Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2888 - Chương 2893: Đi Thái Sơn (3)

Chương 2893: Đi Thái Sơn (3) Chương 2893: Đi Thái Sơn (3)Chương 2893: Đi Thái Sơn (3)

Diệp Thiếu Dương gật đầu, do dự một phen, nói ra tình huống gặp mặt với Địa Tạng Bồ Tát, còn có lời đồn "Cứu thế tứ tử".

Lão Quách nghe xong, ngây ra như phỗng, ngậm cái chân gà bất động một lúc lâu.

"Cái đệch, đệ muốn... Đối phó Vô Cực Quỷ Vương?"

"Xấp xỉ vậy đi, Quỷ Vương không trừ, đệ căn bản là không thể sống yên ổn."

Lão Quách hít sâu một hơi, nhổ ra hết chân gà chưa ăn hết, lại không có khẩu vị ăn gì cả, nhìn mặt trời lặn, trong ánh mắt mang theo u buồn.

Diệp Thiếu Dương cũng khó mà nói gì.

Một lát sau, lão Quách quay đầu, hướng hắn cười cười,"Tiểu sư đệ, đệ không phải phàm nhân, ta không nên dùng tiêu chuẩn phàm nhân để yêu cầu đệ, không nói gì nữa, lão ca ta theo đệ, sợ cái lông, không phải là Quỷ Vương gì đó sao, cũng chưa chắc đã có được hai quả trứng!"

Diệp Thiếu Dương vốn tâm tình nặng nề, nghe xong lời này nhịn không được cười một tiếng, nói: "Người ta là quỷ, có thể một quả trứng cũng không có."

Hai người chạm cốc uống rượu, không khí lại sinh động hẳn lên.

Mặt trời lặn ở Thái Sơn tuy không nổi tiếng như mặt trời mọc, nhưng cũng đáng xem. Ngắm xong mặt trời lặn, thời tiết càng lạnh hơn nữa, người bắt đầu lục tục xuống núi, bọn người đi hết, Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách bắt đầu hành động, mở ra một cái túi du lịch lớn, tìm ra hai cây xẻng bẹp gấp, chui vào trong bụi cỏ, tới ngoài cửa trước đế quân miếu, hai người thương lượng, tìm vị trí, sau đó thay nhau đào hố, sau khi làm được kha khá, lão Quách đi ôm vò tới, bỏ vào trong hố, sau đó xỏ cái bao tay duy nhất, nói với Diệp Thiếu Dương: "Đệ tiếp tục đào hố đi, cái này để ta."

Diệp Thiếu Dương biết hắn muốn làm gì, đứng ở một bên, nhìn hắn mở ra một cái bình plastic, đem ruột, nội tạng gà các thứ chuẩn bị sẵn đổ vào, Diệp Thiếu Dương ngửi thấy mùi thôi đã chạy vội, thực sự không phải ghét bỏ, tất cả pháp khí đã khai quang đều sợ nhìn thấy uế vật, nếu không sẽ mất linh.

Diệp Thiếu Dương tới sân giữa, từ trong một mảng tường đổ gạch vỡ mò đến trước chính điện, tìm vị trí tương đối, lại đào cái hố, khẽ ngẩng đầu nhìn thấy tượng đế quân trong chính điện, ở dưới ánh trăng phản quang, mặt trước hướng ngay vào mình, hai con mắt giống như đang nhìn mình, Lão Quách chôn vò xong, tới trong sân, Diệp Thiếu Dương đã ở vị trí khác nhau đào ba cái hố, hai người cùng nhau phân biệt đều chôn vò, sau đó lão Quách chuyển uế vật, chôn kỹ, lại dùng một tấm ván gỗ mỏng chuẩn bị sẵn để đậy lên.

Diệp Thiếu Dương gõ gõ tấm ván gỗ, nói: "Dày như vậy có được không?"

"Đến lúc đó đệ cứ xem." Lão Quách rất đắc ý đối với cơ quan của mình, nhìn nhìn mình mai phục bốn dũng, gật gật đầu, hài lòng nói: "Bốn cái chỉ cần có một cái có thể trúng là được."

Xử lý xong những thứ này, Diệp Thiếu Dương vốn đang muốn bày trận, cẩn thận suy nghĩ một phen, lại sợ khéo quá hóa vụng, Lê Sơn Lão Mẫu nhóm người này đều không phải loại tầm thường, hơn nữa đã lén lút tới đây, lòng nghỉ ngờ khẳng định rất nặng, trước khi hiến tế, chưa chắc sẽ không triển khai điều tra đối với chung quanh, nếu như bị phát hiện mai phục, thiết kế khác cũng đều uổng phí, dứt khoát cái gì cũng không làm nữa.

Hai người xuống núi, khi đến giữa sườn núi, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm như muỗi: "Lão đại đi cẩn thận..."

Là Thu Oánh.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn nhìn, chưa nhìn thấy cô, biết cô đã tàng hình, cười nói tiếng vất vả rồi, đi thằng xuống núi, trở lại khách sạn.

Đoàn người đều có mặt, vây quanh máy tính bảng của Bích Thanh, say sưa xem phim, thấy Diệp Thiếu Dương đến, đều đứng dậy chào hỏi, Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ tiếp tục, bản thân đến ban công ngồi, tự hỏi bố trí cho trận chiến đấu này, ngẫu nhiên liếc trong phòng, nhìn thấy một đám người vây quanh máy tính, mồm năm miệng mười bình luận kịch tình, ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, cảnh này ấm áp nói không nên lời.

Mặc kệ tương lai thế nào, có một đám huynh đệ tỷ muội như vậy, mình cũng thấy đáng giá.

Lâm Tam Sinh đến lúc nửa đêm, đi cùng Tiểu Cửu, sau khi gặp mặt, ngay cả chào hỏi cũng chưa chào, nói với Diệp Thiếu Dương: "Bọn họ sau nửa đêm lên núi!"

"Nhanh như vậy!"

Diệp Thiếu Dương lúc ấy vừa nằm xuống, đang buồn ngủ, nghe thấy lời này lập tức nhảy dựng lên.

"Đúng, ta nhận được tình báo, bọn họ đã gom xong tế phẩm, đêm nay muốn hành động."

"Đêm nay..." Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lại nhìn nhìn Tiểu Cửu, nói: "Không lên núi mai phục?"Tiểu Cửu hỏi.

"Không lên núi!" Diệp Thiếu Dương giải thích, đêm nay một người cũng không đi hiện trường, miễn cho bị Lê Sơn Lão Mẫu phát hiện, chờ Thu Oánh cho tín hiệu, bọn họ lại mò lên núi, trước tiên ẩn núp ở trong phạm vi an toàn, đợi tới nghi thức tế điển cử hành đến một nửa, lại đột nhiên xông qua, phá nghỉ thức... Đến lúc đó mọi người đều che mặt, cố gắng đừng bị nhìn thấy mặt, tuy Lê Sơn Lão Mẫu sau chuyện nhất định sẽ đoán được là bọn họ làm, nhưng dù sao không có chứng cớ, đến lúc đó chết không thừa nhận...

Lâm Tam Sinh nghe xong, gật đầu nói: "Tất cả nghe ngươi an bài, ta và Tiểu Cửu không tiện ra mặt, các ngươi động thủ trước, nếu thành công, thì không cần chúng ta ra mặt. Nếu thực gặp nguy hiểm, vậy chúng ta lại lên."

Diệp Thiếu Dương đáp ứng, hỏi Lâm Tam Sinh: "Quá trình hiến tế là thế nào, ngươi biết không?"

Lâm Tam Sinh lắc đầu,"Việc này quá bí ẩn, không có cách nào thông qua tuyến báo đạt được, nhưng nghe nói bọn họ đã chuẩn bị một người làm tế phẩm."

"Người làm tế phẩm?" Đoàn người đều cả kinh.

"Đúng, tế sống." Lâm Tam Sinh nói,"Hơn nữa nghe nói người này còn có thân phận đặc thù, vì tìm hắn, còn vì tìm người này, tốn rất nhiều sức."

Tế sống... Đây là một loại nghi thức hiến tế nguyên thủy nhất của Hoa Hạ, không phải chỉ mình đạo môn có, về sau bởi vì quá tanh máu tàn nhẫn, sửa dùng heo chó bò dê những thứ này để thay thế người, nhưng trong giới pháp thuật vẫn có truyền thống tế sống, không riêng gì người sống, bất cứ tà vật, sinh linh nào cũng có thể dùng để hiến tế, chẳng qua môn phái chính tu không lấy, nhưng vẫn có tà tu, đặc biệt là vu giáo phía nam bí mật tiến hành.

Đông Nhạc Đại Đế đã là thần linh viễn cổ, vậy tám phần là thích tế sống.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, hỏi: "Bọn họ có mấy người?"

"Đến từ Không Giới, có Lê Sơn Lão Mẫu, Diêu Quang Tiên Tử, còn có Chúng Các phái Thu Minh Tử, còn mang theo một ít nhập thất đệ tử của mỗi người bọn họ, cũng đều là hảo thủ. Chỉ là... Bọn họ lúc trước đã tới nhân gian, có lẽ lại tìm thêm một ít người. Chúng ta những người này hẳn là không có vấn đề, huống hồ mục đích của chúng ta là phá hư nghi thức, không phải muốn liều ngươi chết ta sống."

Lâm Tam Sinh nhìn quét mọi người, nói: "Đều là người một nhà, lời khách khí †a lñnda không nói. tám lai moi naười nhất định cẩn thân. chú ý an nguy, cái khác đều là thứ yếu."

Diệp Thiếu Dương cũng dặn một phen, sau đó cùng nhau nghiên cứu chiến thuật, đem thứ có thể xác định đều xác định, nhưng mọi người đều rõ, kế hoạch tốt nữa cũng không theo kịp biến hóa, thực là tình huống gì, chỉ có vượt qua mới biết được.

Sự tình thương lượng xong, đoàn người liền chờ suông, chỉ có lão Quách ở ngoài phòng mân mê các"ám khí" kia của hắn, đồng thời lắc đầu thở dài: "Một mình ta không xử lý được nhiều như vậy, tiểu sư đệ, đệ nên đem bọn Vũ Tình gọi tới cùng nhau chứ, ồ đúng rồi, Vũ Tình đi tỉnh khác, bao giờ trở về?"
Bình Luận (0)
Comment