Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 348

Nói xong, đột nhiên Hướng Quần vung tay lên, hơn một trăm người đồng loạt vây kín lấy Cát Vũ và Dương Phàm.

Cát Vũ vỗ vào tụ linh tháp ở bên hông, tụ linh tháp được pháp quyết thúc giục gặp gió liền lớn lên, cao hơn nửa người, từ trong tụ linh tháp có nhiều luồng khí tức đủ màu sắc bay ra ngoài.

Thời điểm Cát Vũ lấy tụ linh tháp ra, đám người mặc đồ đen này giật nảy mình, không biết Cát Vũ lấy ra loại pháp khí lợi hại gì, cho nên ngây người một lúc, nhưng sau khi nhìn thấy lão quỷ từ tụ linh tháp đang không ngừng bay về bốn phía, những người này liền cảm thấy có điểu gì đó không ổn, chờ đến khi bọn chúng nhận ra được, đã có mấy chục người bị quỷ vật trong tụ linh tháp bám vào người, bắt đầu chém giết người bên cạnh, chỉ một chốc đã có hai, ba mươi người ngã xuống đất.

Mấy lão quỷ này có đạo hạnh rất cao, tuy thực lực của những người Hướng Quần mang đến không kém, nhưng lại chưa hề phòng bị, bị trúng chiêu của Cát Vũ ngay lập tức.

Trong nháy mắt, hơn một trăm người loạn lên, lần này, có ít nhất ba mươi người đã bị lão quỷ nhập thân, ra tay với người bên cạnh mình.

Hướng Quần sửng sốt, không ngờ Cát Vũ có thủ đoạn kỳ lạ như vậy.

Tiểu từ này, không phải một mình hắn chiến đấu, mà hắn mang theo rất nhiều con quỷ mạnh mẽ.

Ban đầu Hướng Quần thầm nghĩ gi3t ch3t một mình Dương Phàm báo thù cho huynh trưởng và cháu, hoàn toàn không để Cát Vũ vào mắt, chính vì vậy mà đã xảy ra chuyện xấu, làm cho kế hoạch của lão ta nảy sinh sai lầm lớn.

Ngay sau đó, Hướng Quần gầm lên một tiếng, trực tiếp giơ Đại khảm đao lên, hướng về phía Cát Vũ và Dương Phàm.

Cát Vũ vội vàng nói với Dương Phàm: "Cô đi đánh đám dư nghiệt của Nhất Quan Đạo, đà chủ Nhất Quan Đạo cứ giao cho ta."

"Được, ngươi phải cẩn thận đấy, đà chủ Nhất Quan Đạo cũng không phải loại dễ chơi đâu, mỗi người đều vô cùng mạnh mẽ." Dương Phàm nói xong, nhấc trường kiếm lên, xông vào đám người.

Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ giương lên, hướng về phía đà chủ Hướng Quần.

Hai người lập tức tiến tới, đại đao mạnh mẽ trong tay Hướng Quần đâm về hướng đầu Cát Vũ.

Đao dừng ngay trên thân của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, suýt chút nữa khiến thanh kiếm trong tay Cát Vũ bay ra.

Đúng là cao thủ.

Trong lòng Cát Vũ trầm xuống, vội vàng dùng nhân mãnh công đánh về phía Hướng Quần.

Cát Vũ và Hướng Quần đấu với nhau mười mấy hiệp, hai bên đều không chiếm được ưu thế.

Ngay thời điểm Cát Vũ chém giết về phía trước, mấy lão quỷ trong tụ linh tháp đã phát huy tác dụng, bọn chúng cứ liên tục nhập vào thân mấy tên thuộc hạ của Hướng Quần, chém giết lẫn nhau cho đến chết.

Nhưng lợi hại hơn chính là Dương Phàm, nhuyễn kiếm trong tay sử dụng Ngũ lôi chân quyết của Vô Vi Phái, trường kiếm đảo qua nơi nào, nơi đó hiện liên một luồng điện như mũi nhọn, những người trúng chiêu, cơ thể đều bị luồng điện kia chích cho phát run.

Lúc này, cơ thể Dương Phàm chợt lóe lên, một cái đầu lại rơi xuống mặt đất.

Đối với đám tà giáo yêu nhân, mỗi người đều đáng bị trừng phạt, bị người của danh môn chính phái hận thấu xương, vài năm trước, đến ngay cả Mao Sơn, Long Hổ Sơn đều bị Nhất Quan Đạo suýt chút nữa tiêu diệt, các môn phái nhỏ liên tục chịu ức hiếp, đối phó với bọn họ, không cần thiết phải hạ thủ lưu tình, cũng không cần nói đến chuyện nhân từ.

Nương tay với bọn họ chính là tàn nhẫn với chính mình,

Dương Phàm lại càng hiểu rõ sự tàn nhẫn của Nhất Quan Đạo, không biết đã gi3t ch3t bao nhiêu đồng đạo trên giang hồ, cho nên cô xuống tay vô cùng tàn nhẫn, dường như chiêu nào cũng muốn lấy mạng  đám người kia.

Nhìn bên ngoài Dương Phàm là một nữ tử ôn nhu, nhỏ bé, nhưng thời điểm thực sự ra tay mới biết nếu cô đã giết người thì sẽ không qua loa.

Cát Vũ và Hướng Quần cũng đã đánh đến giai đoạn gay cấn, Hướng Quần nhìn thấy hơn một trăm người mình mang đến đã không ngừng ngã xuống, trong lòng không thể không lo lắng, liền muốn nhanh chóng xử lý Cát Vũ, sau đó mới giải quyết nha đầu Dương Phàm sau.

Nào biết Cát Vũ lợi hại hơn nhiều trong tưởng tượng của lão ta, hai ba mươi chiêu rồi, thế nhưng không thể chiếm được một ưu thế nào trước Cát Vũ, một tiểu tử mới hơn hai mươi tuổi, sao tu vi có thể mạnh mẽ như thế này, nói hắn có bối phận chữ "long" ở Mao Sơn thì cũng không điêu lắm.

Đột nhiên, Hướng Quần hét to một tiếng, trọng đao khiến Cát Vũ lùi lại hai bước, lão ta bấm hai pháp quyết vỗ vào đại đao, chuẩn bị xuất ra đại chiêu.

Đao bay tới như gió, hướng thẳng vào mặt.

Cát Vũ biết, lão gia hỏa này muốn liều mạng với mình, Cát Vũ lập tức sử dụng Súc địa thành thốn, thoát khỏi vòng vây của ánh đao. Ngay sau đó, hai tay giơ kiếm lên, đánh về phía Hướng Quần.

Bảy thanh kiếm nhỏ nhanh chóng bay ra theo kiếm chủ, tất cả đều đánh về phía Hướng Quần.

Bảy thanh kiếm nhỏ đều biến thành hình dáng như kiếm chủ, ký hiệu bên trên lóe sáng, thời điểm bảy thanh kiếm nhỏ sắp đánh vào người Hướng Quần, thanh đao trong tay Hướng Quần cũng hạ xuống, nhưng tất cả đều bị bảy thanh kiếm của Cát Vũ hất ra ngoài.

"Xem ra nếu không cho lão ta biết một chút lợi hại, thì không tiêu diệt được tên này rồi." Trong lòng Cát Vũ nghĩ, đột nhiên bấm pháp quyết, bắt đầu niệm chú ngữ, chỉ thấy cơ thể Cát Vũ trở nên mơ hồ, hai bên xuất hiện hai người giống y như đúc.
Bình Luận (0)
Comment