Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 433

Bây giờ Cát Vũ chỉ mới lĩnh hội sơ bộ được một số phương pháp của Thủy Long Kinh, vẫn còn rất nhiều thứ mà hắn chưa hoàn toàn hiểu hết, đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, tu hành là quá trình tiếp thu một cách chậm rãi, nhất là phương pháp Thủy Long Kinh, hoàn toàn khác biệt với Mao Sơn, nên Cát Vũ càng phải nghiền ngẫm một cách kỹ lưỡng.

Cảm giác có thể tự do đi lại, hít thở ở trong nước, hơn nữa còn không cảm thấy bất kỳ áp lực nào từ dòng nước, khiến trong lòng Cát Vũ vô cùng thích thú. Ban đầu khi chém giết Thủy Hầu Tử, Cát Vũ đã cảm nhận sâu sắc về sức chiến đấu mạnh mẽ của Thủy Hầu Tử ở trong nước, cho dù tu vi của mình đã đạt tới cảnh giới Chân Nhân, cũng suýt bị Thủy Hầu Tử gi3t ch3t.

Tu vi của hai lão đạo Long Hổ Sơn cũng không thấp, nhưng vừa xuống nước đã không còn chỗ để né tránh trước mặt Thủy Hầu Tử.

Nếu không phải mình đi cứu bọn họ thì hai người kia đã sớm bỏ mạng rồi.

Ở dưới nước, Thủy Hầu Tử chính là bá vương, bất kỳ loài cá nào sống dưới nước đều không phải là đối thủ của nó.

Chỉ cần Cát Vũ có được một phần ba bản lĩnh của Thủy Hầu Tử thì hoàn toàn có thể hoành hành trong nước.

Bây giờ Cát Vũ đã nắm bắt sơ bộ về phương pháp tu hành của Thủy Long Kinh, hắn bơi lượn trong hồ nước lạnh lẽo suốt hai tiếng mới cảm thấy bài xích và áp lực từ dòng nước, thế là hắn nổi lên mặt nước, rời khỏi hồ, quay về khu dân cư Cổ Lan.

Bây giờ trong lòng Cát Vũ đang cực kỳ vui vẻ, hắn thôi thúc năng lượng Thủy Cốt Tinh bằng Thủy Long Kinh, cộng thêm đôi mắt màu hổ phách có thể nhìn thấy vào ban đêm, cho dù ở dưới nước cũng có thể nhìn thấy rất rõ. Đúng là một sự kết hợp hoàn hảo.

Mấy ngày nay, Cát Vũ luôn ở nhà hoặc ở trong tòa nhà Dương Lâu để tu luyện phương pháp Thủy Long Kinh một cách kỹ lưỡng, đối với Cát Vũ việc ăn Tết một mình đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn mua một ít sủi cảo để lấp đầy bụng, buổi tối ngủ một giấc là đã đón năm mới rồi.

Tối hôm đó, Cát Vũ không tu hành, mà hoàn toàn thả lỏng mình, coi như cho mình một kỳ nghỉ.

Vài ngày sau năm mới, Cát Vũ đã hiểu khá rõ về Thủy Long Kinh rồi.

Gần đây, tối nào Cát Vũ cũng đến hồ nước ở ngoại ô thành phố Giang Thành để tu luyện Thủy Long Kinh.

Mới đầu hắn chỉ có thể ở trong nước tầm hai tiếng, nhưng đến bây giờ chưa tới mấy ngày, Cát Vũ đã hoàn toàn tự do đi lại ở trong nước suốt đêm.

Nếu tu hành Thủy Long Kinh kết hợp với sức mạnh của Thủy Cốt Tinh đến mức cuối cùng thì sẽ có một bản lĩnh kỳ lạ, đó chính là điều khiển các sinh vật trong nước để làm việc cho mình, nhưng bây giờ Cát Vũ vẫn chưa tu hành đến trình độ đó, mà cần phải có thêm thời gian để tìm hiểu.

Cứ thế mấy ngày sau, Cát Vũ nhân lúc trời tối tiếp tục đi đến bên hồ hoang vu, vừa định thúc giục Thủy Long Kinh để xuống nước tu luyện thì chợt cảm thấy sau lưng có điều bất thường.

Cảm giác này rất quen thuộc, khiến Cát Vũ cực kỳ không vui, như thể đang bị ai đó nhìn trộm, hơn nữa không chỉ có một người.

Cát Vũ vốn định xuống nước bỗng ngừng bước, quay đầu nhìn về phía khu rừng rậm rạp ở bên hồ, trầm giọng nói: “Các ngươi đi ra đi, ta biết các ngươi đang ở đấy."

Vừa dứt lời, một bóng người từ từ bước ra khỏi khu rừng ven hồ, người này chính là Lăng Vân, con trai Lăng Tuấn Hào giàu nhất tỉnh Nam Giang. Hắn ta vẫn mặc đồ rằn ri, từ từ tiến về phía Cát Vũ, vừa đi vừa cười nói: "Cát Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi, tối nào ngươi cũng chạy đến bên hồ này, ngươi định đánh cá à? Sao thế? Nghề bảo vệ không thể kiếm sống được nữa, nên phải dựa vào nghề đánh cá à?"

Cát Vũ đoán có lẽ thằng nhãi Lăng Vân này đang giở trò, nên phớt lờ lời mỉa mai của hắn ta.

"Ta có đánh cá hay không liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng rảnh rỗi thật đấy, ngày nào cũng cử người theo dõi ta, ngươi có thấy mệt không?" Cát Vũ chế giễu lại.

Xem ra Lăng đại thiếu này luôn ôm hận ở trong lòng, ngày nào cũng phái người theo dõi nhất cử nhất động của hắn, để tìm cơ hội trả thù. Hôm tổ chức buổi đấu giá đó, Cát Vũ đã đắc tội ch3t với hắn ta, tất nhiên hắn ta sẽ không chịu để yên rồi.

Trong lúc hai người trò chuyện, lại có mười mấy người đàn ông mặc đồ rằn ri bước ra khỏi khu rừng ven hồ.

Mười mấy người vừa bước ra đã nhanh chóng di chuyển, mà vị trí đứng cũng rất xảo quyệt, thoạt nhìn là biết bọn họ đều là cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, vây quanh Cát Vũ, với thế vây quanh này, mặc kệ là đột phá từ chỗ nào cũng không thể thoát được.

Đương nhiên chuyện này chỉ đối với người bình thường, còn đối với Cát Vũ thì chẳng có tác dụng gì.

Cát Vũ liếc nhìn đám người vây quanh mình, không ngờ lại nhìn thấy mấy người nước ngoài da trắng tóc vàng, còn có hai người da đen cao lớn đầu trọc lóc, đứng ở đó như tòa tháp sắt, cao ít nhất hai mét, thân hình to lớn như con gấu.

Dù là thế bọn họ vẫn hành động rất nhanh.

Cát Vũ nhanh chóng hiểu rõ đám người này là ai, lúc trước hắn nghe Trần Trạch San nói Lăng Vân là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ ở nước Mỹ, rồi làm lính đánh thuê vài năm, có lẽ mười mấy người này đoàn lính đánh thuê của Lăng Vân.

Sở dĩ mấy ngày qua Lăng Vân không ra tay với hắn, là vì hắn ta đang đợi đám lính đánh thuê này tập hợp lại để cùng nhau đối phó hắn, Lăng Vân cảm thấy như vậy sẽ có tỷ lệ thắng cao hơn.

Lăng Vân đã từng chứng kiến bản lĩnh của Cát Vũ, biết hắn không dễ đối phó. Để tiêu diệt Cát Vũ, Lăng Vân đã triệu tập các cao thủ hàng đầu, ai cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ của các quốc gia trên thế giới. Là sự tồn tại một địch một trăm.

Lần này, để xem Cát Vũ thoát khỏi kiếp nạn bằng cách nào?

“Cát Vũ, ngươi đã làm ta mất hết mặt mũi trong buổi đấu giá đồ cổ, còn cướp đi người phụ nữ của ta. Lần này ta đến đây tìm ngươi là để tính sổ.” Lăng Vân chỉ vào mặt Cát Vũ nói.

"Lăng đại thiếu, ngươi nói vậy là sai rồi, ta không cướp người phụ nữ của ngươi, mà là Trần Trạch San hoàn toàn không để ý đến ngươi. Về phần viên đá mà ngươi đã mua chín nghìn vạn kia, ban đầu là do ta muốn mua, nhưng ngươi cứ khăng khăng muốn giành với ta, ta không giành lại nên nhường ngươi, cuối cùng ngươi phát hiện ra đó chỉ là một viên đá bình thường. Điều này chỉ có thể nói ánh mắt của ngươi không chuẩn xác, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của ta ư?” Cát Vũ vừa nghĩ đến chuyện xảy ra vào hôm đó đã không khỏi bật cười.

Chuyện này không nhắc tới còn đỡ, vừa nói ra, Lăng Vân đã muốn nổ tung, bỏ ra chín nghìn vạn để mua một cục đá, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tức ói máu rồi. 
Bình Luận (0)
Comment