Chương 2892: Đi Thái Sơn (2)
Chương 2892: Đi Thái Sơn (2)Chương 2892: Đi Thái Sơn (2)
Chỉ chốc lát Bích Thanh đã tiến vào, cũng vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, tìm cái ghế ngồi, hướng Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, vẻ mặt có chút lấy lòng.
"Sao thế?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Ngươi có phải không muốn ta thu Tô Mạt kia hay không?"
Diệp Thiếu Dương trầm mặt nói: "Ngươi thật muốn làm như vậy, ta cũng không có cách nào, nhưng nếu ngươi lâm vào nguy hiểm, ta cũng sẽ không cứu ngươi."
"Vì sao, ả rõ ràng là kẻ thù của ngươi, ngươi vì sao phải bảo vệ ả."
"Ả có thù oán với ta, là vì tông môn, không phải thù riêng. Ta không phải bảo vệ ả, ta chỉ là cảm thấy... Ngươi là ngươi, ả là ả, tuy các ngươi từng là một thể, nhưng hiện tại là hai người —— "
"Ta không muốn nghe những đạo lý này, ta là không thu ả không được, mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, ta cũng sẽ làm."
Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, cũng liền không nói chuyện nữa, vốn hắn cũng không phải không bảo vệ Tô Mạt thì không xong.
Bích Thanh cũng không nói gì nữa, trở lại phòng mình.
Diệp Thiếu Dương ngồi một mình ở ban công hồi lâu, nghe thấy có người gõ cửa, đi qua mở cửa nhìn, bị dọa giật mình, ngoài cửa có mười mấy người đứng, đều cười tủm tỉm nhìn mình.
Mỹ Hoa, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Thu Oánh đứng ở trước nhất, phía sau còn có mấy người, Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, có người quen mặt, thế mà lại là Chu Trí Tuệ, Cục Than, còn có mấy tên tiểu quỷ.
"Các ngươi sao đều đến đây!"
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình.
"Lão đại, đại soái nói hai ngày tới cần đánh trận, bảo chúng ta đều tới tham gia, ta cũng chạy tới. Hê hê, lão đại ngươi có nhớ ta không vậy."Chu Trí Tuệ cười ngây ngô hê hê. Lúc trước từ trong ảo cảnh đi ra, hắn đã muốn ở lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cảm thấy bên cạnh mình không cần nhiều người đi theo như vậy, bảo hắn theo Lâm Tam Sinh đi Không Giới.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa cái đầu heo của hắn, bất đắc dĩ nói: "Các ngươi vì sao không trực tiếp vào nhà, đến bên ngoài gõ cửa cái gì."
"Hê hê, đây là Mỹ Hoa tỷ dặn dò, nhỡ đâu lão đại đang làm chuyện gì không thể trước mặt người khác, bị chúng ta đụng phải..." Tiểu Bạch che miệng cười, Diệp Thiếu Dương gõ một phát ở trên đầu cô, trừng mắt nói: "Thật sự là ít tuổi mà rành, ta có thể có chuyện gì không thể trước mặt người khác!"
Bảo bọn họ vào nhà, trong phòng nháy mắt đã đầy người, đều ngồi ở trên giường, Diệp Thiếu Dương chào hỏi từng người, hỏi bọn họ Lâm Tam Sinh vì sao chưa tới.
"Hắn à, đang tự mình thao luyện binh sĩ, tạm thời không tới được."Mỹ Hoa nói.
"Lúc này, thao luyện binh sĩ cái gì?" Diệp Thiếu Dương nhíu mày.
Mỹ Hoa cười nói: "Đây mới là chỗ cao minh của quân sư đó, bọn Lê Sơn Lão Mẫu là lén lút đến nhân gian, cũng lo lắng nghi thức hiến tế bị người ta phá, cũng phái cơ sở ngầm theo dõi quân sư đó. Quân sư đây là cố ý bày nghi trận, làm tê dại bọn họ. Hắn nói chờ trước khi hành động, hắn và Tiểu Cửu cùng nhau tới đây."
Tiểu Bạch nói: "Lão đại, quân sư bảo ta nói cho ngươi, hắn nhận được tình báo, bọn Lê Sơn Lão Mẫu đại khái sẽ hành động ở buổi tối ngày mai, cho nên chúng ta nên lên núi mai phục sớm một chút, chỉ là phải cẩn thận bị phát hiện."
Diệp Thiếu Dương nói: "Quân sư có kế hoạch gì?"
"Không có, hắn nói nghe lão đại ngươi an bài là được." Tiểu Thanh cười cười,"Hắn nói loại chiến đấu cụ thể này của giới pháp thuật, lão đại thật ra an bài so với hắn còn tốt hơn."
Hóa ra để cho mình xử lý hết.
Diệp Thiếu Dương trước tìm một tờ giấy, đem điểm quan trọng về địa hình ban ngày điều tra nghiên cứu vẽ xuống trên giấy, sau đó thiết kế chiến thuật. Nghĩ đi nghĩ lại, vấn đề vẫn là rất nhiều, Diệp Thiếu Dương chợt nhìn thấy Thu Oánh, mắt sáng ngời, bảo cô buổi tối lên trên đỉnh núi, ẩn thân nấp kĩ, một khi phát hiện bọn Lê Sơn Lão Mẫu lập tức theo đuôi, xác định địa điểm hiến tế, rồi mau chóng thông báo, Thu Oánh liên tục đáp ứng.
Đoàn người đang thảo luận, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của lão Quách, bảo hắn đi ra bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi ra ngoài, ở trên sơn đạo bên ngoài khách sạn nhìn thấy một chiếc xe hơi, lão Quách từ trên xe xuống, đem cốp xe mở ra, bảo Diệp Thiếu Dương đi qua xem.
Có rất nhiều túi, bên trong có xương cổ gà, bột quặng nitrat kali, chu sa, vôi sống vân vân các loại thuốc làm phép, còn có một số chai bia, bên lão Quách vội vàng ngăn trở, cười hì hì nói: "Trong này là máu chó cùng nhân trung bạch (phân người), mùi quá khó ngửi, không nên động vào."
Diệp Thiếu Dương vội vàng rụt tay, nói: "Kiếm những thứ này làm gì, pháp khí của đệ cũng sợ mấy thứ này."
"Đề phòng tình huống xấu mà, thực sự đến một bước đó, thì nhằm vào lưỡng bại câu thương, dù sao lo trước khỏi hoạ. Làm sao bây giờ, đi bố trí luôn bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, cũng cảm thấy việc này không nên chậm trễ, gật đầu đáp ứng."Chỉ là nhiều đồ như vậy, dựa vào hai người chúng ta làm sao chuyển lên được?"
Lão Quách cười vỗ vỗ ngực,"Ta bộ trưởng hậu cần này làm việc, có bao giờ khiến đệ lo lắng, người ta cũng đã tìm, đệ ở đây chờ một lát."
Nói xong lái xe xuống núi, chỉ chốc lát lại tới, cửa xe mở ra, ba gã từ ghế sau đi xuống, đều để trần nửa thân trên, gánh đòn gánh, Diệp Thiếu Dương nhìn qua là hiểu, những người này đều là phu lên núi, lúc trước vào núi từng gặp, ngoài cửa lớn cảnh khu ngồi không ít, gánh hành lý giúp người ta.
"Chỉ mấy thứ này, mấy cậu chuyển lên đỉnh núi cho tôi."Lão Quách đem cốp sau mở ra, để ba người nhìn.
Ba người nghiên cứu một phen, sau khi thảo luận, tỏ vẻ cần hai chuyến mới có thể chuyển xong, đòi năm trăm đồng, lão Quách sảng khoái đáp ứng, vì thế bảo bọn họ động thủ khởi công.
Sau hai chuyến, đồ đạc đã chuyển hết đến trên đất trống phụ cận đế quân miếu ở đỉnh núi. Đám phu gánh này cũng rất chất phác, cũng không hỏi bọn họ mấy thứ này là dùng làm gì, lão Quách cho bọn họ thêm năm trăm, ba người hài lòng mà về.
"Huynh bình thường không phải ki bo lắm mà, sao hôm nay hào phóng." Diệp Thiếu Dương tò mò.
"Bọn họ rất không dễ dàng gì, nhiều năm gánh đồ, thân thể cũng mệt suy sụp rồi."Lão Quách nhìn thoáng qua lưng cổ ba người, thở dài,"Nhân gian có ba cái khổ, chống thuyền rèn sắt xay đậu phụ, ta thấy việc gánh đồ không thoải mái hơn ba loại đó, nếu không phải vì ăn cơm, ai làm cái này chứ."
Diệp Thiếu Dương nghe xong, trong lòng rất cảm động.
Trong vật phẩm lão Quách mua còn có một cái túi du lịch cỡ lớn, mở ra, bên trong có hai cây xẻng bẹp gấp lại, còn có bốn cái vò, những thứ này đều là Diệp Thiếu Dương dặn mua. lão Quách tới trong một cửa hàng không xa mua mấy chai bia cùng lạc, cùng ngồi với Diệp Thiếu Dương ở trên mặt cỏ tán phét uống bia.
"Tiểu sư đệ, đệ nghĩ tới khi nào thu sơn chưa?"Lão Quách gặm một cái chân gà, nhìn như không chút để ý hỏi.
"Thu sơn?"
"Thường đi ở bờ sông, sao có thể không ướt giày. Đệ tự nghĩ xem, một năm qua đệ có cuộc sống như thế nào, không phải đấu với nhà này, thì đấu với nhà kia, cũng là vận khí tốt, mọi người trước sau đều chưa sao cả."
"Cái này... Đệ cũng không có cách nào, đệ thật ra muốn thanh tĩnh, nhưng các loại sự tình ép đệ thanh tĩnh không nổi."
Lão Quách nói: "Ta biết chứ, nhưng đệ nghĩ tới chưa, cuộc sống không thể như vậy mãi đâu, cũng phải có điểm cuối, thiên kiếp chỉ loạn, cũng không phải việc của mình đệ, nhỉ?"