Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2883 - Chương 2888: Lựa Chọn (4)

Chương 2888: Lựa Chọn (4) Chương 2888: Lựa Chọn (4)Chương 2888: Lựa Chọn (4)

"Ặc, ngày mai trở về lại chia đi."

Tạ Vũ Tình chưa nói gì, đem đồ đặt xuống, tìm được ba lô của Diệp Thiếu Dương, có một cái móc treo đứt, Diệp Thiếu Dương thắt nút đơn giản, miễn cưỡng có thể sử dụng.

"Chị tìm ông chủ xin kim chỉ, khâu lại cho cậu đi." Nói xong ngồi ở trên sô pha bắt đầu khâu.

Diệp Thiếu Dương thấy bộ dáng vụng về của cô, cười nói: "Để tôi tự làm, chị không giỏi cái này."

"Khâu cho cậu một lần đi, về sau cũng không có cơ hội nữa."

"Ý tứ gì thế."

Thấy cô không để ý tới, Diệp Thiếu Dương gãi đầu, buồn bực nói: "Sao tôi cảm thấy chị hôm nay là lạ."

Tạ Vũ Tình không nói lời nào, khâu xong cho hắn, ngồi một hồi, nói đi tắm rửa, liền chui vào phòng tắm.

Lúc đi ra, trên người quấn khăn tắm, có chút ngượng ngùng bảo Diệp Thiếu Dương tắt đèn đi.

"Chị... Làm gì?"

"Ngủ." Tạ Vũ Tình tự tắt đèn.

"Ngủ ở đây?"

Tạ Vũ Tình leo lên giường, đẩy ngã Diệp Thiếu Dương, leo lên người hắn, Diệp Thiếu Dương giãy giụa vài cái, bị cô bịt miệng... Trong lòng Diệp Thiếu Dương hoảng hốt không thôi, liên tục mấy ngày qua, hai người mặc dù có chút ái muội nho nhỏ, nhưng đều là không mảy may tơ hào, hôm nay Tạ Vũ Tình cũng chưa uống rượu mà, sao chủ động như vậy...

Quần áo trong bị lột, bản thân Tạ Vũ Tình cũng cởi khăn tắm, toàn thân dán lên.

"Cái này!"

Diệp Thiếu Dương không bình tĩnh, động tác phản kháng cũng càng lúc càng nhỏ, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn dùng sức đẩy cô ra.

Ngoài cửa sổ có đèn đường cùng ánh trăng chiếu nghiêng vào, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy Tạ Vũ Tình ngồi ở trên giường, một mảng trắng bóng, vì thế cầm lấy áo choàng tắm khoác lên cho cô, đột nhiên lại bị bổ ngã, ghé tai hắn thở khí như lan: Cái này...

"Chị biết cậu là lần đầu tiên, cũng không làm thất vọng chị." Cô chui đầu vào trước ngực hắn,"Cho dù chỉ có đêm nay, cậu là của một mình chị..."

Cô chưa có động tác gì, Diệp Thiếu Dương cũng không phòng bị, hai tay ấn bả vai của cô, nhất thời không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì.

Tạ Vũ Tình đột nhiên khóc, ghé vào trước ngực hắn lớn tiếng khóc lên, hai tay ôm chặt cổ hắn, Diệp Thiếu Dương cũng không biết cô là làm sao, đành phải an ủi cô.

Tạ Vũ Tình khóc một lúc, chậm rãi bình tĩnh lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve ở ngực hắn, lằng lặng nói: "Ngày mai cậu lấy đồ đạc, tự mình trở về đi, chị đi rất sớm, cậu cũng không cần tiễn chị."

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra,"Chị không đi cùng với tôi?"

"Chị phải đi Vân Nam."

"Đi làm gì?"

"Công tác."

"Cái gì!" Diệp Thiếu Dương mơ hồ ý thức được điều gì đó.

"Ừm, cậu còn nhớ rõ chuyện lần trước cậu đi sở cảnh sát, bố chị đi văn phòng thúc giục chị không, bởi vì chị đã xin điều đi Vân Nam, ông ấy lúc ấy là tới xác định, bởi vì danh ngạch có hạn."

"Vì sao chứ, vì sao phải đi xa như vậy?"

"Chị muốn đi làm án ma túy, cái này coi như giấc mộng của chị đi, chính là một đặc công bắt án ma túy, chiến đấu ở tuyến đầu, hơn nữa chị rất thích Vân Nam." Một tay Tạ Vũ Tình vuốt ve mặt hắn, cười cười,"Chị không về nữa."

Trong lòng Diệp Thiếu Dương căng thẳng, tạm dừng một chút, hỏi: "Là vì tôi sao?"

Tạ Vũ Tình không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẩn trương hẳn lên, thất thanh lầm bẩm: "Tĩnh Như đi rồi, bây giờ chị cũng muốn đi, vì sao mọi người đều phải như vậy, a, Tĩnh Như xuất ngoại, chị là biết?"

"Biết, cô ấy sau khi đi, vẫn có liên hệ với chị, chị từng khuyên cô ấy trở về, nhưng cô ấy sau đó nói rất nhiều, chị vẫn nghĩ, có lẽ chị cũng có thể như vậy, vừa lúc lại có một cơ hội có thể chuyển đi, chị đã do dự vài ngày, liền đáp ứng... Chị vốn không muốn nói cho cậu, muốn sau khi đi gửi tin nhắn nói một tiếng cho cậu, nhưng chị sợ cậu khó chịu, vẫn là giáp mặt nói với cậu." "Như vậy tôi sẽ không khổ sở sao?"Khóe mắt Diệp Thiếu Dương rơi lệ.

Tạ Vũ Tình cười cười: "Đứa ngốc, chị sẽ ổn mà, chị còn trẻ tuổi, là có thời gian đi điều chỉnh, chỉ là, chị có thể sẽ không yêu bất luận người nào nữa..."

Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Tạ Vũ Tình ghé lên trên, ôm cổ hắn, nói: "Chị muốn ngủ một đêm với cậu, nhỡ đâu có thể mang thai, chị sẽ sinh ra, tự mình nuôi nấng, chị sẽ không để nó gặp cậu, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu, Thiếu Dương..."

Cô ghé lên, hôn chặt miệng của hắn, tất cả nước mắt đều chảy ở trên mặt Diệp Thiếu Dương.

Ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, không thấy Tạ Vũ Tình nữa. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Diệp Thiếu Dương lập tức nhảy dựng lên, mặc quần áo lao ra cửa phòng, đi gõ cửa Tạ Vũ Tình, gõ hồi lâu không có ai để ý, đang muốn trở về lấy di động xem thời gian, cửa mở ra, Tạ Vũ Tình đã ăn mặc chỉnh tề, xách theo vali của cô, hướng Diệp Thiếu Dương hé miệng cười lên,"Làm gì, cậu muốn tiễn chị sao?"

"Tôi... Tôi muốn mời chị đừng đi nữa."

Trên mặt Tạ Vũ Tình hiện lên một tia mất tự nhiên, lại cười cười, Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của cô, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Cậu ngốc vậy." Tạ Vũ Tình cố nén, lấy ra khăn tay lau nước mắt cho hắn, hai tay ôm mặt hắn, hít sâu một hơi, hé miệng cười nói: "Được rồi, chị phải đi sân bay, cậu trở về ngủ đi."

"Tôi, tôi tiễn chị một chút."

Diệp Thiếu Dương nhanh chóng vào nhà mặc quần áo, hành lý tối hôm qua đã thu thập tương đối rồi, thu thập thêm một chút, lập tức ra khỏi cửa. Tạ Vũ Tình vẫn ở đó, một mình ghé vào trên lan can nhìn phương xa.

Hai người cùng nhau xuống lầu, gọi xe đi sân bay.

"Có thể không đi hay không?" Diệp Thiếu Dương đáng thương hỏi cô.

"Cậu không thể cho thứ chị muốn, nhưng, cậu cũng đã cho rất nhiều rồi, những điều đã trải qua, cả đời chị sẽ đều nhớ. Cậu sống cho tốt, chị ngẫu nhiên sẽ liên hệ với cậu, chị tin tưởng cậu, Thiếu Dương, ngươi nhất định có thể đánh bại Vô Cực Quỷ Vương... Mà chị, chung quy không phải người cùng một thế giới với cậu, chị giống với Tĩnh Như, bọn chị đều là người bình thường, cảm ơn cậu, cho chị một đoạn từng trải tốt đẹp như vậy."

Diệp Thiếu Dương nghe xong mũi lại cay cay.

Hắn muốn nói chút aì đó. nhưng ve đã đến. Ta Vũ Tình lên ve. Diên Thiếu Dương cũng đi lên theo.

Dọc theo đường đi Tạ Vũ Tình thao thao bất tuyệt, giống như không có việc gì nói tính toán của mình sau khi đi Vân Nam, Diệp Thiếu Dương biết cô đang gắng gượng chống đỡ, vài lần muốn mở miệng giữ lại cô, nhưng nhịn xuống.

Đúng vậy, mình cái gì cũng không thể cho cô ấy, cô ấy nên có cuộc sống hoàn toàn mới. Đến lúc này, Diệp Thiếu Dương mới hiểu được, vì sao cô ấy muốn đi du lịch riêng với mình, cũng chỉ là vì lưu lại càng nhiều ký ức tốt đẹp hơn nhỉ.

"Đúng rồi, Diệt Linh Đinh kia của cậu còn ở chỗ chị..." Tạ Vũ Tình thò tay vào trong túi lấy, Diệp Thiếu Dương đè cô, nói: "Chị giữ lại phòng thân đi."

"Được rồi. Có lẽ có một ngày, cậu sẽ lại nhìn thấy nó."

Đến sân bay, hai người cùng nhau lấy vé, lại là một nam một bắc, hai phương hướng trái ngược.

Sau khi qua kiểm tra an ninh, Diệp Thiếu Dương cùng Tạ Vũ Tình đến cửa đăng ký của cô trước, Tạ Vũ Tình không nói chuyện nữa, Diệp Thiếu Dương lòng tràn đầy phiền muộn, không biết nói cái gì cho phải, liền đi rót chén nước cho cô.
Bình Luận (0)
Comment