Chương 2890: Biệt Ly (2)
Chương 2890: Biệt Ly (2)Chương 2890: Biệt Ly (2)
Diệp Thiếu Dương đành phải nói đại khái một lần, Bích Thanh và Bánh Bao đều chấn động không thôi, bình luận một phen, Diệp Thiếu Dương không có tinh thần gì, đi tắm rửa, trở về phòng cắm đầu ngủ luôn, tối hôm qua sau nửa đêm mới ngủ, lại dậy sớm đi máy bay, thật sự kiệt sức rồi.
Hắn có một giấc mơ, trong mơ, mình giống như đứng ở trên một cây cầu, nhìn người quen biết mình lần lượt đi qua, hướng mình vẫy tay nói lời từ biệt, nhưng mình
Tỉnh lại đã là buổi tối, Diệp Thiếu Dương dụi dụi mắt, ngồi dậy, ngẩn ra một lúc, đứng dậy mở cửa, vốn định đi buồng vệ sinh rửa mặt, vừa mở cửa nhìn thấy Bích Thanh và một người ngồi ở trên sô pha, nghe thấy tiếng mở cửa, người nọ quay đầu, là Lâm Tam Sinh.
"Sao ngươi lại tới đây?" Nhìn thấy gã, Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.
"Sớm đã tới rồi, thấy ngươi ngủ, ta chưa gọi ngươi."
Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, Bích Thanh từ trên sô pha đứng dậy, bước nhanh đi tới, có chút kích động nói: "Chuyện này ngươi sao lại không sớm nói với ta!"
"Chuyện gì?" Diệp Thiếu Dương chưa phản ứng lại.
"Ngăn chặn Lê Sơn Lão Mẫu!"
Diệp Thiếu Dương lúc này mới hồi phục tỉnh thần, nhún vai nói: "Ta không phải mới trở về sao, còn chưa kịp nói cho ngươi."
Bích Thanh nhìn hắn, lại nhìn nhìn Lâm Tam Sinh, nói: "Khi nào hành động?"
"Ngươi kích động như vậy làm gì, có gì quan hệ với ngươi!" Diệp Thiếu Dương gãi đầu.
"Đương nhiên là có quan hệ, ngươi đừng giả bộ hồ đồ, Tô Mạt kia là một luồng tỉnh hồn của ta, ta chỉ có thu ả, mới có thể viên mãn, ta biết ngươi trước giờ không muốn ta làm như vậy, nhưng lần này ngươi đừng ngăn ta, ta cũng hết sức giúp các ngươi!"
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, trách cứ nhìn Lâm Tam Sinh một cái, vốn chuyện này hắn không muốn nói cho Bích Thanh, nhưng Lâm Tam Sinh đã nói, vậy cũng không có cách nào cả, không có khả năng không mang theo cô ấy đi.
"Khi nào hành động?" Diệp Thiếu Dương cũng hỏi một tiếng. nếu cứng đối cứng, chúng ta chưa chắc là đối thủ, cần chút kế... Đi qua trước bố trí một phen đi, theo ta hiểu biết, bọn họ đại khái hai ba ngày sau là đến, vẫn có thể bố trí một chút. Ổ, ngươi vừa trở về, xem khí sắc ngươi không tốt, bằng không ngươi nghỉ ngơi trước hai ngày, chúng ta đi trước."
"Nói cái gì thế, chuyện của ngươi, ta cũng không dám chậm trễ, sáng mai xuất phát đi."
Mấy người ngồi xuống, thương lượng trước đại khái kế hoạch.
Bởi vì là việc nghiêm túc, Bích Thanh triệt để đem máy tính di động ném qua một bên, toàn bộ hành trình tham dự thảo luận, so với Lâm Tam Sinh còn tích cực hơn.
Nói tới phía sau, Diệp Thiếu Dương hỏi: "Chúng ta xác định trước một chút, chuyện này kết thúc như thế nào, chúng ta nhiễu loạn nghỉ thức phong thiện, bọn họ khẳng định muốn liều mạng, đến lúc đó làm thế nào?"
"Chạy." Lâm Tam Sinh nói,"Mục đích của chúng ta, chính là phá nghi thức phong thiện, để nghỉ thức thất bại, sau đó chúng ta chạy."
"Bọn họ khẳng định biết là ngươi làm."
"Biết lại như thế nào, bọn họ cho dù giận nữa, ở bề ngoài cũng không thể làm gì ta, nếu không Không Giới đại loạn, mọi người đều hết cái để chơi." Lâm Tam Sinh suy nghĩ một phen rồi nói,"Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta nhất định phải chạy thoát, nếu đối kháng chính diện, bị đánh chết cũng là chết vô ích. Một câu, chỉ cần rời khỏi hoàn cảnh đó, đều tự về vị trí, thì cũng không đánh được nữa."
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Vậy nếu chạy không thoát thì sao?"
"Ý ngươi là?"
"Điểm mấu chốt là gì?"
Lâm Tam Sinh âm trầm mặt, tay phải làm một cái động tác đao chém xuống.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đi tựa vào trên sô pha.
Bốn người cùng nhau nhìn hắn, đều không nói lời nào.
Lâm Tam Sinh đi tới, nói: "Đây là tự bảo vệ mình, thực đến một bước đó, không phải ngươi chết thì là ta."
Diệp Thiếu Dương yên lặng gật đầu.
"Ngươi lo lắng cái gì?" Lâm Tam Sinh nói,"Nếu có cơ hội, ta sẽ tự mình động thủ, không để ngươi động thủ."
Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: "Là huynh đệ thì đừng nói như vậy, ndtfØi đã tìm †a_ †a tư nhiên †oàn lư ứng nhó. †a chỉ là =ảm khái mê† nhen" Đêm đó sau khi thảo luận, Lâm Tam Sinh liền trở về, hắn cần tiếp tục sưu tập tình báo, dựa theo ý kiến của hắn, bọn Lê Sơn Lão Mẫu đã đến nhân gian, trước mắt đi phía nam, tìm kiếm một ít vật phẩm quý trọng phong thiện cần dùng đến, cho nên, vẫn còn thời gian.
Lâm Tam Sinh đi rồi, Diệp Thiếu Dương liền gọi điện thoại cho lão Quách, nói qua về sự việc, hỏi hắn ngày mai có thể đi cùng hay không, kết quả lão Quách trở nên do dự.
"Huynh nếu có việc không đi được thì thôi." Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy có chút khó xử, dù sao lão Quách là có gia đình, không độc thân giống hắn, nói đi đâu cũng được.
"Không có vấn đề, nhưng ta cần nói một tiếng với chị dâu đệ, như vậy đi, ta đặt vé, buổi sáng ngày mai điện thoại gọi đệ."
Ngắt điện thoại, trong lòng Diệp Thiếu Dương ôm một phần áy náy cùng cảm động đối với lão Quách.
Diệp Thiếu Dương hầu như cả đêm không ngủ, ngồi ngây ra ở trên giường, vài lần nhịn không được muốn gửi tin cho Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình, đều nhịn xuống, các cô đã lựa chọn cuộc sống mới, mình đi quấy rầy các cô, sẽ chỉ làm các cô khó xử, vẫn là quên đi.
Lúc trời sáng, lão Quách gửi tin, đã đặt xong vé máy bay, chín giờ, bay đi Sơn Đông Thái An, Diệp Thiếu Dương vội vàng rời giường rửa mặt, lúc này mới phát hiện Bích Thanh đang ngâm tắm, nói với cô chuyện xuất phát, Bích Thanh vừa nghe, lập tức hóa thành bản tôn hoa sen, chui vào trong túi của hắn.
Thu thập xong đồ đạc, cũng đã hơn bảy giờ, Diệp Thiếu Dương mang theo Bích Thanh, Qua Qua và Bánh Bao cùng nhau rời nhà, ở sân bay gặp được lão Quách, cũng chưa nói quá nhiều, cùng nhau lấy vé sau đó kiểm tra an ninh, tới lúc chờ máy bay, Diệp Thiếu Dương mới đem tình huống gần đây của mình, còn có kế hoạch của Lâm Tam Sinh nói một lần, chỉ là chưa nói chuyện Tạ Vũ Tình đi không trở lại.
Hắn không quá muốn nhắc tới chuyện này với người khác.
"Đối phó Lê Sơn Lão Mẫu và Diêu Quang Tiên Tử..." Lão Quách hít sâu một hơi, trầm ngâm một lúc lâu, nói: "May mà đây là nhân gian, là sân nhà của chúng ta, biện pháp vẫn là có."
Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ đồng ý, nếu là ở Không Giới, Xiển giáo thâm căn cố đế, căn bản không thể chơi, Lâm Tam Sinh nhắm chừng cũng nhìn thấy một điểm này, mới nghĩ đến đi liều một cú.
Máy bay hạ cánh, đã đến Thái An. các loại quảng cáo có liên quan với Thái Sơn, sân bay còn chuyên môn có điểm cố vấn du lịch. Lão Quách ở bên giải thích, toàn bộ thành phố Thái An không có bất cứ nơi nào nổi tiếng, dựa hết vào Thái Sơn.
"Nhắc tới Thái Sơn, thật sự là phong thuỷ bảo địa, nhưng phong thuỷ này không thể cho thế tục sử dụng, không hóa thành long khí... Phong thuỷ nơi này, là tiên gia sở hữu, đặc biệt thích hợp tu hành. Trong thiên hạ, không có núi sông nổi tiếng nào linh lực vượt qua nơi này." Lão Quách vừa đi vừa giải thích.
"Huynh làm sao biết rõ như vậy?" Diệp Thiếu Dương tò mò.
"Ta năm đó kết hôn hưởng tuần trăng mật, dẫn chị dâu đệ đến chính là Thái Sơn mà, ài, nhoáng lên một cái nhiều năm trôi qua như vậy, con cũng lớn như vậy rồi." Lão Quách cảm khái lắc lắc đầu.
Diệp Thiếu Dương nghĩ lời hắn vừa rồi nói, buồn bực nói: "Nếu nói như vậy, Thái Sơn này hẳn là có môn phái mới đúng, vì sao từ cổ chí kim chưa từng nghe nói có người nào khai tông lập phái ở đây?"