Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1304

“Cái này... Không phải.”

“Vậy chị vì sao không bảo Tuyết Kỳ đi cùng chị?”

Tạ Vũ Tình nhún nhún vai nói: “Vậy em muốn tán gẫu chút không?” 

“Tán gẫu à, vì sao không thể tán gẫu.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Chỉ cần chị đừng tìm em đánh nhau là được.”

“Đánh nhau chị cũng không phải đối thủ của em.” Tạ Vũ Tình bĩu môi: “Chỉ tán gẫu, không đánh.”

Đợi hồi lâu, cũng không thấy các cô trở về, Diệp Thiếu Dương có chút sốt ruột, vì thế sai Tuyết Kỳ đi qua tìm, Tuyết Kỳ vừa muốn xuất phát, hai người đã trở lại. 

“Hai người đi làm gì, lâu như vậy?” Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, mặt đầy nghi hoặc.

“Ai cần cậu quản!” Tạ Vũ Tình hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhìn nhau với Nhuế Lãnh Ngọc, hai người mỉm cười.

Diệp Thiếu Dương thấy, lại không biết đã xảy ra chuyện gì. 

“Được rồi, có thể hành động rồi!”

Cuối cùng chịu đựng đến mười hai giờ rưỡi, Hà Dương đứng dậy, nhìn quanh mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương nói: “Mọi người chờ, nhìn thấy cắt điện, là có thể hành động. Tôi sẽ qua tìm mọi người!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn cô dán sát tường vây đi xa, biến mất ở dưới màn đêm. 

Tạ Vũ Tình nói thầm: “Cô ấy muốn cắt điện như thế nào?”

“Không biết, cô ấy đã nhận thầu chuyện này, khẳng định sẽ không có sai sót.”

Lão Quách đem xe lái đến dưới tường vây, đem năm cái vò lấy ra, chuẩn bị sẵn sàng. 

“Chị theo tôi đi vào, người của chị, bảo bọn họ đem nhà máy bao vây lại, đã có công nhân bị đoạt xá, một người cũng không được tẩu thoát!”

Tạ Vũ Tình đáp ứng, thông qua tai nghe điện thoại, đem mệnh lệnh truyền đạt cho người dưới trướng, những người này đều ở trong một sở cảnh sát ngoài mấy km tập kết đợi lệnh, có thể chạy tới bất cứ lúc nào.

Cách tường vây, nhìn tòa nhà đen sì kia, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng dâng lên một loại cảm giác gấp gáp đại chiến sắp tới, quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái. 

Khẩn trương chờ đợi khoảng hơn mười phút, trong nhà xưởng vốn còn có chút ánh sáng đột nhiên thành một mảng tối đen.

Diệp Thiếu Dương sải bước một cái xông lên tường vây, hai chân quắp lấy hàng rào, nửa thân trên thò xuống, lão Quách và Lâm Tiểu Hiền lập tức từ trên mặt đất nâng cái vò đưa lên.

Diệp Thiếu Dương lần lượt tiếp lấy, đặt ở trên tường vây, sau đó đám người lão Quách lại lần lượt vượt qua tường vây, nhảy vào nhà xưởng, từ trong tay Diệp Thiếu Dương tiếp nhận cái vò, hướng căn nhà lầu lớn nhất chạy đi. 

“Tuyết Kỳ, Qua Qua, các ngươi mỗi người một con, chém giết huyết linh!”

Hai người nhận lệnh, theo phía sau lão Quách cùng Lâm Tiểu Hiền, chạy về phía hai bên của tòa nhà.

“Chị ôm cái vò, đi theo em!” Nhuế Lãnh Ngọc chỉ huy Tạ Vũ Tình, cô phải đối phó huyết linh, công việc thể lực chỉ có thể để cho Tạ Vũ Tình đi làm. Hai người chạy về phía một bên khác của tòa nhà. 

Bản thân Diệp Thiếu Dương ôm hai cái vò, đi hướng một bên gần nhất của tòa nhà.

Đây là điều mọi người sớm đã thương lượng, chia làm bốn tổ, phân biệt đi một mặt của tòa nhà bày trận. Tuyết Kỳ và Qua Qua hộ pháp, đối phó cái gọi là huyết linh hẳn là không có vấn đề.

Tới lối vào bên cạnh tòa nhà, Diệp Thiếu Dương thật xa đã nhìn thấy hai cái bóng lơ lửng ở giữa không trung, có chút hình người, nhưng đầu và chân đều tiếp cận trong suốt, thân thể ở giữa là một đám sương mù màu đỏ. 

Cái này không phải “Vụ tử quỷ (1)” dân gian thường nói sao, đây là huyết linh?

Hai quỷ ảnh nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức lao lên.

Diệp Thiếu Dương đặt hai cái vò xuống, sai bước lên trước, như linh xà từ bên cạnh hai người xuyên qua, hai tay đột nhiên mở ra, từ trong tay áo lấy ra một sợi dây đỏ, nháy mắt cuốn lấy cổ hai người, hướng về phía trước dùng sức ngồi, hai huyết linh bị sợi dây đỏ dẫn dắt, cùng nhau ngã xuống đất. 

Không đợi hai huyết linh dậy được, Diệp Thiếu Dương sớm đã kéo sợi dây đỏ, đem chúng nó quấn chặt vào nhau.

Hai con huyết linh lập tức lắc lư, trong cơ thể bộc phát ra một luồng tà khí, công kích sợi dây đỏ.

“Bị ta bắt được, còn muốn giãy dụa?” 

Diệp Thiếu Dương gập lưng xuống, lấy ra hai đồng tiền lớn đúc mẫu, một bên một cái, đặt ở trên thân hai con huyết linh, hai tay kết ấn, niệm chú không ngừng.

Hai con huyết linh phát ra tiếng kêu rên như dã thú, thân thể tụ lại co rút, dần dần đọng lại, thời điểm Diệp Thiếu Dương biến hóa thủ ấn thứ ba, hai con huyết linh đã bị đốt tan hết, đọng lại thành một vũng máu tanh hôi, thấm vào trong bùn đất.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, giữa hai vũng máu còn đều có một con côn trùng xanh hoá, vặn vẹo thân thể hướng bùn đất phía dưới chui đi, vội vàng rắc thêm hai nắm chu sa xuống thiêu đốt, trong lòng kinh ngạc không thôi: chẳng lẽ cái gọi là huyết linh, chính là từ hai con côn trùng này huyễn hóa ra? Hay là phun ra chướng khí? 

Đem hai con côn trùng chết dùng linh phù gói kỹ, cất vào trong bao, tính trở về đưa cho lão Quách nghiên cứu.

Vừa muốn đứng dậy, đột nhiên hai vai trầm xuống, bị một đôi tay từ phía sau đặt lên.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, không dám quay đầu, bắt chỉ quyết, hướng sau đầu vỗ tới, kết quả bóng người nhoáng lên một cái, trượt về phía trước, hai tay ôm cổ hắn, phát ra tiếng cười “khanh khách”. 

Là mỹ nữ gợi cảm ngày đó theo bên người Dương Bân! Cũng là một trong hai nữ tử trên lớp linh tu phát viên thuốc cho mọi người ăn.

Hôm đó cô ta xuất hiện, Diệp Thiếu Dương dùng cương khí cảm giác một phen, chưa cảm thấy bất cứ âm khí gì, cho nên xem cô ta là người, nhưng từ biểu hiện vừa rồi của cô ta đến xem, tuyệt không phải người.

“Diệp thiên sư!” 

Mỹ nữ cười, ghé vào trên người Diệp Thiếu Dương, nửa thân trên dính sát vào hắn.

Xúc cảm mềm mại trước ngực khiến trong cơ thể Diệp Thiếu Dương sinh ra một loại cảm giác khác thường, âm thầm niệm một câu chú ngữ, nâng tay hướng đầu của nữ tử cho một chưởng.

“Bốp!” 

Mỹ nữ không có việc gì, lại làm ra bộ dáng đáng thương, “Diệp thiên sư nỡ động thủ đối với người ta sao?”

Nói xong đôi tay kẹp lấy cổ hắn.

Sao lại thế? 

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, không lẽ tà vật này đã tu vi che trời, có thể không nhìn chỉ quyết của mình công kích?

Không không, tuyệt không có khả năng!

Mình đã tấn thăng linh tiên vị, cho dù là Cửu Vĩ Thiên Hồ yêu vật cấp bậc biến thái như vậy, đã trúng của mình một chưởng không đau, cũng tuyệt đối không thể không chút phản ứng. Trên người mỹ nữ này nếu thực có tu vi đó, cũng không có khả năng làm thị nữ cho lão vu bà. 

Lập tức không tin tà lại hướng trên người nữ tử vỗ một chưởng, vẫn không có phản ứng.

“Khanh khách... Diệp thiên sư đừng uổng phí khí lực, đến đây đi!” Mỹ nữ cúi người hướng miệng của hắn hôn xuống. Diệp Thiếu Dương vội vàng nghiêng đầu, chân trái dùng sức dậm đất, nghiêng mạnh người, đem mỹ nữ đè ở dưới thân.

“Thì ra Diệp thiên sư thích chủ động...” Đôi tay mềm mại của mỹ nữ giữ cổ hắn, bộ dáng dụ người. 

Ta không tin tà!

Diệp Thiếu Dương cầm lên một linh phù, dán ở trên đầu mỹ nữ, trong miệng niệm lên Định Hồn Chú, mỹ nữ lập tức bất động.

Mụ mụ... 

Diệp Thiếu Dương vừa thở hổn hển một hơi, mỹ nữ đột nhiên xoay người, lại đem hắn đè ở dưới thân, cười sang sảng nói: “Nhưng mà ta thích chủ động!”

Thân thể đè chặt Diệp Thiếu Dương, một bàn tay hướng xuống dưới sờ soạng.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm thấy dây lưng buông lỏng, lòng trầm xuống, lớn tiếng kêu lên: “Này này, đấu pháp thì đấu pháp, ngươi cởi quần của ta làm gì!” 

Lập tức một tay liều chết giữ chặt quần, không cho cô ta đắc thủ, bởi vì toàn thân bị đè, không có cách nào đi móc pháp khí, một tay khác đành phải không ngừng biến hóa các loại chỉ quyết, hướng sau lưng đối phương đánh tới, kết quả bị hoàn toàn không để vào mắt.

(1): Quỷ sương mù.
Bình Luận (0)
Comment