Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 349

Mao Sơn phân hồn thuật!

Dưới tình huống gặp phải đối thủ ngang tài ngang sức, sử dụng Mao Sơn phân hồn thuật có thể ngăn chặn sức mạnh cũng như thủ đoạn của đối phương.

Đà chủ của Nhất Quan Đạo Hướng Quần kia, vừa mới đẩy được bảy thanh kiếm nhỏ của Cát Vũ ra, ngay sau đó lại nhìn thấy một màn khiến cho lão ta phun máu, Cát Vũ lại biến thành ba người giống nhau như đúc.

Cát Vũ đứng giữa giơ tay lên, bảy thanh kiếm nhỏ bị Hướng Quần đánh bay ra đều được thu về, một lần nữa nằm bên trên kiếm chủ.

Hai phân thân đứng bên cạnh Cát Vũ có động tác giống hệt Cát Vũ.

Cát Vũ và hai phân thân đi về phía Hướng Quần, làm cho Hướng Quần trợn mắt há miệng, lão ta nhìn về phía ba Cát Vũ giống nhau như đúc, hoàn toàn ngây ngốc, rốt cuộc người nào mới là Cát Vũ thật đây?

Cát Vũ vung tay phải lên, hai phân thân bên cạnh cũng bay về phía Hướng Quần, trực tiếp ngăn cản đường đi của lão ta.

Hướng Quần sững sờ, phát ra một lực cực kỳ mạnh, hét lên một tiếng rồi nắm lấy thanh kiếm bổ về phía Cát Vũ.

Cát Vũ và hai phân thân đồng loạt tiến lên, vây quanh Hướng Quần, ba thanh kiếm đồng thời hành động, hướng về vị trí trọng yếu của lão ta.

Lúc mới bắt đầu, Hướng Quần dựa vào dũng khí mạnh mẽ mà có thể đánh lại hai chiêu của Mao Sơn phân hồn thuật, nhưng đến khi đánh được năm, sáu hiệp, Hướng Quần cảm thấy áp lực như núi, lão ta còn tưởng hai phân thân của Cát Vũ chỉ là giả, để hù dọa người khác mà thôi, nào ngờ sau khi giao thủ mới phát hiện, hai phân thân kia cũng có thực lực không kém Cát Vũ thật bao nhiêu.

Đây đúng là muốn lấy cái mạng già của lão ta mà.

Lại trôi qua mấy chiêu, cánh tay và đùi của Hướng Quần bị trường kiếm trong tay Cát Vũ cắt trúng, máu không ngừng chảy ra.

Mà hơn một trăm người do lão ta mang đến, cũng bị quỷ vật bên trong Tụ linh tháp và Dương Phàm giết hơn một nửa, đã có một vài người nhân cơ hội chạy trốn, biết là đại thế đã mất, kế hoạch mà chính mình chuẩn bị thật tốt hoàn toàn có thể chém giết được Dương Phàm, nào ngờ lại bị Cát Vĩ quấy phá.

Sau khi đánh thêm mấy chiêu với Cát Vũ, không biết Hướng Quần lấy ra một đồ vật từ nơi nào, ném về phía Cát Vũ, Cát Vũ nhảy về phía bên cạnh, thấy một đám sương mù đen bốc lên rồi tràn ngập khắp nơi.

Sau khi sương mù phiêu tán, Cát Vũ ngửi được một mùi cay độc gay mũi, vội vàng phong bế miệng mũi, không dám tiếp tục hô hấp.

Thừa lúc này, cơ thể Hướng Quần lóe lên rồi chạy vào trong rừng cây.

Dương Phàm đang chém giết phía trước, nhìn thấy Hướng Quần chạy trốn, nhuyễn kiếm run lên, trực tiếp chặn lại đường đi của lão ta.

Nhưng lúc này Hướng Quần chỉ lo chạy trối chết, không có tâm trạng dây dưa với Dương Phàm, không quá hai chiêu liền tung thứ gì đen tuyền ra mặt đất, sương mù đen tràn ngập, khí độc tràn ra tứ phía.

"Chị Tiểu Phàm, khí có độc, không được hô hấp." Cát Vũ lớn tiếng nói.

Khi hắn há miệng liền hít vào một lượng khói nhỏ, cảm giác buồn nôn ghê tởm dâng lên, thiếu chút nữa liền phun ra ngoài.

Hướng Quần trốn ở một bên, la lớn: "Phong khẩn."

Tiếng hét này vang lên, một ít thế lực còn sót lại, cũng không đến hai mươi người liền chạy theo phía sau Hướng Quần, trốn vào bên trong rừng rậm,

Cơ thể Dương Phàm lóe lên, vội vàng trốn sang một bên, ôm kín miệng mũi của mình lại.

Lúc này, Cát Vũ sử dụng súc địa thành thốn, tới gần Dương Phàm, Mao Sơn Thất tinh kiếm trong tay khẽ run lên, cố gắng chịu đựng cảm giác ghê tởm đang chực trào, thúc giục pháp quyết, bảy thanh kiếm nhỏ trên thân Mao Sơn Thất tinh kiếm lại phân tán ra, nổi lên ngọn lửa màu xanh lan, phụt về phía đám người Hướng Quần.

Cùng lúc đó, Cát Vũ vung tay lên, lão quỷ cùng với đại yêu bên trong Tụ linh tháp đều tiến lên, ngăn cản đường đi của Hướng Quần.

Thởi điểm bảy ngọn lửa màu lam của kiếm nhỏ bay đến, có bảy, tám người trúng chiêu, đều bị kiếm nhỏ xuyên qua người, toàn thân bốc cháy lên ngọn lửa màu xanh, sau khi ngã xuống mặt đất thì nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Cát Vũ và hai phân thân của mình tiến lên, Dương Phàm cũng theo sát phía sau, nhanh chóng đuổi theo Hướng Quần.

Mà Hướng Quần lúc này đã bị lão quỷ và đại yêu vây lại, Cát Vũ và Dương Phàm đã đuổi theo rồi, muốn lui cũng không kịp.

Hơn nữa, còn có một ít thủ hạ của Hướng Quần bị lão quỷ nhập, cũng xông tới.

"Hướng Quần, ngươi không còn gì nữa rồi, tự mình kết thúc đi." Nhuyễn kiếm trong tay Dương Phàm chỉ về phía Hướng Quần.

Hướng Quần nhe răng cười với Dương Phàm: "Tiện nhân, hôm nay Hướng Quần ta gặp phải khó khăn, ngàn tính vạn tính, không ngờ bên cạnh ngươi lại có một đệ tử Mao Sơn cường hãn như vậy, nếu không có hắn ở đây, ngươi đã sớm bị ta băm thây vạn đoạn rồi, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, Hướng Quần ta cho dù thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi đâu."

"Chỉ tiếc thay đến cả quỷ ngươi cũng không thành nổi." Dương Phàm nói xong, đâm một kiếm về phía Hướng Quần, mấy thủ hạ bên cạnh Hướng Quần đều chắn phía trước, ngăn cản Dương Phàm.

Đột nhiên thấy Hướng Quần nhe răng cười, lấy ra một con dao găm, bàn tay còn lại bấm mấy pháp quyết phức tạp, một bàn tay khác cầm dao găm, lấy máu trong ngực mình: "Ngã dĩ tâm đầu huyết, tế tự đại yêu ma, tứ ngã vô cùng lực, bát phương huyết thành hà."

Chú ngữ này vang lên, đột nhiên Hướng Quần rút con dao găm ở ngực ra, đột nhiên cười như điên, trên người bị luồng khí tức khủng b0 bao vây lấy, cơ thể không ngừng lớn lên, gương mặt cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn.

Không hay rồi, người này dùng máu tế đem linh hồn và sinh mệnh của mình cho thứ gì rất khủng b0, đưa ý thức của đại yêu ma vào cơ thể mình, chính là muốn đồng quy vu tận với bọn họ.

Hướng Quần đúng là một kẻ tàn nhẫn.

Thừa dịp Hướng Quần còn chưa hoàn toàn xong việc, một kiếm của Cát Vũ lao về phía lão ta.

Những người bị lão quỷ điều khiển ở xung quanh Hướng Quần cũng đều giơ đoản đao trong tay lên, đánh về phía Hướng Quần, tùy ý mà đâm xuống, lúc này Hướng Quần không có phản ứng nào cả, đến cả bảy thanh kiếm của Cát Vũ c4m vào người lão ta, lão ta cũng không có phản ứng mạnh, chỉ là thân hình không ngừng to lớn lên, mới một lát đã cao quá ba thước.
Bình Luận (0)
Comment