Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2886 - Chương 2891: Đi Thái Sơn (1)

Chương 2891: Đi Thái Sơn (1) Chương 2891: Đi Thái Sơn (1)Chương 2891: Đi Thái Sơn (1)

Lão Quách chậm rãi nói: "Vấn đề này, ta còn từng thực sự nghiên cứu, nguyên nhân là ở, linh khí Thái Sơn thật sự quá vượng, nếu có môn phái ở lại nơi này, thời gian dài, nhất định ảnh hưởng rất lớn, làm hoàng đế tự nhiên không cho phép loại chuyện này. Các đời hoàng đế đều sẽ phong thiện Thái Sơn, đem Thái Sơn coi là nơi thuộc về riêng hoàng gia, nào có ai dám ở đây lập phái. Muốn nói đạo quan chùa miếu cũng có một chút, đều là cổ đại để lại một ít cửa hàng mặt tiền, không có thành tựu gì."

Sắp Tết rồi, trời lại lạnh, khu du lịch hot nữa cũng không có người nào cả. Hai người ở khách sạn chân núi đặt ba gian phòng, tạm thời ở lại, lão Quách liền bắt đầu gọi điện thoại, tìm bạn bè giới pháp thuật địa phương, bởi vì là hành động bí mật, Diệp Thiếu Dương dặn dò trước đừng nói ra tên bản thân, trong điện thoại lão Quách nói bản thân là tới du lịch, gặp mặt cùng nhau ăn một bữa cơm vân vân.

Cúp điện thoại, lão Quách nói cho Diệp Thiếu Dương, mình đã tìm hai người bạn giới pháp thuật địa phương, lát nữa đi gặp mặt. Dù sao cũng cần ở bên này làm việc, sau này bày trận các thứ, tài liệu đương nhiên chỉ có thể tìm từ bản địa, phải có bạn bè giới pháp thuật địa phương hỗ trợ.

"Đệ là thực sự bội phục huynh, nơi nào cũng có bạn bè của huynh." Diệp Thiếu Dương cảm khái.

"Đều là bạn bè làm ăn, quen biết lúc nhập hàng."Lão Quách cười hắc hắc.

"Ồ, bọn họ không quen biết Lê Sơn Lão Mẫu chứ?"

"Điều đó sao có thể, chỉ thân phận bọn họ, muốn mật báo cũng không có cửa, ta đã nói là tới chơi, buổi tối đi gặp mặt một phen."Lão Quách xem đồng hồ,"Buổi chiều còn có thời gian, chúng ta muốn đi Thái Sơn trước, làm quen hoàn cảnh hay không?"

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng tốt, hỏi bọn Qua Qua, cũng đều muốn lên núi xem, vì thế cùng nhau ra ngoài, mua vé cùng nhau lên núi.

Căn cứ ý kiến của Lâm Tam Sinh, Thái Sơn tuy lớn, chung quanh không ít núi, nhưng nghỉ thức phong thiện chỉ có thể tiến hành ở đỉnh núi chính —— nếu không sẽ không gọi là phong thiện Thái Sơn, cho nên bọn họ trực tiếp leo lên ngọn núi chính.

Thái Sơn phong cảnh cũng được, cẩn thận thưởng thức, so ra kém Hoàng Sơn, Lư Sơn những phong cảnh đẹp tuyệt trần này, nhưng thế núi hùng tráng nguy nga, liên miên trăm dặm, nhìn qua cực kỳ hùng tráng, là khí thế nơi khác đều không cảm thụ được. Mấy người vừa lên núi, vừa thảo luận về Đông Nhạc Đại Đế. Nói tới, Đông Nhạc Đại Đế sớm nhất cũng không phải thần tiên đạo giáo, mà là thần dân gian Hoa Hạ cung phụng, về sau đạo giáo chính thức sắc phong, tuy tên tuổi rất lớn, là "đại đế", nhưng không có thực quyền gì, luôn luôn thủ hộ Thái Sơn sinh tử địa.

Từ nhân gian đến Quỷ Vực, có vài chỗ khe hở hư không tự nhiên, phía nam ở Phong Đô, phương Bắc ngay tại Thái Sơn, Thái Sơn luôn bố trí sinh tử đạo, môn phái của Đông Nhạc Đại Đế phụ trách dẫn độ toàn bộ sinh hồn địa khu Sơn Đông, từ Thái Sơn sinh tử địa tiến vào Quỷ Vực.

Về sau, âm ty tiến một bước hoàn thiện Quỷ Vực, phong tỏa một số khe hở không gian lớn của nhân gian, tránh cho xuất hiện vấn đề, Thái Sơn sinh tử địa cũng bị phong tỏa, sau đó là phật môn tham gia, Chuyển Luân Vương tiếp nhận Luân Hồi ti, ngang hàng với Thôi phủ quân, toàn bộ việc sinh tử của nhân gian đều là hai vị này chủ trì, Đông Nhạc Đại Đế thanh tu ngay tại Thái Sơn, về sau trận chiến giữa các vị thần, hỗn chiến với Đông Hoàng Thái Nhất cùng thi vương, mở Thanh Minh Giới, mang theo mấy đồ đệ dọn vào, sau lưu lại bọn họ, bản thân thì không biết đi đâu.

Tung tích của Đông Nhạc Đại Đế vẫn luôn là câu hỏi ở giới pháp thuật, lần này bọn Lê Sơn Lão Mẫu hành động, Diệp Thiếu Dương lúc vừa nghe còn rất bất ngờ, cẩn thận nghĩ, Lê Sơn Lão Mẫu và Diêu Quang Tiên Tử là đồ đệ của Đông Nhạc, đối với tung tích của hắn tự nhiên biết rõ hơn so với người bình thường.

Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.

Đi đến đỉnh núi Thái Sơn, quan sát bốn phía, thật sự có loại cảm giác này.

Lão Quách mệt thở hổn hển, theo bên cạnh Diệp Thiếu Dương, không ngừng cảm khái, hai mươi năm chưa tới, ngay cả đường lên núi cũng đã khác đi rồi.

"Thái Sơn rất lớn, có không ít đỉnh núi, không biết bọn họ tế ti phong thiện, là ở một đỉnh núi nào?" Diệp Thiếu Dương gãi đầu.

"Ta nghĩ hẳn là ngọn núi chính này. Chỉ có nơi này mới là Thái Sơn chân chính, đệ xem những tấm bia văn kia, thuyết minh các đời phong thiện hiến tế đều là ở đây."

Nghỉ ngơi một lúc, đoàn người dọc theo sơn đạo lượn lờ ở vùng đỉnh núi, ở trên một đỉnh núi bị bụi cây cùng cỏ rậm che phủ tìm một ngôi chùa miếu rách nát, ngay cả tấm biển cũng không còn, một vòng lan can vây quanh, có tấm biển viết "văn vật lịch sử, cấm đi vào", bên cạnh dựng thẳng một tấm bia đá, ghi lại tin tức có liên quan ngôi miếu này, đám người Diệp Đây thế mà lại là Đông Nhạc Đế Quân miếu!

Theo trên tấm bia viết, đây là miếu xây vào đời Tống, đời Minh tu sửa cùng mở rộng, là quan miếu của nhà đế vương quá khứ, dùng để hiến tế. Đoàn người vượt cỏ rậm bụi gai, vòng quanh miếu đi một vòng, phát hiện diện tích ngôi miếu này còn rất lớn, gần như có kích thước một sân bóng đá tiêu chuẩn, chỉ là thời gian dài thiếu tu sửa, tường ngoài sập thành mảng, ở giữa có một đàn tràng rất lớn, trong đó có cái đài cao chín tầng, cũng sập không thành bộ dáng gì cả, nơi nơi mọc đầy bụi gai cỏ rậm, khó có thể đặt chân.

Diệp Thiếu Dương bảo Bánh Bao và Qua Qua đi vào xem qua một cái, hai đứa sau khi đi vào, rất nhanh đã đi ra, tỏ vẻ bên trong cũng loạn không chịu nổi, chỉ có chính điện còn hơi thành hình chút, bên trong có một bức tượng thần, nhìn qua giống hoàng đế, tuy miếu thờ không ổn, nhưng tượng thần này uy thế dọa người, hai đứa bọn nó vốn là tà vật, gần như không thể tới gần.

"Đây tám phần là tượng Đông Nhạc Đại Đế!"Lão Quách nhìn Diệp Thiếu Dương nói.

Diệp Thiếu Dương hiểu ý tứ của hắn, sai Qua Qua và Bánh Bao mỗi đứa một phương hướng, điều tra toàn bộ Thái Sơn, xem còn có miếu thờ từ đường hay không, mình và lão Quách cùng Bích Thanh đi bộ ngay tại phụ cận, Diệp Thiếu Dương vừa đi, vừa âm thầm quan sát đặc thù địa mạo chung quanh, ghi nhớ trong lòng.

Sau đó Qua Qua và Bánh Bao lần lượt trở về, tỏ vẻ miếu thờ các thứ còn có không ít, có một số còn có đạo sĩ hoặc hòa thượng ở bên trong, nhưng đều không có linh khí gì, ít nhất không có linh khí tràn đầy như Đông Nhạc Đế Quân miếu.

"Những miếu đó, đều không phải môn phái tu hành, nhắm chừng rất nhiều cái còn đều là phía chính quyền làm ra, lừa dối du khách." Lão Quách phán đoán, chỉ vào miếu đế quân, hạ giọng nói: "Nghỉ thức hiến tế, sợ là ngay tại đây rồi."

Diệp Thiếu Dương cũng chưa nói gì, bảo mọi người cùng nhau xuống núi. Tuy là mùa làm ăn kém, du khách vẫn là có, dọc theo đường đi cũng nhìn thấy không ít người. Diệp Thiếu Dương ngay từ đầu có chút khó hiểu, giới pháp thuật hành động, luôn luôn đều là sau lưng người ta, càng không cần nói là Lê Sơn Lão Mẫu Xiển giáo Kim tiên như vậy, càng không thể bị người ta nhìn thấy, như vậy hoạt động hiến tế tiến hành như thế nào đây? Tạo cái quỷ dựng tường, đem mọi người ngăn cản bên ngoài?

Nói với lão Quách, lão Quách tỏ vẻ đây là nghĩ nhiều quá rồi, trên Thái San ban này nhiều naười đến buổi tối thì không eó ai càng khâng cần nói bây giờ là mùa đông, cho dù là dậy sớm ngắm mặt trời mọc, sớm nhất cũng phải năm giờ hơn mới rời giường.

Bởi vậy suy tính, bọn Lê Sơn Lão Mẫu hẳn là sẽ triển khai hoạt động ở nửa đêm.

Xuống núi trở lại khách sạn, lão Quách đi gặp bạn, Diệp Thiếu Dương tắm rửa xong ngồi trên ghế nằm ở ban công.
Bình Luận (0)
Comment