Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1305

Diệp Thiếu Dương không ngừng vặn vẹo cổ, tránh né mỹ nữ hôn môi. Nếu còn tiếp tục như vậy, mình thế nào cũng sẽ bị tà vật này cường bạo!

“Cứu mạng, cứu mạng!” Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào, đành phải hô to cứu mạng.

Mỹ nữ cười quyến rũ, sau khi ngắm chuẩn, đột nhiên hướng miệng Diệp Thiếu Dương hôn xuống. 

Hai cái mồm hôn lấy nhau, đầu lưỡi chui vào, Diệp Thiếu Dương cắn một phát, thế mà lại cả đầu lưỡi lẫn môi cắn xuống một khối lớn, vội vàng nhổ ra, trong miệng tanh hôi khó ngửi.

Mỹ nữ ngồi dậy, cái mồm thiếu một khối máu tươi đầm đìa, hướng Diệp Thiếu Dương cười, “Diệp thiên sư, ngươi muốn nhìn một chút hình dáng của ta không?”

Hai tay kéo lấy hai bên khóe miệng, ‘rẹt’ một tiếng, đem miệng xé ra một vết thương khủng bố, bên trái kéo đến bên tai, vết thương bên phải lại là theo mũi hướng lên trên, xé mãi đến mí mắt, tròng mắt cũng rũ xuống. 

Bộ dạng này, quả thực là kinh khủng không có lời nào hình dung nổi.

“Khanh khách...” Nữ quỷ há cái miệng rộng, nhe răng trợn mắt cười.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi thích không! Nhưng mà ta thích!” Nói xong, hướng Diệp Thiếu Dương lại hôn tiếp. 

Nếu bị một cái mồm như vậy hôn, Diệp Thiếu Dương tình nguyện đi chết, vội vàng đem đầu nghiêng đến một bên.

Đợi vài giây, nụ hôn tử vong cũng chưa rơi xuống, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ kia dừng ở trước mặt mình khoảng cách không đến một bàn tay, máu sền sệt ở bên miệng tụ tập, đang muốn nhỏ xuống, vội vàng di động đầu, né tránh.

Đột nhiên cả người nữ quỷ run lên, tiếp theo một người từ phía sau nó đi tới, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là Hà Dương, trong tay cầm theo một đồ vật kim loại nhỏ máu. 

Diệp Thiếu Dương nặng nề thở hổn hển một hơi, đem thi thể trên người dùng sức đạp xuống, há mồm thở dốc nói: “Cô còn không đến, tôi đã bị quái vật này cưỡng gian rồi.”

“Tôi là nghe thấy anh kêu cứu mạng, mới tới.” Hà Dương nói, “Đây là liệt khẩu nữ, anh có thể lý giải là tà linh phủ một tấm da người, dùng tây phương vu thuật tế luyện, cho nên trên người không có một tia âm khí, pháp thuật bình thường là không có hiệu quả. Chỉ dùng dùng pháp khí đâm vào trong cơ thể, mới có thể giết chết.”

Nói xong vung vung pháp khí trong tay. 

Thứ này nhìn giống kiếm, nhưng không có bảo vệ tay, thân kiếm là hình trụ, rất nhỏ, nhìn qua như là một cái dùi loại siêu lớn.

Thì ra dùng pháp khí mới có thể giết chết, đáng tiếc mình vừa lên đã dùng chỉ quyết và phù ấn công kích không có hiệu quả, nhất thời có chút ngây dại, mới để nó được một tấc lại muốn tiến một thước, về sau hoàn toàn bị đè chặt, cũng không rảnh tay để rút ra pháp khí. Diệp Thiếu Dương nhớ tới tình huống lúc trước, ngập ngừng nói: “Cô ta vì sao phải... cường bạo tôi?”

“Thấy anh đẹp trai được không?” Hà Dương cười nói. 

“Tuy lý do này tôi rất thích, nhưng khẳng định còn có nguyên nhân khác.”

“Liệt khẩu nữ cần không ngừng ái ân với người ta, hấp thụ dương khí. Anh là thiên sư, dương khí tràn đầy, ả nhìn thấy anh, tự nhiên khó có thể tự giữ.” Hà Dương che miệng cười trộm.

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, đứng dậy, quần đột nhiên trượt đến trên chân, vội vàng xách lên. 

Nhuế Lãnh Ngọc từ một bên nhà lầu bước nhanh đi tới, thấy Diệp Thiếu Dương đang cài dây lưng, kinh ngạc nói: “Anh đang làm gì vậy!”

“Anh...” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không biết giải thích như thế nào, “Em bên kia xong việc rồi?”

“Ừm, vừa nghe thấy anh kêu cứu mạng, chuyện gì vậy?” 

“Không có việc gì.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ thi thể liệt khẩu nữ trên mặt đất, “Thời gian không nhiều nữa, anh cần bày trận.”

Trở lại tìm được hai cái vò, sau khi mở ra, dùng bút chu sa chấm hỗn hợp chất nước chát bên trong, theo góc nhà quét một lần, hội hợp cùng đám người Tạ Vũ Tình quét đường trấn hồn, cách mỗi hơn mười mét sẽ rắc vào một đóa hoa đồng.

Sau khi hoàn thành, lão Quách cũng bố trí xong pháp đàn. 

Diệp Thiếu Dương khai đàn làm phép, cao giọng niệm tụng thiên《 Tiêu Dao Du 》trong Đạo Kinh.

Từng tia từng luồng thanh khí từ trong hoa đồng bay ra. Những đóa hoa đồng này đều là lão Quách ở trong lư hương trước điện thờ chôn hai ba năm, mỗi ngày chịu hương khói tiêm nhiễm, sớm đã trở thành thông linh pháp khí, một khi nghe được Đạo Kinh Tiêu Dao Du, lập tức toả sáng linh lực, tổ hợp linh lực vật ghép trận còn lại, hình thành một kết giới không thể phá vỡ, cho nên gọi là Ngũ Đinh Thính Pháp Trận.

Tuy dây dưa cùng liệt khẩu nữ kia chậm trễ một ít thời gian, nhưng một bộ trình tự, cũng chỉ cần không đến một khắc đồng hồ. 

Mọi người chạy vội tới phương hướng cửa vào tòa nhà, lúc này đèn trong nhà xưởng sáng lên, Diệp Thiếu Dương xoay người nói với Tạ Vũ Tình: “Chị đừng đi vào, cứ canh giữ ở đây, để tránh có người phá hư trận pháp.”

“Một mình chị?” Thanh âm Tạ Vũ Tình chột dạ.

“Để chị ở đây, là phòng người không phải phòng quỷ, trận pháp này tất cả tà vật đều không phá được, nhưng người không chịu hạn chế, chị là cảnh sát, việc này thích hợp cho chị.” 

Tạ Vũ Tình nghe lúc này mới hiểu, lập tức rút súng, thầm oán: “Cậu cũng không nói sớm, căn nhà này dài như vậy, một mình chị không canh được, lát nữa chị gọi mấy tên thủ hạ tới đây đi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Không cần, mọi người đều lưu lại, tôi và Lãnh Ngọc đi vào cùng Hà Dương đi vào là được, còn lại đều ở lại đây, giúp Vũ Tình tuần tra, là người thì giao cho chị ấy, là tà vật thì mọi người lên. Tóm lại không thể để bất cứ sinh linh nào xông vào, cần phải kiên trì đến khi chúng tôi đi ra.”

Tình huống trong âm sào chưa rõ, nếu mang lão Quách bọn họ đi vào, ngược lại còn cần chiếu cố bọn họ, dễ dàng trở thành trói buộc. Mình và Lãnh Ngọc tâm ý tương thông, trên cơ bản cũng không có gì nguy hiểm, nếu thật gặp tình huống khó đối phó, lại triệu hồi Qua Qua và Tuyết Kỳ, còn có thể làm như phục binh để dùng. 

Dùng Câu Hồn Tác đập vỡ cửa thủy tinh, ba người song song đi vào.

Bên trong không có đèn, cũng không có cửa sổ, tuy nói là kiến trúc trên đất, nhưng cũng đưa tay không thấy năm ngón.

Diệp Thiếu Dương đốt lên một ngọn đèn chong, giao cho Nhuế Lãnh Ngọc. Đèn chong tuy ánh sáng không bằng đèn pin, nhưng mà có công hiệu thông linh, có thể soi ra tà vật. 

“Tự mình cầm!” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói.

Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.

“Để tôi đi.” Hà Dương từ trong tay hắn đem đèn chong đón lấy, đi tuốt đàng trước chiếu sáng lên. 

Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, trước mặt là một phòng lớn, không có trang trí gì, rất trống trải, chỉ có dựa sát vào tường bày một loạt ngăn tủ.

Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, kiểm tra một phen, không phát hiện có bất cứ âm khí gì, quay đầu hỏi Hà Dương: “Cô từng tới một lần phải không, cô xác định đây là âm sào?”

“Không sai, chúng tôi lần trước gặp phục kích, chưa lao tới tận cùng bên trong, nhưng tôi biết, âm sào ngay tại chỗ sâu nhất, chúng ta đi nhanh đi.” 

Đối diện có một cánh cửa, ba người đi qua, sau khi mở ra, lại là một căn phòng, khắp nơi đều có dược thảo vân vân, đa số đã khô héo, tản ra mùi kỳ quái.

Hà Dương nói, những thứ này đều là dược thảo lão vu bà tu luyện và thi triển vu thuật cần, Diệp Thiếu Dương nhìn một phen, không nhận ra nổi một loại, cũng không có thời gian nghiên cứu.

Liên tục đi vài căn phòng, vòng vòng vèo vèo, cảm giác như là ở cung điện tây phương, nhưng trong phòng không có đồ gia dụng, chỉ có rất nhiều đạo cụ vu thuật kỳ quái và thực vật khắp nơi. 

Ở lúc đi qua một căn phòng lớn, Diệp Thiếu Dương đột nhiên cảm giác trên mặt đất ẩm ướt, có cái gì nhỏ ở trên mặt, ngẩng đầu nhìn, phần nóc toàn bộ căn phòng hoàn toàn bị một tầng lại một tầng mạng nhện che
Bình Luận (0)
Comment