Chương 2883: Vấn Tâm (2)
Chương 2883: Vấn Tâm (2)Chương 2883: Vấn Tâm (2)
Hai người vì thế cùng nhau xuống núi. Trên đường, Diệp Thiếu Dương luôn chú ý quan sát hoàn cảnh chung quanh, nhìn qua đều rất chân thật, Diệp Thiếu Dương cũng dần dần buông sự cảnh giác, cảm thấy mình có thể là nghĩ nhiều rồi, có lẽ nguy hiểm thật sự ngay trong ảo cảnh lúc trước, bị mình nhìn thấu, các thủ đoạn chưa dùng ra của đối phương cũng không dùng tới nữa.
Bên cạnh con đường trên núi là một dòng suối, là nước từ thác nước Hoàng Quả Thụ chảy xuống, cực kỳ xiết, hai ngày qua đại khái vì có mưa, mực nước lên cao, từ trên núi tuôn trào tới, khí thế hùng hồn.
Một cây cầu nổi dựng từ gỗ vắt ngang qua bên trên dòng suối, lúc đi ở bên trên, Tạ Vũ Tình lấy ra di động, chụp ảnh dòng suối, kết quả bởi vì cầu nổi lắc lư, cô không đứng vững, bắt lấy lan can lung lay hai cái, di động thế mà đánh rơi xuống nước.
Tạ Vũ Tình kinh hô một tiếng, theo bản năng đưa tay đi vớt, không ngờ xích sắt trên hàng rào bảo hộ kia chưa cố định tốt, cô cúi người chộp, thân thể không đứng vững, cắm đầu chui xuống nước
Diệp Thiếu Dương phi thân lao tới, nhưng Tạ Vũ Tình đã bị nước cuốn đi, đầu chìm chìm nổi nổi ở mặt nước, đồng thời hướng Diệp Thiếu Dương đưa tay hô cứu mạng.
Diệp Thiếu Dương lập tức muốn lao đi cứu người, vừa bò qua lan can, đột nhiên nghĩ đến, sao lại trùng hợp như vậy? Di động rơi xuống nước, người cũng rơi xuống nước theo, hơn nữa Tạ Vũ Tình thân thủ rất khá, sẽ không dễ dàng như vậy rơi xuống nước phải không?
Có thể là ảo giác hay không? Muốn thông qua Tạ Vũ Tình lừa mình xuống nước?
Diệp Thiếu Dương trở nên do dự.
"Thiếu Dương..." Tạ Vũ Tình ở trong nước liều mạng bơi, đồng thời hướng hắn kêu cứu.
Nhỡ đâu... Đây là thật thì sao?
Nhìn bộ dáng Tạ Vũ Tình giãy giụa ở dưới nước, cho dù hắn hoài nghi đây là biểu hiện giả dối, vẫn không thể ngồi xem mặc kệ.
Cho dù chỉ có 1% khả năng, hắn cũng không dám cược.
Không quản nữa!
Diệp Thiếu Dương theo bên cạnh suối nước chạy vội, đuổi theo Tạ Vũ Tình. eau đó lao manh vuống nước. hướng Ta Vũ Tình nhanh cháng bơi đi đem cô từ dưới nước ôm lấy, bảo cô túm lấy bả vai mình, sau đó bơi hướng bên bờ.
Nhưng... Dòng nước quá xiết. Cho dù kỹ năng bơi của hắn rất khá, trong thời gian ngắn vẫn không bơi qua được.
Hắn càng lúc càng cảm thấy sức nặng của Tạ Vũ Tình trên người, đè hắn không ngừng chìm xuống nước. Diệp Thiếu Dương liều mạng tiến lên, vẫn không chống đỡ được, uống mấy ngụm nước to.
Lúc này, bọn họ cách bên bờ cũng càng lúc càng gần.
Diệp Thiếu Dương dứt khoát hít một hơi, chìm xuống nước, hai tay nâng eo Tạ Vũ Tình, để đầu của cô có thể vươn đến trên mặt nước để hít thở.
Một hơi rất nhanh đã dùng hết, Diệp Thiếu Dương thật ra có thể vươn ra hít thở, nhưng như vậy sẽ rối loạn tiết tấu, ở trong dòng nước chảy xiết như thế, thật sự là không tiến thì lui, hắn hít một hơi không quan trọng, những sự cố gắng này cũng uổng phí.
Diệp Thiếu Dương chỉ có liều mạng chống đỡ.
Bởi vì đầu óc thiếu oxy, ý thức rất nhanh đã mơ hồ, chỉ còn lại có một ý niệm mơ hồ, chính là ít nhất phải đem Tạ Vũ Tình đưa lên bờ.
Tạ Vũ Tình cũng liều mạng bơi, hai chân đá loạn ở dưới nước, hai tay cũng dùng sức ấn đầu hắn, mượn dùng lực phản tác dụng bơi về phía trước.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp, tựa như đã hiểu cái gì, nhưng... Hắn vẫn không dám cược, đành phải cái gì cũng không quản, đau khổ chống đỡ Tạ Vũ Tình lên bờ.
Cuối cùng đến bên bờ, Diệp Thiếu Dương cũng cạn kiệt sức lực, dùng hết một tia khí lực cuối cùng đem Tạ Vũ Tình đẩy về phía trước, Tạ Vũ Tình lên bờ, bản thân hắn chưa đợi đứng vững, đã bị dòng nước cuồng loạn đẩy đi rồi...
Nước suối lạnh lẽo đem hắn bọc chặt trong vòng xoáy, trôi theo dòng nước, mà ý thức của hắn cũng từng chút một mơ hồ hẳn di.
Sắp chết rồi sao? Cứ như vậy đi.
Ít nhất, Tạ Vũ Tình đã được cứu.
Cho dù mình cược lầm, ít nhất cũng không thẹn với lương tâm.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Diệp Thiếu Dương.
Sau đó, hắn lâm vào trạng thái nửa hôn mê, theo bản năng cảm thấy mình giống như xuyên qua trong hư không vô tận, không biết đi bao xa, đột Một mảng bóng tối.
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, hít sâu một hơi, nhìn bốn phía, cái gì cũng không nhìn thấy. Hắn sờ sờ bên người, là đá ướt át, nói như vậy, nơi này vẫn là hang núi?
Lại sờ sờ trên người, là khô, không sai, vậy nói lên mình lúc trước đoán không sai, đó là ảo cảnh... Tất cả đều là giả, Tạ Vũ Tình cũng là giả.
Nhưng... Nếu người khống chế ảo cảnh vì để mình ngã xuống nước, nguyên thần tiêu ma, vậy vì sao mình bây giờ không có việc gì.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lớn tiếng gọi tên Tạ Vũ Tình, nhưng chưa có ai để ý tới.
Lúc này, hắn thấy được hai điểm sáng màu vàng từ trong bóng đêm sáng lên, kìm lòng không được đi qua.
Là pho tượng Địa Tạng Bồ Tát kia, giống lúc trước mình nhìn thấy như đúc, chỉ là đã mở mắt.
Ánh sán màu vàng, chính là từ trong mắt hắn bắn ra, hẳn chính là phật quang.
Diệp Thiếu Dương bị phật quang này hấp dẫn, ngơ ngác ngửa đầu nhìn mặt thần tượng, đột nhiên, giữa đầu tượng phật xuất hiện một khe hở, trong khe hở cũng lộ ra phật quang.
Khe hở càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã lan tràn đến toàn thân, vài giây sau, chỉ nghe một tiếng vang lớn thanh thúy, tượng phật sụp đổ.
Một đợt phật quang cực kỳ chói mắt chiếu Diệp Thiếu Dương không mở được mắt, theo bản năng đem mắt che kín.
Một lát sau, phật quang tan hết, Diệp Thiếu Dương mở mắt nhìn lại, pho tượng đã không thấy đâu nữa, trên vách đá xuất hiện một khe hở hình vuông như tượng phật, bên ngoài lại là bầu trời đêm xanh thẳm, dưới ánh sao sặc sỡ, có thể nhìn thấy xa xa có bóng tối của một ngọn núi, ở giữa mình cùng bóng tối của ngọn núi này là một đồng cỏ không nhìn thấy điểm cuối, thỉnh thoảng mọc một ít cây cối cực kỳ cao lớn.
Đây là nơi nào?
Vẻ mặt Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay người gọi Tạ Vũ Tình vài tiếng, chưa có ai để ý tới, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, dứt khoát đi lên phía trước xem, vì thế đi lên mặt cỏ.
Dưới chân cảm giác mềm mềm, khiến Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn thoáng qua, mình thế mà lại đi chân trần, thầm nghĩ thật đúng là kỳ quái, mắc kê nó: đi trước nói sau. Đi ra khỏi hang núi, nhất thời có một làn gió ấm áp thổi đến, cả người đều thoải mái, Diệp Thiếu Dương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua, giật mình phát hiện, hang núi đã không còn nữa, phía sau mình là thảo nguyên không thấy điểm cuối, sau đó có cái dốc đi xuống, cách đó không xa là một mặt nước vô biên, nước cũng là màu lam, phẳng lặng như tấm gương.
Đây là tiên cảnh bảo địa gì?
Diệp Thiếu Dương đang không biết làm sao, đối diện đột nhiên có người gọi mình một tiếng: "Tiểu thiên sư..."
Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, đối diện không biết khi nào có thêm một người, là một lão hòa thượng đầu đội mũ sư, áo cà sa trên người rách mướp, trong tay cầm cái hồ lô, banh ngực, nhìn qua hơi béo, một tay vỗ bụng, hướng mình cười, giống như mình đáng buồn cười bao nhiêu.
"Ngươi..."
"Đắc tội đắc tội, tiểu thiên sư, ngươi không biết ta, ta lại biết ngươi đó! Ha ha ha..." Hòa thượng hướng hắn vẫy tay, đồng thời mở ra hồ lô, dốc một ngụm, nhìn từ vẻ mặt hắn, tựa như là đang uống rượu.