Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2882 - Chương 2887: Lựa Chọn (3)

Chương 2887: Lựa Chọn (3) Chương 2887: Lựa Chọn (3)Chương 2887: Lựa Chọn (3)

Nhưng nhớ tới lời nói huyền diệu kia của Địa Tạng Bồ Tát, hắn vẫn kiềm chế lòng tò mò dữ dội, mặc dù không biết lúc nào mới cần mở nó ra, nhưng hiển nhiên không phải bây giờ.

Cầm lá Bồ Đề nhét vào trong túi, Diệp Thiếu Dương đứng lên, trước hết bảo Tạ Vũ Tình gọi số 120, không cần tới, miễn cho bọn họ thật sự lên núi. Nghe nói 120 nổ máy là lấy tiền, mấy trăm đó, so đón xe còn đắt hơn, quá mức lãng phí.

Đi ra khỏi hang núi, trời bên ngoài vẫn nắng, lộ ra dưới ánh mặt trời, Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút chói mắt, nhưng toàn thân trên dưới đều rất thoải mái, một lần nữa nhìn núi sông tươi đẹp trước mắt, có một loại cảm giác tựa như ảo mộng.

Thật sự không ngờ, Địa Tạng Bồ Tát sẽ đích thân gặp mình, mặc dù chỉ là phân thân, còn nói nhiều với mình như vậy, nghĩ lại thật sự có chút khó tin.

Ở trên đường núi gặp phải tổ ý tế của cảnh khu, mang băng ca đến, Tạ Vũ Tình đi qua giao tiếp, người ta đòi hai trăm phí di chuyển. Diệp Thiếu Dương tiếc tiền, hỏi bọn họ có thể ngồi cáng cứu thương ra ngoài hay không, người ta biểu thị đây chỉ là phí đến khám bệnh, muốn ngồi lên cũng được, tiền phải tăng thêm phân nửa.

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ trả tiền, theo Tạ Vũ Tình xuống núi, phụ cận còn có cảnh chưa đi qua, nhưng Diệp Thiếu Dương đã không còn tâm tình, kéo Tạ Vũ Tình xuống núi trở lại nhà trọ.

Ở nhà trọ, Diệp Thiếu Dương đem sự việc nói từ đầu tới đuôi một lần, Tạ Vũ Tình không quá hiểu biết về giới pháp thuật, nhưng cũng biết rõ Địa Tạng Bồ Tát là siêu cấp đại nhân vật, vì thế dùng tư duy trinh thám cảu cô phân tích logic một phen, nói: "Địa Tạng Bồ Tát đây là muốn mượn hơi cậu?"

"Không phải chứ, chỉ là bảo tôi tự lựa chọn."

Tạ Vũ Tình nói: "Lựa chọn cái gì, hắn cũng biết cậu không có khả năng ở lại nơi đó, cậu là đạo sĩ, lại không thể thay đổi tín ngưỡng, hắn nói như thế, ý tứ đơn giản chỉ là lấy lòng."

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý.

"Hắn cũng nghĩ đến cậu sẽ không đáp ứng, cho nên mới tặng cậu lá Bồ Đề gì đó, nhưng thứ đó rốt cuộc dùng làm gì?"

Diệp Thiếu Dương biểu thị không hiểu.

Hắn đang suy tư một vấn đề: Chút thực lực này của mình, coi như có thể xưng bá ở nhân gian, ở âm ty lại không đủ đặt vào mắt, có tư cách gì khiến Địa Tạng Bồ Tát tự mình mượn hơi chứ?

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới một loại khả năng: Cân bằng.

Địa Tạng Bồ Tát tám phần mười đã biết thân phận mình hoặc là vẫn luôn biết rõ, hắn cũng hiểu, mình đã biết rõ, biết mình sẽ không phục tùng Phong Đô Đại Đế an bài.

Trước đó phái người đi đối phó mình, quả thật là thăm dò, nhưng không phải thăm dò mình, là thăm dò Phong Đô Đại Đế, thăm dò bên kia sẽ bảo vệ mình hay không. Kết quả Đại Đế bên kia không có động tĩnh, Địa Tạng Bồ Tát liền đại thể đã biết, các đại lão của âm ty, mặc dù trâu bò, nhưng đều là người của Phong Đô Đại Đế, mình tốt xấu là một quân cờ đã nhảy ra ngoài bàn cờ.

Hơn nữa. . . Diệp Thiếu Dương lại nghĩ đến một tầng, Địa Tạng Bồ Tát muốn mượn sức, có thể không riêng gì một mình mình, tựa như Lâm Tam Sinh trước đó nói, bây giờ Liên Minh Bắt Quỷ đứng sau lưng mình, liên quân Không Giới của hắn, Thanh Khâu sơn của Tiểu Cửu, còn có Đạo Phong cái bug này. .. Những thế lực này tụ tập lại, hầu như có thể chi phối bố cục tam giới, ít nhất cũng có thể gây rối.

Thì ra là vậy... .

Trong lòng Diệp Thiếu Dương rất cảm khái, lúc đầu cho rằng Phật môn thanh tĩnh, thì ra Địa Tạng Bồ Tát cũng không phải thật sự thanh tĩnh, cũng cần chơi một ít thủ đoạn, nhưng thủ đoạn hắn chơi đối thủ là Phong Đô Đại Đế cấp bậc tương tự. Đương nhiên người ta cũng là nghĩ cho tam giới, dùng chút thủ đoạn cũng có thể lý giải.

"Cậu đang nghĩ gì?" Tạ Vũ Tình thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, hỏi.

Diệp Thiếu Dương nằm vật xuống giường, nói: "Nghĩ tôi một tiểu nhân vật như vậy, thế mà lại bị cuốn vào trong sự kiện lớn như vậy, có chút cảm giác bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. . ."

"Loạn thế xuất anh hào, đại nhân vật nào một buổi đã thành, không phải đều xuất thân từ tiểu nhân vật."

"Chị thế mà lại dùng thành ngữ!"

"Cậu nghĩ sao, chị dầu gì cũng là tốt nghiệp đại học!" Tạ Vũ Tình vỗ ngực.

"Tôi cũng là tốt nghiệp đại học, ah không đúng, còn chưa tốt nghiệp." Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ tới mình trên danh nghĩa vẫn là sinh viên đại học, còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, nhớ lại đoạn thời gian mình mới vừa xuống núi đến Thạch Thành, trọ cùng đi học đại học kia, lại nghĩ một trôi qua mấy đời.

Diệp Thiếu Dương tự mình tổng kết một phen, Địa Tạng Bồ Tát tìm mình, mặc dù có ý tứ mượn sức, đối với mình cũng là chuyện tốt, ít nhất hắn sẽ không phái người tới diệt mình nữa. Về phần Phong Đô Đại Đế... . Khó chịu thì khó chịu, chỉ cần đứa con ông trời lựa chọn thật sự một ngày còn chưa xuất hiện, một ngày đó mình vẫn an toàn.

Ở lại khu thành phố một ngày, đi công viên, phong cảnh, nhưng khắp núi đồi đều là khỉ, Tạ Vũ Tình còn mua một ít bánh màn thầu cho chúng nó ăn, cả quãng đường thật ra cũng rất thú vị.

Sau đó lại đi Miêu trại, khắp nơi đều là nhà trọ, căn bản không có nét đặc sắc của Miêu tộc chính tông, nhưng bởi vì ở trong núi sâu, cảm giác cũng tàm tạm. Tạ Vũ Tình đi kéo cánh tay hắn, hai người như người yêu đi dạo, chụp ảnh khắp nơi. Tạ Vũ Tình đến mỗi một cảnh điểm đều phải kéo hắn chụp ảnh chung, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ có thể phối hợp.

Quanh quẩn ở Miêu trại hai ngày, Diệp Thiếu Dương đề xuất trở về. Vẻ mặt Tạ Vũ Tình có chút khác thường gật đầu, lấy điện thoại di động ra đặt vé trước.

Tối hôm đó, lại đi dạo ở trên đường một vòng, Tạ Vũ Tình đột nhiên muốn ăn mì ăn liền, thế là mua hai cốc mì ăn liền, về nhà trọ ăn, ăn xong Tạ Vũ Tình đề nghị đến trên sân thượng tầng cao nhất nhà trọ ngồi một lúc. Khách sạn này giữa sườn núi, phía sau là núi sâu, quan sát trước mặt, có thể nhìn thấy toàn cảnh Miêu trại.

Hơn mười một giờ, mùa đông, có chút mát lạnh, nhưng xa xa trên phố ăn vặt vẫn có vài bàn khách đang ăn, thanh âm cũng truyền tới bên này, lúc có lúc không.

Trên sân thượng có xích đu, hai người ngồi kề vai đu qua đu lại, nhìn cảnh núi phía xa với Miêu trại, vẻ mặt Tạ Vũ Tình lặng lẽ, xuất thần nhìn xa xa.

"Chị sao thật lâu không nói lời nào."

"Lẽ nào nhất định phải nói từ sáng tới tối sao?"

"Ặc, chủ yếu là không giống với tác phong bình thường của chị."

Tạ Vũ Tình quay đầu nhìn hắn, cười cười,"Ngày mai sẽ phải đi, có chút không nỡ."

"Cái này. .. Chị về sau có nghĩ tới trở lại chứ."

Tạ Vũ Tình ý vị sâu xa liếc hắn một cái, nói: "Về sau, cậu sẽ còn đi với chị sao?"

"Ði#Zna nhiên có thể " "Về sau cậu và Lãnh Ngọc kết hôn, cậu còn có thể đi với chị à, Thiếu Dương, đừng lừa dối chính mình nữa, cho dù cậu đồng ý, cô ấy cũng sẽ không đồng ý."

Diệp Thiếu Dương yên lặng, trong lòng lạnh đi, lúng túng không biết rõ trả lời thế nào.

Tạ Vũ Tình lại quay đầu, hướng hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào,"Được rồi, không nói cái này nữa. Lạnh rồi, đi xuống đi."

Diệp Thiếu Dương đi theo phía sau cô, trở lại phòng của mỗi người.

Đứng ở ban công hồi lâu, đột nhiên có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đi qua mở cửa, thấy là Tạ Vũ Tình, trong tay cầm theo một túi đồ lớn."Những vật này, cậu ngày mai mang về, đưa cho Tiểu Manh cùng Tiểu Nhị, ra ngoài một chuyến, tốt xấu gì cũng mang một chút về."
Bình Luận (0)
Comment