ngươi cho chó ăn." Dương Phàm tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt, trường kiếm trong tay run lên, chỉ về phía Hướng Quần.

"Ha ha ha... Ta cũng muốn nhìn xem chốc nữa đầu lưỡi ai sẽ bị cắt cho chó ăn đây, ngươi hại chết huynh trưởng và cháu trai ta, ta muốn cho ngươi chịu mọi sự tra tấn, ta sẽ dùng dao nhỏ cắt vào khuôn mặt ngươi, rồi mới lấy mạng ngươi." Hướng Quần âm u nói.

Thất tinh kiếm đã xuất hiện, chắc chắn sẽ có người phải chết.

Hướng Quần nhìn thấy Thất tinh kiếm trong tay Cát Vũ, nhất thời rùng mình, cho dù lão ta không biết pháp khí trong tay Cát Vũ là gì, nhưng dựa vào việc pháp khí này nồng đậm sự quang minh chính đại, thì liền biết người có được pháp khí thế này khẳng định không tầm thường.

"Ngươi là ai?" Hướng Quần nghiêm mặt nói.

"Ông đây chính là đệ tử Cát Vũ của Mao Sơn, gọi là Long Viêm, hôm nay cho ngươi chết một cách rõ ràng." Cát vũ giơ kiếm lên, chỉ về phía Hướng Quần.

Hướng Quần kinh ngạc nhìn về phía Cát Vũ, đột nhiên cười "phụt" một cái, nói: "Ta nói này tiểu từ, chém gió gì to thế? Cao thủ bối phận chữ "long" ở Mao Sơn, ít nhất cũng phải hơn tám mươi tuổi, nếu ngươi nói ngươi là "Long Viêm", thế lão phu là chưởng giáo Long Hoa chân nhân của Mao Sơn à."

"Long Hoa chân nhân là sư huynh của ta, bọn ta có chung một sư phụ tên là Trần Duyên chân nhân." Cát Vũ không để ý mà nói.

Tiếng cười của Hướng Quần ngừng bặt, sửng sốt, chợt đôi mắt híp lại, âm u hỏi: "Ngươi không gạt ta đấy chứ?"

"Ta lừa ngươi làm gì, người khác không biết, nhưng chắc hẳn ngươi đã từng nghe nói đến Mao Sơn Thất tinh kiếm này nhỉ? Đây là pháp khí mà chưởng giáo sư huynh tặng ta, hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt." Cát Vũ nói xong, Mao Sơn Thất tinh kiếm trong tay khẽ run lên, bảy thanh kiếm nhỏ va chạm vào nhau vang lên âm thanh giòn tan.

Người nào không biết đến Mao Sơn Thất tinh kiếm chứ, chỉ cần là người tu hành trong giang hồ, đều biết trên Mao Sơn có một thánh kiếm nhưng đã thất truyền hơn hai mươi năm, nghe đồn bị Trần Duyên chân nhân mang đi.

Hôm nay lại xuất hiện trong tay Cát Vũ, khiến cho Hướng Quần không thể không tin.

Nhưng lúc này Hướng Quần lại liếc mắt nhìn Cát Vũ mà suy nghĩ, cho dù tiểu tử này có bối phận chữ "long" thì thế nào chứ, cũng chỉ là một cái danh mà thôi, trông mới hơn hai mươi tuổi, cho dù từ khi sinh ra hắn đã tu hành, thì cũng chỉ có căn cơ hai mươi năm tu hành, không thể nào so sánh với những người đã tu hành được hơn ba mươi năm, giết tiểu tử này còn dễ dàng hơn giết con kiến thôi.

Nghĩ vậy, Hướng Quần bình tĩnh trở lại, cười ha hả nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, hôm nay xui cho ngươi vì đã ở cùng một chỗ với nha đầu Dương Phàm kia, vậy chỉ có thể cho các ngươi cùng lên đường thôi."
Bình Luận (0)
Comment