Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 434

"Ngươi tính kế ta! Ngươi đã sớm biết đó chỉ là một cục đá, nên cố ý khiêu khích ta, ngươi xem ta là tên ngốc đúng không?" Lăng Vân giận dữ nói.

"Nếu ngươi biết ta đang khiêu khích ngươi, vậy sao ngươi còn khăng khăng muốn giành với ta. Chuyện này là tại ai? Ai ngốc người nấy biết." Cát Vũ cố ý chế nhạo.

"Ngươi..." Lăng Vân tức giận định nhào tới.

Đúng lúc này, một người da đen hờ hững nói:"Vân, ngươi triệu tập bọn ta từ khắp nơi trên thế giới đến đây chỉ để đối phó với con gà yếu ớt này thôi sao? Ngươi đang dùng dao giết trâu mổ gà đó, mấy người bọn ta đều là người tài ba còn sống sót sau trận mưa bom lửa đạn, chỉ cần một hai người cũng có thể tiêu diệt được hắn rồi mà?"

Vừa dứt lời, đám lính đánh thuê ở bên cạnh đều bật cười, rõ ràng không để Cát Vũ vào mắt.

Chuyện này không thể trách bọn họ được, bọn họ vốn là bộ đội đặc chủng tài ba ở các quốc gia trên thế giới, được ví như cỗ máy giết người, là nhóm người có sức chiến đấu mạnh nhất. Còn Cát Vũ chưa cao tới một mét tám, lại hơi gầy gò, thật sự không nhìn ra Cát Vũ có chỗ nào khác biệt, nên mới nói như vậy.

Nhưng Lăng Vân biết bản lĩnh của Cát Vũ đáng sợ đến nhường nào, chỉ hai ngón tay đã bóp méo dao găm cứng như thép của hắn ta, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy người nào mạnh mẽ như thế.

Lăng Vân chẳng thèm giải thích với đám người đó, mà chỉ nhìn Cát Vũ nói: "Cát Vũ, ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, mấy người mà ta tìm tới đây đều là cường giả hàng đầu thế giới, có thể dễ dàng gi3t ch3t ngươi. Bây giờ ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi hãy quỳ xuống, dập đầu nhận tội với ta đi, đồng thời bảo đảm cút khỏi Giang Thành, mãi mãi không còn dính líu với San San nữa, thì ta có thể giữ lại mạng của ngươi, chỉ đánh gãy một chân và một tay của ngươi thôi. Ngươi đang cảm thấy rất hời đúng không?"

Cát Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, quả thật rất hời, nể tình các ngươi không dùng súng bắn lén ta, ta chỉ bẻ gãy một chân và một tay, rồi thả các ngươi đi, bằng không ta sẽ ném hết các ngươi vào hồ để nuôi cá."

Lăng Vân nghe xong thì nhất thời vừa tức vừa ngạc nhiên, không ngờ Cát Vũ lại có thể bình tĩnh khi bị nhiều cao thủ hàng đầu vây quanh, hơn nữa còn can đảm nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ ch3t hay sao?

Lăng Vân vốn tưởng rằng Cát Vũ sẽ sợ sệt khi nhìn thấy hắn ta dẫn theo nhiều cao thủ đến, thậm chí còn quỳ xuống xin tha, nhưng Cát Vũ lại làm ngược lại, bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm, hoàn toàn đảo loạn kế hoạch của hắn ta.

Lăng Vân nhất thời thẹn quá hóa giận, định tiến lên xử lý Cát Vũ.

Đúng lúc này, người da đen vừa mới lên tiếng đứng ra, đi đến bên cạnh Lăng Vân xua tay nói: "Vân, cứ giao thằng nhãi này cho ta, ngươi cứ đứng xem ta đánh hắn thành chó ch3t như thế nào."

Dứt lời, người da đen khởi động gân cốt, cả người phát ra tiếng răng rắc, hắn ta vặn đầu, làm vài động tác đấm bốc, phát ra tiếng vù vù.

Người này cao lớn như gấu, khiêu khích nhìn Cát Vũ, khóe miệng cười khẩy khinh thường.

Sau vài động tác, người da đen đột ngột lao tới, đấm thẳng vào mặt Cát Vũ.

Mắt thấy nắm đấm sắp giáng xuống mặt Cát Vũ, Cát Vũ vội né qua một bên.

Sau đó tát thẳng vào mặt người da đen này.

Bốp, cái tát của Cát Vũ giáng thẳng xuống mặt người da đen.

Chỉ thấy hắn ta bay lên không trung, xa tầm ba bốn mét thì cắm đầu xuống đất, rồi không còn sau đó nữa.

Cái tát này thật tàn nhẫn, khiến người da đen kia hai mắt tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.

Chỉ một chiêu đã khiến toàn bộ lính đánh thuê ở xung quanh đều phải choáng váng.

Lúc này có mấy người đi tới đỡ tên da đen đã bị đánh ngất dậy, lớn tiếng gọi: "Jack... Jack... ngươi tỉnh lại đi... Ngươi làm sao vậy?"

“Oh my god!” Một người da trắng sợ hãi quay đầu lại nhìn Cát Vũ, thật sự không dám tin vào mắt mình.

Mẹ kiếp, tên da đen này là vương giả trong bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ của nước Mỹ, trải qua hàng trăm trận chiến mưa bom lửa đạn, chuyện gì cũng từng kinh qua hết rồi, vậy mà lại bị một người Hoa Hạ tát đến bất tỉnh.

Là tát đến mức khiến người khác bất tỉnh đấy.

Chẳng mấy chốc, gương mặt của người da đen đã sưng vù, khóe miệng còn chảy máu, dù lay thế nào cũng không tỉnh lại.

Lần này mười mấy lính đánh thuê buộc phải nhìn Cát Vũ một cách nghiêm túc.

Thảo nào Lăng Vân lại sốt sắng như vậy, tập hợp bọn họ từ khắp nơi trên thế giới, bởi vì người Hoa Hạ ở trước mặt thật sự rất lợi hại.

Chính Lăng Vân cũng cảm thấy hơi khó tin, Cát Vũ còn mạnh hơn so với những gì hắn ta nghĩ, ban đầu khi giao đấu với Cát Vũ, hắn ta cũng không cảm thấy mạnh như vậy, chẳng lẽ hôm đó Cát Vũ đã nương tay với hắn ta hay sao?

“Mặt hàng này mà cũng gọi là cường giả hàng đầu thế giới à? Sao ta lại không nhìn ra vậy?” Cát Vũ lau tay lên người với vẻ mặt ghét bỏ.

Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận đám lính đánh thuê kia, hai tên lính đánh thuê nhanh chóng bước ra khỏi đám đông, mỗi người rút một dao găm ở phía sau eo ra, nắm chặt trong tay, bắt đầu cảnh giác, từ từ tiếp cận Cát Vũ.

Đám lính đánh thuê này vẫn còn chút nguyên tắc, không xông lên cùng một lúc, mà hai người bước ra khiêu chiến với Cát Vũ.

Trong lòng bọn họ cho rằng, ban nãy là do tên Jack da đen kia đã khinh địch nên mới bị Cát Vũ tát đến bất tỉnh, lần này bọn họ đã đề phòng, cực kỳ thận trọng, tin chắc rằng mình có thể đánh bại Cát Vũ.

Hai người tách ra hai bên, nhìn chằm chằm vào điểm yếu trên người Cát Vũ, từ từ đến gần Cát Vũ.

Cát Vũ chắp hai tay ra sau lưng, đứng im ở đó, khóe miệng khẽ cong lên.

Lúc hai người cách Cát Vũ tầm một mét thì đồng loạt lao về phía Cát Vũ như mãnh hổ.

Hai người đều cho rằng, với khoảng cách ngắn như vậy, Cát Vũ sẽ không thể nào tránh khỏi, mà chắc chắn sẽ bị trúng chiêu.

Một người tấn công ở thượng bàn, còn người kia tấn công ở hạ bàn của Cát Vũ, với tốc độ nhanh và phòng thủ chuẩn xác như vậy, chắc chắn người bình thường sẽ không thể tránh được.

Nhưng bọn họ chẳng hề hay biết mình đang đối mặt với ai. Cát Vũ là người tu hành có vai vế cực kỳ cao trong Đạo môn đỉnh cấp ở Hoa Hạ, là cao thủ đã đạt đến cảnh giới Chân Nhân.

Lúc hai người lao tới trước mặt Cát Vũ thì phát hiện phía trước chẳng có ai, bấy giờ Cát Vũ đã sử dụng chiêu Súc Địa Thành Thốn, trốn ra phía sau hai người.

Trong lòng bọn họ kinh hãi, nhưng vẫn cảnh giác rất cao.
Bình Luận (0)
Comment