Chương 2889: Biệt Ly (1)
Chương 2889: Biệt Ly (1)Chương 2889: Biệt Ly (1)
"Thiếu Dương, chị và Tĩnh Như rời khỏi, đối với cậu cũng là chuyện tốt, nhưng cậu vẫn phải làm ra lựa chọn, cậu chỉ có thể cưới một người..."
Diệp Thiếu Dương biết cô nói là cái gì, gật gật đầu, trong lòng suy nghĩ, mình sao lại lâm vào loại hoàn cảnh này. Chuyện có liên quan với giới pháp thuật, chuyện lớn bằng trời hắn cũng không sợ, nhưng vấn đề cảm tình này, lại cắt mãi không đứt còn loạn hơn.
Thời gian trôi qua từng chút một, đến thời gian lên máy bay, Tạ Vũ Tình đứng dậy, đem túi đeo ở trên người, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười hào sảng, nói: "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cậu cũng đừng khó chịu, ôm một cái đi, đến nơi đến chốn, chị coi như là từng một thời yêu nhau với cậu."
Diệp Thiếu Dương còn đang thẫn thờ, Tạ Vũ Tình chủ động ôm hắn một cái, ghé tai hắn nhẹ nhàng nói: "Thiếu Dương, cậu bảo trọng."
Buông hắn ra, lại nhìn nhìn hắn, đi về phía cửa soát vé.
"Vũ Tình! !"
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hô to một tiếng, dẫn tới mấy người bên cạnh đều nhìn hắn, Tạ Vũ Tình cũng sửng sốt một cái, sau đó hướng hắn phất phất tay, qua cửa bảo an.
Đi lên cầu nổi, Tạ Vũ Tình lại xoay người, hai tay đặt ở sau người, rất thanh thúy gọi hắn một tiếng: "Thiếu Dương ơi!"
Diệp Thiếu Dương hầu như muốn lao tới, Tạ Vũ Tình lại lần nữa hướng hắn vẫy vẫy tay,"Cậu nhất định phải bảo trọng đó, cố lên!"
Sau đó cô xoay người, vụng trộm lau mắt, đi lên máy bay.
Lưu lại một mình Diệp Thiếu Dương, mờ mịt đứng ở cửa đăng ký, tim như bị đao cắt.
Nếu quen biết là vì tách ra, như vậy quen biết ý nghĩa là gì đây, chỉ vì lưu một đoạn ký ức, đi hoài niệm người nào đó?
Ở lúc thống khổ nhất, Diệp Thiếu Dương không biết sao nhớ tới hôm qua lúc thảo luận với Địa Tạng Bồ Tát, cái gọi là 'Không' của Địa Tạng Bồ Tát, lúc ấy mình không hiểu ý lão, ngay tại trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã hiểu, không, quả thực không phải không có, mà là cái gì cũng nhớ rõ.
Bởi vì cùng nhau trải qua, cho nên hiểu được cái gì là biệt ly, bởi vì từng có được, mới có thể hiểu được mất đi. Bởi vì có yêu, mới có thể biết được yêu. Cái này mới là không chân chính.
Hắn đã có chút ngộ, bởi vì hắn đã mất đi.
Một khắc máy bay khởi động, Tạ Vũ Tình nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, từ trong túi lấy ra Diệt Linh Đinh —— tuy rất sắc bén, nhưng bởi vì bộ dạng nó thật sự không giống như hung khí, bên trên còn có hoa văn và đồ án, bị coi là vật phẩm trang sức đồ chơi văn hoá, kiểm tra an ninh cũng không có vấn đề, Tạ Vũ Tình không yên tâm gửi vận chuyển, bởi vậy mang ở trên người.
Đem Diệt Linh Đinh cầm trong tay, Tạ Vũ Tình nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn bên trên, cảm giác tựa như vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiếu Dương.
Cứ như vậy kết thúc sao?
Cứ như vậy xong hả.
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, tuy biết Diệp Thiếu Dương không nhìn thấy, vẫn mỉm cười, hướng cửa sổ nhẹ nhàng phất phất tay, như là hoàn thành một cái nghỉ thức.
Sau đó cô đem ánh mắt đặt ở trên Diệt Linh Đinh, ở trong mắt cô, cái này xem như thứ cuối cùng Diệp Thiếu Dương để lại cho cô, cô cũng không biết, trong vận mệnh đã định sẵn, thứ này ở nhiều năm về sau sẽ mang tới cho cô cái gì, lại sẽ ở trong tam giới dẫn lên chấn động như thế nào.
Đây cũng là chuyện của nhiều năm sau.
Diệp Thiếu Dương một mình suy sụp ở lại sân bay đến giữa trưa, kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, nửa giờ sau, Qua Qua đến, thấy Diệp Thiếu Dương ngồi ngây người, nhìn xung quanh một lúc, hỏi: "Vũ Tình tỷ đâu?"
"Cô ấy đi Vân Nam rồi, không trở lại nữa."
"Ý tứ gì." Qua Qua trợn mắt thật to.
"Đừng hỏi kỹ, ngươi... Trần Duyệt đâu?"
"Đi một nơi rất an toàn, cô ấy bắt đầu tu luyện rồi." Qua Qua nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, có chút mất tự nhiên. Nó theo Trần Duyệt lâu như vậy, biết cô tuy hiện tại thực lực suy yếu, không phải thiên phú không được, ngược lại, thiên phú của cô cực cao, nhưng nhiều năm qua cương khí tu luyện ra đều hóa thành lệ khí, bây giờ cô đã học được Thất Bảo Tuyệt Kinh, có thể luyện hóa lệ khí, vài ngày qua nó ở bên cạnh nhìn, Trần Duyệt tiến bộ kinh người, nhắm chừng không cần bao lâu, cô có thể chen thân nhất lưu cường giả.
Qua Qua nhìn thấy hết, vui buồn nửa nọ nửa kia. Nó đương nhiên hy vọng Trần Duyệt có thể lợi hại chút, nhưng lại sợ hãi tương lai có một ngày eẽ uv hiến đến Diên Thiếu Dư ớnna, Diệp Thiếu Dương không biết nó nghĩ nhiều như vậy, lại ngồi ngây người một mình, Qua Qua nhìn thấy, đoán tám phần là có liên quan với Tạ Vũ Tình, nhưng cũng không tiện hỏi quá nhiều, dứt khoát ngồi ở một bên bầu bạn với hắn.
Trước khi lên máy bay, Diệp Thiếu Dương lại thử ở trên wechat liên hệ với Tạ Vũ Tình, nhưng cô chưa đáp.
Bay hai giờ, đợi tới Thạch Thành, Diệp Thiếu Dương vội vàng mở ra di động, phát hiện Tạ Vũ Tình ở một giờ trước đã trả lời tin nhắn, chỉ có một tấm hình, bầu trời xanh thẳm, một ít đám mây lơ lửng, hẳn là cô chụp sau khi đến Vân Nam, chỉ có tấm hình này.
Ý tứ vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng)sao?
Diệp Thiếu Dương vốn định đáp lại cô một chút gì đó, nghĩ chút, chỉ đáp hai chữ trân trọng.
Còn có một cái wechat, là Tuyết Kỳ gửi đến, nói cho hắn, mình cũng đã đi Vân Nam, đi bầu bạn Tạ Vũ Tình, bảo hắn bảo trọng, nếu có nhu cầu thì tìm cô, cô nhất định sẽ đến hỗ trợ.
Tuy là quỷ phó của mình, nhưng cô và Diệp Thiếu Dương càng giống quan hệ bạn bè hơn, nghe nói cô đi bầu bạn Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương cũng vui vẻ, thứ nhất Tuyết Kỳ có thể bảo vệ cô ấy, thứ hai cũng có thể bầu bạn cô ấy, vượt qua thời gian khó khăn này.
Còn có một cuộc gọi wechat, là Tô Khâm Chương gọi tới.
Gã không có việc gì sẽ không gọi điện thoại cho mình, Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng, lập tức gọi lại. Tô Khâm Chương tiếp, hỏi thăm trước vài câu, liền nói đến chính sự: thì ra là Long Hổ sơn bên kia tân nhậm chưởng môn kế vị, gửi thiếp cho Mao sơn, ở mười ngày sau mười lăm tháng chạp, tổ chức điển lễ chính thức, mời các môn phái tham gia, tự nhiên cũng bao gồm Mao Sơn.
Diệp Thiếu Dương và Tô Khâm Chương thương lượng, bảo gã chuẩn bị quà, đến lúc đó đi qua sớm một ngày, gặp ở Ưng Đàm.
Tiếp theo Diệp Thiếu Dương hỏi tình hình gần đây của Mao Sơn, Tô Khâm Chương báo cáo một phen, gần đây Mao Sơn thu không ít đệ tử, trong đó cũng có mấy người tư chất không tồi, đang bồi dưỡng.
"Đúng rồi chưởng môn sư huynh, lúc này sắp tết rồi, ngài năm nay muốn về núi đón năm mới hay không, muốn làm chút hoạt động gì không?"
Đạo giáo là đón Tết âm lịch, hơn nữa bình thường còn cử hành một hoạt động cầu phúc đàn tràng vân vân, trước nay đều là chưởng giáo bổn môn chủ trì, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, tỏ vẻ nếu không có gì Cúp điện thoại, trong lòng Diệp Thiếu Dương bắt đầu cảm khái, nghĩ đến Tết âm lịch năm trước, mình còn cùng Thanh Vân Tử ở trên núi vui vẻ cùng nhau đón Tết, một năm qua... Lại đã xảy ra rất nhiều chuyện, cảnh còn người mất.
Diệp Thiếu Dương thở dài.
"Lão đại, ngươi gần đây... Hình như tâm tình không tốt lắm?"Qua Qua có chút mẫn cảm hỏi.
"Cảm thấy bản thân giống như lập tức già đi rất nhiều, có lẽ đây là trưởng thành đi." Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười.
Cô đơn trở lại nhà mình.
Bánh Bao và Bích Thanh đều có mặt, đang xem TV, nhìn thấy hắn đều kinh ngạc, bọn họ cũng không biết hắn hôm nay trở về, Diệp Thiếu Dương chưa nói trước. Bích Thanh hỏi hắn sự tình xử lý thế nào rồi.