Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2877 - Chương 2882: Vấn Tâm (1)

Chương 2882: Vấn Tâm (1) Chương 2882: Vấn Tâm (1)Chương 2882: Vấn Tâm (1)

Về phần sau đó ảo cảnh tiêu tan, cái này thật đúng là bất ngờ, Diệp Thiếu Dương vốn tưởng còn phải lao lực tìm kiếm lối ra, kết quả trực tiếp đi ra được, ở nháy mắt ảo cảnh mất đi, Diệp Thiếu Dương sợ hồn phách của mình bị lôi đi, vội vàng định thân niệm lên Thanh Tĩnh Kinh, vừa mở mắt, phát hiện mình ngồi ở trên mặt đất, chung quanh một mảng tối đen, chỉ có một mảng ánh sáng, vì thế ngẩng đầu nhìn lại.

"Cậu tỉnh rồi?" Là tiếng Tạ Vũ Tình.

Diệp Thiếu Dương nhìn về phía cô, Tạ Vũ Tình cũng mở to mắt nhìn hắn,"Cậu không sao chứ?"

"Tôi làm sao vậy?" Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, tối om, liền hỏi là nơi nào.

"Vẫn ở trong hang núi, chúng ta một đường chạy tới, kết quả không biết vì sao, không còn đường ra ngoài nữa, sau đó cậu liền hôn mê, chị cũng không dám đi lung tung, đành phải ở đây trông cậu, cậu thật sự không có việc gì sao?"

"Không có việc gì không có việc gì." Diệp Thiếu Dương ở trong lòng nhớ lại một lần, thì ra lúc trước bắt đầu từ lúc thấy lối ra, thì đều là ảo giác, Tạ Vũ Tình kia của lúc trước cũng là giả, nghĩ đến đây, trong lòng nghĩ mà còn sợ, ảo cảnh này cùng hiện thực, thật đúng là có nối tiếp không kẽ hở, hơn nữa mô phỏng cũng quá chân thật, ngay cả cảnh vật, du khách các thứ chung quanh tất cả đều có, nếu không phải sơ hở nhỏ bé hình chiếu trong con ngươi, mình tám phần tới bây giờ còn chẳng hay biết gì, phía sau sẽ còn xảy ra cái gì, thật sự không biết được.

Lần này chỉ sợ thực sự gặp đối thủ khó giải quyết rồi.

Diệp Thiếu Dương đứng dậy khôi phục chút, từ trong tay Tạ Vũ Tình tiếp nhận đèn lồng, soi bốn phía, phát hiện là gian phòng đá, xung quanh không có cái gì cả, cũng không có đèn, hoài nghỉ đây vẫn là ảo cảnh, dù sao cân nhắc từ góc độ nhân viên công tác cảnh khu, khả năng không cao sẽ làm ra một cái hang tối om, hơn nữa cảnh quan gì cũng không có như vậy.

Đây là điều Tạ Vũ Tình tỏ vẻ, vừa rồi trên đường bọn họ chạy tới, cô đảo mắt thấy có lối rẽ, vì thế Diệp Thiếu Dương kéo cô, thật cẩn thận đi trở về, đi hai mươi mét, liền thấy được hang núi bên phải, bên trong có ngọn đèn màu xanh lục âm u, là dấu hiệu lối ra an toàn. Diệp Thiếu Dương vốn định kiểm tra một phen, nhưng lúc trước đám yêu thi hình người kia phun ra sương mù, đã lan tràn tới khắp mọi nơi, yêu khí tràn ngập, đành phải bảo Tạ Càng đi về phía trước, không khí càng lạnh, nhưng cũng may có dấu hiệu lối ra an toàn chỉ dẫn, đi về phía trước mười mấy phút, phía trước nhìn thấy ánh sáng, hai người bước nhanh đi qua.

"Đi ra rồi!"

Tạ Vũ Tình thở ra một hơi dài, cả người hầu như tê liệt ngã xuống ở trên người Diệp Thiếu Dương, thấy Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn bốn phía, chưa có phản ứng gì, hỏi hắn làm sao vậy.

"Lúc trước tôi từng đi một lần." Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói.

Con đường này, thật là con đường lúc trước bọn họ vào hang đi, bia đá, thùng rác các thứ đều còn, du khách cũng vẫn lui tới, tất cả nhìn qua đều rất bình thường.

Nếu chưa từng trải qua chuyện lúc trước, Diệp Thiếu Dương sẽ không chút do dự cho rằng tất cả cái này là thật, nhưng... Ở trong ảo cảnh vừa rồi, tất cả cái này đã từng trải qua một lần, một lần nữa nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời cũng phán đoán không ra thật giả.

Tạ Vũ Tình sau khi nghe nói, đi đến ven đường, đưa tay vỗ vỗ lan can và cành cây, lại vò nát vài cái lá cây, nói: "Loại cảm giác này thật chân thật, nhìn qua không giống như là giả. Đúng rồi Thiếu Dương, không phải nói cắn đầu lưỡi có thể phá ác mộng, cậu..."

"Cái đó chỉ có thể phá ảo cảnh bình thường, vô dụng đối với loại này."

Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh cô, làm bộ như lơ đãng từ trên mặt cô quét một cái, ảo cảnh là thứ yếu, hắn bây giờ muốn xác định nhất là, Tạ Vũ Tình trước mắt rốt cuộc có phải thật hay không, đây mới là điều mấu chốt nhất.

Con ngươi có hình chiếu của mình, nhìn qua không có vấn đề.

"Cậu nhìn chị làm gì, làm sao bây giờ?" Tạ Vũ Tình bị hắn nhìn tới mức có chút mất tự nhiên.

Diệp Thiếu Dương bắt đầu trầm ngâm.

Ảo cảnh, đại khái có ba loại, loại thứ nhất chính là tương tự quỷ dựng tường loại kết giới do tà vật bình thường dùng khí tức bản thân sáng tạo ra, bởi vì thực lực có hạn, không có khả năng mô phỏng hiện thực phạm vi lớn, nhiều nhất ở một ít đầu đường mô phỏng ra biểu hiện giả dối, làm người ta lạc lối. Người tiến vào, đi đường thật ra vẫn là thật sự, phá loại ảo cảnh này dễ nhất, cách đơn giản nhất chính là lấy ra di động, tìm được phương hướng, không cần phải để ý đường dưới chân, cắm đầu đi về phía trước là được, chỉ cần phá kết giới là đi ra ngoài.

Loại thứ hai là chế tạo ảo cảnh phạm vi lớn, mọi thứ người ta ở bên hưởng chỉnh thể khí tức và từ trường bên trong, dụng cụ là vô dụng, ngay cả pháp khí cũng vô dụng, loại ảo cảnh này, người thường gặp phải thì có thế nào cũng không đi ra được, nếu là pháp sư, vậy cũng chỉ có tìm được mắt trận, sau đó cứng rắn xông vào.

Loại ảo cảnh thứ ba càng thêm cao minh, tất cả tương tự đều dựa theo hiện thực mô phỏng ra biểu hiện giả dối, ngay cả thân thể của mình cũng là giả, chỉ có nguyên thần hoặc hồn phách mới là thật, tựa như mình vừa rồi trải qua: cho rằng mình đi ra khỏi hang núi rồi, chân thân thật ra vẫn ở trong hang núi hôn mê bất tỉnh. Loại hoàn cảnh này cũng có khác biệt, một loại là chỉ mô phỏng chân thật, không thể mô phỏng chỉ tiết.

Nói đơn giản chính là, nếu một tà vật chế tạo ảo cảnh, dùng để mê hoặc một người, tất cả của ảo cảnh, dựa vào đều là hiểu biết của bản thân tà vật đối với sự vật này, sông núi các thứ dễ mô phỏng nhất, con người cũng không thành vấn đề, nhưng nếu tà vật này không biết chơi điện thoại di động, vậy nhất định mô phỏng không tốt, nhiều nhất mô phỏng ra ngoại hình, nội dung các thứ không có khả năng mô phỏng tốt.

Nếu người bị nhốt lấy ra di động nhìn qua, sẽ lộ tẩy.

Không riêng di động loại công nghệ cao tinh tế này, cho dù là sông núi nhân vật, trên chỉ tiết cũng có vấn đề, hoàn cảnh này tựa như trò chơi máy tính, nhìn qua rất giống thật, nhưng phóng đại cục bộ, đi quan sát chỉ tiết, sẽ phát hiện rất nhiều chỗ có vấn đề. Chất lượng ảnh càng cao, trên chi tiết lại càng chân thật, đối chiếu ảo cảnh, thực lực kẻ khống chế ảo cảnh, chính là quyết định trình độ điểm ảnh chân thật của hoàn cảnh.

Bởi vì có lỗ hổng này để phân biệt, đây còn chưa phải ảo cảnh cao minh nhất, ảo cảnh trâu bò nhất, là lợi dụng thần thức kẻ bị nhốt mình mô phỏng ra một thế giới, mọi thứ người bị nhốt nhìn thấy đều là giả, nhưng đều là ý thức của bản thân sinh ra kết quả, nói trắng ra, tất cả đều là kẻ bị nhốt tự mình tưởng tượng ra, tựa như nằm mơ, di động, máy tính các thứ, tất cả đều là đầu óc căn cứ tri thức của bản thân ảo giác ra, đều giống với hiện thực, cho dù kẻ bị nhốt phát hiện chỗ không đúng, hoài nghỉ là mộng cảnh, cũng chưa chắc có thể nhảy ra ngoài, hơn nữa không thể thay đổi cảnh trong mơ.

Đây mới là ảo cảnh trâu bò nhất, cũng khó phân chia nhất với thế giới chân thật, thậm chí điện thoại cũng có thể gọi ra, chỉ là thanh âm tiếp điện thoại, cũng là mình đang"nằm mơ" mà thôi.

Diệp Thiếu Dương lấy ra di động chơi một chút, không có vấn đề gì, vì thế thu lại, nghĩ thêm một chút, nói với Tạ Vũ Tình: "Chúng ta vẫn là xuống núi đi, nếu đây là ảo cảnh, phạm vi nhất định là có hạn, chúng ta xuống núi trước nói sau."
Bình Luận (0)
Comment